Sau khi trò chuyện với Khỉ Đá xong, Nguyệt Triêu chậm rãi xoay người, liếc nhìn Đại Giác đang ngủ ngáy như sấm ngay bên ngoài cửa lều trại, rồi hóa thành một con thiêu thân bay ra ngoài cửa sổ.
Y bay vọt vào bãi đất trống nơi trú quân, rồi bay vào một cái lều vải khác, hóa thành hình người.
Vừa đáp xuống, y đã phát hiện Đoản Chủy đang tựa vào một chiếc cọc gỗ cong vẹo, tròn to mắt nhìn mình.
Lúc này nhìn Đoản Chủy vô cùng tiều tụy, phần vai và ngực quấn băng kín người. Một bên cánh của nó cũng bị băng bó kín. Chẳng qua hai con mắt to đến kinh khủng kia vẫn đầy tinh thần.
- Còn chưa ngủ sao?
Nguyệt Triêu chậm rãi đi tới cạnh Lão Ngưu hiện đã bị gãy mất một sừng, cả người băng kín như một cái bánh tét đầy máu đen, thò tay dò xét nhiệt độ cơ thể gã.
- Cú mèo vốn tinh mẫn về đêm.
- Ha ha, ta vậy mà quên mất.
- Y thế nào?
- Không tệ, nhìn qua có vẻ đỡ hơn rồi.
Nguyệt Triêu thở dài, lấy ra một cái khăn lau lau tay.
Đoản Chủy thản nhiên liếc nhìn Lão Ngưu vẫn còn trong hôn mê, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Nguyệt Triêu hỏi:
- Rốt cuộc thì ngươi là ai?
- Tôn Ngộ Không là sư thúc ta. Ta tên Nguyệt Triêu.
- Tôn Ngộ Không là ai?
- Hắn không nói cho các ngươi biết sao? Các ngươi gọi hắn là Khỉ Đá.
Nghe một câu đó, Đoản Chủy lộ vẻ lắp bắp kinh hãi:
- Khỉ Đá... Tôn Ngộ Không... Hắn có tên gọi, vì sao chưa bao giờ nói ra?
Nguyệt Triêu nhàn nhạt cười cười:
- Không phải chuyện gì cũng phải nói rõ, cũng không phải chuyện gì cũng có thể nói ra rõ ràng được, không phải sao? Đưa tay ngươi cho ta xem.
Đoản Chủy cúi đầu xuống, đưa tay về phía Nguyệt Triêu.
- Sư phụ hắn là ai? Ngươi nói ngươi là sư điệt của hắn, mà ngươi cũng đã là cảnh giới Luyện Thần rồi. Vậy sư phụ ngươi thì sao? Sư phụ hắn thì sao?
- Những chuyện này ngươi tự mình đi hỏi hắn đi, ta chỉ chịu trách nhiệm chữa trị cho các ngươi. A... khôi phục lại không ít. Dựa vào tốc độ này, không mất vài ngày nữa là đã có thể xuống giường đi lại được rồi. Đáng tiếc cho đan dược của ta...
Dứt lời, Nguyệt Triêu lấy từ trong ống tay áo của mình ra một lọ thuốc nhỏ, mở nắp, đổ một viên thuốc ra đưa cho Đoản Chủy:
- Ăn hết đi.
Nhận lấy viên thuốc, Đoản Chủy nuốt một ngụm xuống, lại hỏi:
- Còn Bạch Viên đâu? Bạch Viên thế nào? Ngươi đã cứu chúng ta, nhưng không cứu được lão?
- Ta đây làm sao biết? Chúng ta chưa từng gặp nhau, lại loạn như vậy, ta nhận ra các ngươi đã không tệ rồi.
- Hiện tại Khỉ Đá được phong làm Xa Kỵ tướng quân rồi, có nói là sẽ dẫn chúng ta vào thành không?
Y ngẩng đầu, có chút chờ mong mà nhìn chằm chằm vào Nguyệt Triêu.
