Hàn Lăng Dương khoanh tay, bày ra tư thế chuẩn bị xem trò vui. "Cậu nói, cậu ta có thể nhảy qua không?"
"Làm mình ngạc nhiên là cậu đó, hóa ra cậu cũng có thể nhảy cao hả?"
"Giọng điệu gì vậy? Khinh thường tớ?"
Thi Điềm nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía cách đó không xa, "Mình biết rồi, có phải lúc đánh nhau luyện ra được? Chắc là lúc đánh nhau bị thua rồi phải leo tường chạy trốn chứ gì......."
Hàn Lăng Dương cắn răng. "Cậu đây là đang công kích nhân thân."
Kỷ Diệc Hoành chạy lấy đà, anh vốn thuộc về kiểu người gì cũng dám thử, càng không quá quan tâm đến thành bại. Thi Điềm hồi hộp nhìn anh chạy đến trước xà ngang, nhẹ nhàng lật người lại, trái tim Thi Điềm treo lên, so với Kỷ Diệc Hoành còn căng thẳng hơn.
Thi Điềm nhìn thấy lưng của anh gần như đụng phải xà ngang, cô sợ đến mức nhắm tịt hai mắt lại. Cậu thiếu niên rơi xuống đệm, bốn phía trong giây phút vang lên từng chuỗi vỗ tay vang dội.
Hàn Lăng Dương chuyển tầm mắt lên khuôn mặt nhỏ của Thi Điềm, cậu thậm chí còn phảng phất nghe được tiếng tim đập thình thịch của cô. Nếu đổi lại là cậu, cô cùng lắm cũng chỉ đứng cạnh hô cố lên thôi đúng không?
Thi Điềm len lén mở mắt ra, nhìn thấy thanh xà ngang vẫn còn nguyên ở chỗ cũ, lúc này mới nhảy lên vui sướng, "Tuyệt quá!"
Hàn Lăng Dương nhìn một cảnh trước mắt, trong lòng nhạt nhẽo vô vị, "Độ cao này cũng không tệ, tớ thử xem."
Cô vội vàng đưa tay kéo cánh tay cậu về, "Cậu cũng không có học nhảy cao, nháo cái gì hả?"
"Tớ thử thôi mà."
Thi Điềm nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đứng dậy, lo lắng anh hiểu lầm nên đành nới lỏng tay ra trước, "Cậu không sợ nhảy qua không được rồi mất mặt hả? Có rất nhiều người đang đứng xem đó."
"Không nhảy qua được thì thôi, có gì đâu."
Thi Điềm nhón chân ghé vào tai cậu, "Cậu mà thất bại, sau này muốn tìm bạn gái sẽ khó lắm đó."
"Sư tử nhỏ, cậu sợ tớ mà nhảy qua là cậu ta sẽ lại yêu cầu tăng độ cao lên phải không? Nên phải nói, là cậu lo cho tớ, hay là lo cho cậu ta đây?"
Thi Điềm đúng là lo lắng cả chuyện đó, nhưng luôn thấy có chỗ nào không đúng, "Sao hôm nay cậu lại đột nhiên tích cực như vậy? Mà cũng không đúng, rốt cuộc đang yên đang lành cậu lại vô duyên vô cớ muốn đi ganh đua hơn thua với Kỷ Diệc Hoành làm cái gì?"
Hàn Lăng Dương xem như rốt cuộc cũng phát hiện ra cái con người này có lúc thì thông minh muốn chết, có lúc lại đơn thuần như một cái khúc gỗ, không hiểu cô làm thế nào mà đi nói chuyện yêu đương với người ta thế nhỉ?
"Cậu và cậu ta, ai theo đuổi ai?"
"Cái gì cơ?" Đề tài này hình như thay đổi hơi nhanh rồi thì phải.
Vẻ mặt của Hàn Lăng Dương có chút mất tự nhiên. "Cậu theo đuổi cậu ta?"
Nói vớ vẩn cái gì vậy, cô sao có thể làm ra loại chuyện đó? "Cậu ấy theo đuổi mình."
Ánh mắt của Hàn Lăng Dương hơi trầm xuống, trên mặt giăng một tầng mây đen, Thi Điềm chọc chọc cánh tay cậu. "Nghĩ gì thế?"
Hàn Lăng Dương lấy lại tinh thần, đút một tay vào túi, "Cậu nói rất đúng, ngộ nhỡ không nhảy qua thì mặt mũi tớ biết giấu đi đâu? Tớ đi trước."
Thi Điềm thấy cậu nhấc chân rời đi, Từ Tử Dịch đứng phía sau cách bọn họ không xa, mắt thấy Hàn Lăng Dương đi tới, môi hơi mấp máy. Cô ấy đang do dự có nên lên tiếng chào hỏi hay không, nhưng sau khi thấy vẻ mặt không cảm xúc của cậu, thậm chí liếc cô ấy một cái cũng không buồn làm, cuối cùng vẫn nuốt lời bên môi về, đứng nhích sang nhường đường.
Thi Điềm đi đến bên cạnh Kỷ Diệc Hoành, đưa áo khoác cho cô. Kỷ Diệc Hoành đưa mắt về phía sau cô, không thấy bóng dáng của Hàn Lăng Dương đâu cả.
"Thi xong tôi đưa cậu về."
"Ừ." Thi Điềm đột nhiên ngẩng đầu. "Gì cơ? À, không cần không cần, nhà mình không ở Đông Thành, rất xa."
"Tôi biết." Kỷ Diệc Hoành duỗi cánh tay thon dài ra, khoác áo lên người, kéo khóa, "Dù sao thời gian nghỉ sau thi tôi cũng không có việc gì làm."
"Thật sự không cần......"
