Rối loạn vẫn đang tiếp diễn, tiếng gào thét của chúng yêu tràn ngập khắp các ngóc ngách, chấn động cả thiên địa.
Ánh lửa mờ tối chiếu sáng mỗi một gương mặt, có phi cầm, có thú vật, đủ các loại khác nhau, giờ phút này đều dữ tợn giống nhau.
Khỉ Đá chợt nhớ tới lời Lão Ngưu từng nói với Bạch Viên.
- Ta là trâu, ngươi là vượn, những thứ bên ngoài lại là gì?
Thực ra gã nói rất đúng.
Yêu không phải là một chủng tộc, chưa bao giờ là một chủng tộc cả. Bọn chúng được chia thành các loại, vốn là những sinh linh đơn giản cùng sinh tồn trong cái thế giới này. Chẳng qua bọn chúng hấp thu đủ linh khí sẽ hóa hình, từ đó về sau sẽ bị vận mệnh lưu đày, bị bức ép phải đi cùng nhau.
Đây là một chủng tộc có nhiều màu sắc bi kịch.
Thiên Đình nói bọn chúng là yêu, cho nên bọn chúng liền bị dán lên cái nhãn mác yêu, trở thành tồn tại trời đất không dung.
Có lúc Khỉ Đá sẽ nghĩ, nếu trời đất không dung, tại sao vẫn còn để bọn chúng phải sinh ra chứ? Chẳng lẽ chỉ vì để phụ trợ cho thiên quân có quân công hiển hách thôi à?
Có lẽ đây cũng là nghi hoặc trong lòng Bạch Viên.
Bọn chúng chẳng biết sinh ra vì cái gì, nhưng cũng không cam tâm dễ dàng chết đi.
Trong thời gian hơn vạn năm, bọn chúng chiến đấu trong mỗi ngóc ngách trên thế giới này, chỉ để cầu mong một nơi sinh sống. Trong số bọn chúng kẻ lặng lẽ không hỏi mai danh ẩn tích, có kẻ chiếm núi làm vương gây họa một phương, có kẻ thì nằm rạp dưới chân Thiên Đình cam nguyện làm nô bộc.
Nhưng chẳng có một kẻ ngoại lệ nào đi dùng cách thức của bản thân chống đối lại vận mệnh bất công.
Khỉ Đá từng tận mắt nhìn thấy tuần thiên tướng tàn sát yêu, chẳng hề có lý do gì cả, cũng không cần có lý do, bởi vì Thiên Đình chính là chính nghĩa, bất kể Thiên Đình có làm gì. Bởi vì yêu chính là tà ác, bất kể chúng có làm gì hay không.
Đối với hết thảy những thứ này, thậm chí ngay cả bản thân yêu đều nhìn mãi thành quen, dường như đã trở thành chân lý, giống như cái tính danh "yêu" này vốn sinh ra đã nên thế vậy.
Vận mệnh buộc tất cả yêu quái phải cầm lên vũ khí, học chiến đấu. Bọn chúng là chủng tộc chiến đấu chân chính, bắt đầu từ ngày bản thân tồn tại, chiến đấu chưa bao giờ ngừng lại.
Có lúc Khỉ Đá sẽ nghĩ, nếu vận mệnh đã không phải do bản thân lựa chọn, vậy tại sao lại không chiến một trận thật oanh liệt chứ?
Cho dù chết, cũng nên chết thật bi tráng.
Ánh lửa ngút trời chiếu sáng cả sơn cốc, cũng chiếu đỏ ánh mắt của Khỉ Đá. Trên khuôn mặt có ánh sáng đan xen lại không nhìn ra được bất cử biểu cảm nào.
Hắn và Nguyệt Triêu đã khôi phục diện mạo vốn có ngơ ngác ngồi trên một sườn núi lẳng lặng nhìn, nhìn chúng yêu đang điên cuồng xé nát bất cứ tên yêu binh nào bọn chúng thấy được, nhìn những tên yêu binh hoảng hốt lo sợ trốn tránh, nhìn chúng yêu đang đào cả ba thước đất để tìm kiếm.