Nguyệt Triêu im lặng một lúc không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu trầm mặc:
- Các ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi, chuyện sau này thì đợi lúc sau hãy nói.
Đúng lúc này, phía xa xa bên ngoài doanh địa chợt truyền đến tiếng huyên náo.
...
Ngày kế tiếp, trong khi Tấn Chi tự mình nắm lấy quyền hành, Khỉ Đá chỉ ngồi tu luyện trong phòng, cũng không ai đến mời hắn thực thi công vụ.
Tựa hồ như Xa Kỵ tướng quân vừa mới được phong chức này như chưa từng tồn tại.
Lại một ngày như thế trôi qua. Đến ngày thứ ba, trên đại điện của Ác Giao.
- Ngươi nói cái gì? Những kẻ kia từ chối được thu nạp?
Hàng lông mi nhàn nhạt của Ác Giao khẽ nheo nheo lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên:
- Thật là chuyện... hoang đường a. Bọn chúng định tự mình đối mặt với thiên quân sao?
Tấn Chi quỳ gối trên điện, đầu khẽ cúi xuống, chắp tay nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, ngoài thành có lời đồn, nói...bệ hạ chuẩn bị bán đứng đám yêu bị thu nạp cho Thiên Đình...
Sắc mặt Ác Giao lập tức biến đổi, lúc này hai mắt gã khẽ nheo lại, lạnh lùng nhìn Tấn Chi:
- Là kẻ nào để lộ phong thanh ra?
Ánh mắt kia nhìn đến mức Tấn Chi phải kinh hãi, bị dọa sợ mà liên tục dập đầu hô:
- Thuộc hạ không biết!
- Chậc chậc chậc chậc.
Ác Giao đầy tức giận hít một hơi thật dài, phủi phủi long y, mắt nhìn xuống Tấn Chi đang cúi đầu trên mặt đất, chậm rãi nói:
- Không phải ngươi còn có thể là ai? Chuyện này, ngươi phải biết.
Tấn Chi sợ hãi, càng dập đầu mạnh bạo hơn.
- Thuộc hạ không biết, thuộc hạ thật sự không biết! Thuộc hạ chưa bao giờ nói tới chuyện này với bất kỳ kẻ nào cả!
Nhìn xem Tấn Chi thất kinh, mồ hôi rơi như mưa, Ác Giao mới thu lại ánh mắt sắc bén kia:
- Con khỉ kia đâu? Nó thế nào rồi?
- Thuộc hạ đã làm theo ý bệ hạ khiến nó mất hết quyền lực, nhưng chưa thấy nó có bất kỳ ý kiến gì.
- A?
Ác Giao chậm rãi ngẩng đầu hỏi:
- Mấy ngày này nó đang làm gì?
- Mật thám báo lại, hàng ngày nó đều trốn trong phòng tu luyện.
- Không có ra khỏi thành?
Tấn Chi chậm rãi lắc đầu:
- Không có ra khỏi thành, cũng chưa từng tiếp xúc với người ngoài thành, càng không đưa đám thuộc hạ cũ vào trong thành. Nó chỉ tu luyện mỗi ngày mà thôi.
- Có khi nào có người đã lặng lẽ lẻn vào trong thành không hả?
- Toàn bộ thuộc hạ cũ bên ngoài thành của nó đã được thuộc hạ phái người ghi tên lại toàn bộ, âm thầm theo dõi, mỗi ngày đều âm thầm kiểm tra, không thấy dị động. Chỉ có con sóc tinh trong bọn thường xuyên mang theo đám tiểu yêu ra ngoài kiếm ăn mà thôi, có điều với bọn chúng hoàn toàn không đủ khả năng lẻn vào trong thành được.
- Cái này... càng thấy kỳ quặc a. Chẳng lẽ con khỉ kia thật sự hàng phục rồi?