Kỷ Diệc Hoành nâng tay lên, tâm sự nặng nề xoa xoa đầu cô, "Về lớp cậu đi, lát nữa thầy giáo lại điểm danh đấy."
"Vậy mình đi đây." Mãi mới có thể đạt yêu cầu, điểm mà chưa ghi lại thì không phải là quá thảm rồi sao?
Giai đoạn ôn thi nước rút, trong ký túc xá ai cũng hồi hộp khẩn trương. Từ Tử Dịch muốn lấy học bổng nên phải nỗ lực hơn bọn họ gấp bội, huống chi hiện tại là thời điểm quan trọng nhất để bổ sung những kiến thức còn thiếu. Ba người còn lại yêu cầu không cao, chỉ cần qua môn là đủ. Chu Tiểu Ngọc và Tưởng Tư Nam mấy ngày nay đều không chơi game, tranh thủ chút thời gian cuối cùng nhồi nhét lượng kiến thức đủ để đối phó vào đầu.
Môn thi cuối cùng kết thúc, Thi Điềm nộp bài thi rồi đi ra ngoài, ngoài dự định nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành đứng bên ngoài chờ sẵn.
"Nhanh vậy?"
Bên trong vẫn còn không ít người đang cắm cúi làm bài, Kỷ Diệc Hoành thấy bàn tay nhỏ của cô bị lạnh đến mức đỏ ửng lên, "Xếp đồ xong chưa?"
"Ừ, xong hết rồi."
"Đi thôi."
Thi Điềm thấy Kỷ Diệc Hoành đi xuống cầu thang, cô vội vàng đi theo sau anh. "Cậu thật sự không cần đưa mình về đâu."
"Tôi không thể vào ký túc xá nữ phải không?" Kỷ Diệc Hoành quay đầu nhìn cô.
"Ừ, đúng."
"Vậy tôi chờ cậu ở bên ngoài, cậu cầm hành lý ra đây."
Thi Điềm muốn tiếp tục khuyên anh, nhưng bộ dạng của Kỷ Diệc Hoành chính là hoàn toàn không nghe lọt, cô không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn quay về ký túc xá.
Cô không có nhiều đồ đạc, cũng chỉ có một chiếc vali và một cái balo.
Thi Điềm đi ra ngoài, Kỷ Diệc Hoành nhận lấy chiếc vali trong tay cô, rồi lại đặt chiếc balo của cô lên trên, "Tôi gọi xe rồi, chúng ta đến thẳng nhà ga."
"Ừ."
Tuy là nhà của Thi Điềm không ở Đông Thành, nhưng nếu đi tàu cao tốc thì không quá lâu, vé cũng không khó mua. Kỷ Diệc Hoành lấy điện thoại ra, "Thẻ căn cước của cậu đâu?"
"Mình mua xong vé tàu rồi."
"Trả đi, tôi đặt lại."
Thi Điềm đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Không cần phiền phức như vậy, lát nữa cậu đưa mình đến nhà ga là được rồi, tự mình về được......"
Kỷ Diệc Hoành xòe tay ra, nửa chữ cũng không muốn nhiều lời với cô. Ánh mắt nghiêm túc của anh rơi xuống mặt cô, cứ như vậy nhìn ba, năm giây, Thi Điềm rốt cuộc phải giương cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn lấy ví tiền trong balo ra rồi cầm thẻ căn cước đưa cho anh.
Kỷ Diệc Hoành rất nhanh đặt mua xong vé tàu, Thi Điềm đứng bên cạnh hơi thấp thỏm lên tiếng. "Vậy cậu đưa mình đến khi xuống tàu là được rồi, nhà mình cách nhà ga rất gần."
"Nói sau đi."
Xe đã đứng đợi sẵn, Kỷ Diệc Hoành bỏ vali của Thi Điềm vào cốp sau xe, hai người vừa mới lên xe thì Hàn Lăng Dương gọi tới.
"Alo."
"Sư tử nhỏ, cậu đâu rồi?"
"Mình đang về nhà."
Đầu bên kia hơi dừng một chút, "Sớm vậy sao? Không phải đã nói cùng về à?"
Thi Điềm đúng là đã quên mất chuyện này, "Cậu với mình cũng không tiện đường mà."
"Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ qua đó tìm cậu nhé?"
"Thật sự không cần đâu Linh dương, mình đã đến nhà ga rồi, mấy phút nữa lên tàu......"
Hàn Lăng Dương nghe thấy đầu bên kia rất yên tĩnh, không có âm thanh ồn ào nhốn nháo nên có của nhà ga, "Có người đưa cậu về rồi?"
Thi Điềm theo bản năng nhìn sang Kỷ Diệc Hoành ngồi bên cạnh, "Ừ."
"Tốt," Hàn Lăng Dương liếc chiếc vali bên cạnh, "Trên đường cẩn thận."
"Mình biết rồi."
Hàn Lăng Dương kết thúc trò chuyện, trong lòng không nói rõ là tư vị gì, ngón tay thon dài đặt trên tay nắm của vali hơi xoay, đôi mắt thất thần nhìn theo chiếc vali kia xoay một vòng tròn.
Đến nhà ga, bọn họ đi vào trong, kiểm phiếu, lên tàu, Thi Điềm đều không mất một chút công sức. Cô đi theo sau Kỷ Diệc Hoành tìm chỗ ngồi, Kỷ Diệc Hoành cho Thi Điềm ngồi ghế ngoài cùng, còn mình sau khi xếp vali cẩn thận cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Mãi đến lúc tàu sắp chạy, cô gái ngồi ghế cạnh cửa sổ mới chạy vội tới, "Thật ngại quá, thật ngại quá, cho đi nhờ ạ."
Cô gái đó đẩy vali đi vào trong, ngồi xuống, đặt chiếc túi đựng đồ xuống đất.