- Hồi bẩm bệ hạ, con kia kia hiện chỉ có tu vi Nạp Thần. Với nó mà nói, bệ hạ đã cho nó ở trong thành, thân cũng ở chức cao, đó đã là ân đức lớn lao rồi, nó làm gì dám có hai lòng chứ?
Ác Giao trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói ra:
- Cái con khỉ này có tư chất tốt, ngay cả ta cũng nhìn không rõ. Lại nói tiếp, nó là người mới nữa, chỉ là tâm tính cực kỳ ngang tàng. Nếu ta có thể thu nạp được là một chuyện tốt, còn không thể thu nạp thì chỉ có thể giết đi, tránh để lại hậu hoạn. Ta vốn chỉ là rảnh rỗi nên ngồi xem thử tâm tính nó. Ha ha ha, chưa từng nghĩ qua, lại hàng phục nhanh như vậy, ài... Không thấy thú vị rồi. Chuyện ngoài thành, không bằng cho nó đi xử lý đi.
- Chuyện này...
Tấn Chi thầm cả kinh, chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Bệ hạ, nếu để nó đi, vạn nhất...
- Vạn nhất cái gì? Vạn nhất nó thật sự làm phản hả?
Ác Giao chậc chậc nở nụ cười:
- Nó làm phản rồi, có đánh thắng được ta? Có đánh thắng được thiên quân sao?
Tấn Chi chậm rãi cúi đầu xuống.
- Để nó đi đi. Những chuyện này cũng chưa đến mức để ta phải đích thân ra tay. Lại nói, hiện tại uy vọng của nó trong lòng đám tạp chủng ngoài thành kia chỉ sợ còn cao xa hơn ngươi nhiều. Đừng quên, trận chiến ấy, có ai trong bọn chúng không nhớ rõ hả?
Gã chậm rãi nhếch môi cười:
- Quyết định như vậy đi. Ha ha ha ha.
Tấn Chi ra khỏi đại điện, ngồi trên xe ngựa thẳng đến phủ Xa Kỵ tướng quân của Khỉ Đá.
Đến cửa ra vào, gã không đợi hạ nhân thông báo mà đi thẳng vào trong phủ, trực tiếp tiến vào trong phòng ngoài.
Vừa đến cửa phòng, Tấn Chi đã nhìn thấy Khỉ Đá đang ngâm một bình trà, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn nhỏ mà phẩm trà.
Nhìn thấy Tấn Chi đi tới, Khỉ Đá không kinh ngạc, chỉ ngẩng đầu lên khẽ cười cười:
- Tấn tướng quân, thật sự là khó có được a. Hoan nghênh hoan nghênh.
Tấn Chi lập tức ngây ngẩn cả người.
Khẽ lấy lại bình tĩnh, trên mặt gã cũng chậm rãi hiện lên dáng tươi cười:
- Ngươi là Xa Kỵ tướng quân, bệ hạ giao cho ta hiệp trợ ngươi, nhưng nói cho cùng thì mọi chuyện vẫn là ngươi phải xử lý. Hiện tại, ngươi cột mọi chuyện lên người ta, còn mình ngồi đây phẩm trà, như vậy cũng không đúng cho lắm.
- Mấy ngày nay...
Khỉ Đá thò tay cầm lên một chén trà đặt trước mặt Tấn Chi:
- Làm phiền tướng quân. Vốn đó đều là chuyện của ta, đáng tiếc ta nửa điểm đều không hiểu. Làm phiền tướng quân nhiều rồi.
- Đều là đồng liêu, không cần nói những lời này. Bởi không hiểu, ngươi nên tranh thủ cơ hội làm quen chuyện quân vụ mới phải. Tốt nhất là theo ta đi tới quân doanh đi, chớ phụ ân đức của bệ hạ.
Dứt lời, gã bèn định đứng dậy.
- Tướng quân đừng vội, trước tiên cứ uống nốt chén trà này cũng không muộn. Đây là trà ngon mà thừa tướng đưa tới a.
Dứt lời, Khỉ Đá rót cho Tấn Chi một ly trà, còn mình cũng nhàn nhã mà uống.
Một lần thảnh thơi này, kéo dài tới lúc mặt trời lặn phía tây.
Nhìn Khỉ Đá cứ bình thản nhấp từng ngụm từng ngụm trà, Tấn Chi thật sự ngồi không yên, đứng lên quát:
- Rốt cục thì ngươi đợi tới khi nào mới cùng ta qua đó!
Khỉ Đá chỉ ngẩng đầu lên nhìn nhìn:
- Tướng quân, ngươi xem sắc trời cũng không sớm, không bằng ngày mai chúng ta hãy đi.
Chẳng lẽ thực sự là không muốn quân quyền sao? Tấn Chi thầm nghĩ.
Nếu quả thật là như thế, với gã mà nói thì đó quả là tin tốt.
Chỉ là tình thế trước mắt lại khiến gã không chút vui vẻ.
- Thiên quân đều đã kéo tới cửa rồi, ngươi còn có tâm tư ở chỗ này pha trà! Quân vụ khẩn cấp, đâu thể đợi đến ngày mai?
Dứt lời, Tấn Chi bèn thò tay túm lấy, cứng rắn kéo Khỉ Đá ra cửa.
Cả hai lên xe ngựa, một đường chạy như điên ra ngoài thành.
Lúc này, ngoài thành đã dựng lên một khu quân doanh khổng lồ, chỉ là trong khu đó là trống rỗng không người.
Xe ngựa một đường rong ruổi, đến cửa quân doanh thì dừng lại.
Vừa xuống xe, Khỉ Đá đã nhìn thấy tấm bảng trưng binh treo cao cao. Chỉ là trước tấm bảng trưng binh này cũng chỉ có rải rác mấy con yêu mà thôi.
Tính ra thì số yêu quái hưởng ứng lệnh triệu tập trưng binh còn ít hơn cả số quan lại chịu trách nhiệm trưng binh nữa.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Tấn Chi đầy lo lắng, còn sắc mặt Khỉ Đá vẫn là lạnh nhạt.
- Bệ hạ có dặn dò, chuyện bên ngoài thành này ngươi hiểu rõ ràng hơn ta, mấy sắp xếp này vẫn là ngươi đến làm đi. Ta chỉ chịu trách nhiệm trợ giúp phân phối vũ khí này nọ thôi.
Nói ra lời này, Tấn Chi cảm thấy mình như mất hết sức lực.
Đừng quên trước đó cũng chính gã đảm nhiệm nhiều việc, làm cho Khỉ Đá không nắm quyền hành gì cả. Hiện tại nói Khỉ Đá giúp cũng lại chính là gã.
Lúc này trong nội tâm Tấn Chi bồn chồn một hồi, còn đã bắt đầu suy nghĩ xem nếu Khỉ Đá châm chọc khiêu khích thì phải làm sao cho phải.
Nào ngờ Khỉ Đá chỉ đi tới trước quân doanh nhìn thoáng qua, rồi quay đầu lại hỏi:
- Ta thấy vấn đề hiện tại, có lẽ là không có nhiều đám yêu bên ngoài thành hưởng ứng đi?
- Đúng vậy!
- À...
Khỉ Đá đưa tay lên, sờ sờ cằm, lẳng lặng đứng yên tại chỗ nghĩ một lát, hỏi:
- Nơi đây trang bị bao nhiêu lính?
- Một ngàn, đều là thủ thành quân bên ta phái qua đây.
- Có thể cho ta thêm một ngàn nữa chứ?
- Thêm một ngàn nữa... Thủ thành quân bên ta tổng cộng cũng chỉ bốn ngàn, ngươi muốn tới hai ngàn? Tối đa chỉ cấp ngươi bảy phần số đó, một ngàn tư!
- Ta đây thu nạp chúng yêu lại, số lượng cũng giảm xuống chỉ còn bảy phần thôi được không?