Nhìn cảnh như là cuộc chiến trong ngày tận thế này, chém giết giữa yêu và yêu.
Thời gian trôi qua từng chút một, dần dần đã không còn nhìn thấy một yêu binh nào nữa. Đám yêu giết đỏ cả mắt vẫn không cam tâm tìm kiếm khắp nơi, ngửa đầu lên bầu trời gào rống.
Nguyệt Triêu lặng lẽ cúi đầu.
- Ta không hiểu tại sao sư thúc phải làm như vậy... Ta đã tìm được thuốc giải quyết chú pháp của Ác Giao, nếu chỉ một mình người dùng, sẽ dễ dàng thoát khỏi, cũng chẳng cần phải mạo hiểm làm gì.
Khóe miệng Khỉ Đá khẽ nhếch lên, nhưng lại không cười, lạnh nhạt đáp:
- Ta chạy trốn đúng là có thể sống tiếp được, nhưng ta sẽ sống trong một thế giới không có bằng hữu sao?
- Bằng hữu...
Nguyệt Triêu nghiêng mặt nhìn hắn:
- Sư thúc coi bọn chúng là bằng hữu?
Khỉ Đá hít một hơi thật sâu:
- Ta là yêu, ta cũng chỉ có thể là yêu. Bất kể đạo pháp ta tu hành sâu chừng nào, cũng chỉ có thể là yêu, không phải sao? Mỗi một tấc không gian sinh tồn trên thế giới này đều cần phải dựa vào chiến đấu để đánh đổi. Đây là chuyện sớm hay muộn thôi.
Trong mắt Nguyệt Triêu mang theo vẻ bất đắc dĩ:
- Cho nên người quyết định muốn đứng về bên phía yêu?
Khỉ Đá vươn tay che mặt, thở dài nói:
- Có lẽ vậy, ta không biết nữa, chỉ là ta cảm thấy nên làm như vậy.
- Người càng ngày càng giống lão Bạch Viên đã chết trên tay người rồi. Đám kia thường nói mấy chuyện lúc trước, ta thấy những lời vừa rồi lão Bạch Viên nói thì thích hợp hơn. Chẳng lẽ linh hồn của Bạch Viên nhập vào người sư thúc?
- Người thay đổi rồi, không còn giống với Tôn sư thúc lúc ta vừa mới gặp.
Nguyệt Triêu ngửa đầu nhìn bầu trời:
- Tôn sư thúc lúc đó chỉ một lòng cầu đạo, trong lòng chẳng có yêu và tiên. Bây giờ coi bộ người sẽ trở thành anh hùng, có điều không phải là anh hùng của nhân loại.
Bầu trời đã sớm bị chiếu thành màu đỏ, mặt trăng như ẩn như hiện trong màn khói dày cuồn cuộn, nhưng không thấy được một vì sao nào cả.
- Sư thúc biết không? Phong Linh rất thích sư thúc, ta cảm thấy loại thích đó đã vượt qua độ tuổi của muội ấy. Ta vì đưa tin cho muội ấy mới đến đây, cũng bởi vì muội ấy, ta mới ở lại giúp sư thúc. Lúc mới đầu ta nghĩ chỉ cần đưa sư thúc rời khỏi đây là được. Nhưng ta không ngờ, sư thúc lại muốn ở cùng với đám yêu tinh hơn. Ài... Ha ha, có vài thứ là không thể nào thay đổi được.
Y mím môi, trầm mặc chốc lát lại nói tiếp:
- Thư của sư muội vẫn còn ở chỗ ta, muốn xem không?
- Không.
Khỉ Đá hít sâu một hơi, ngửa đầu nói:
- Đợi vượt qua được cửa ải này rồi xem. Đừng nói cho Phong Linh biết chuyện nơi này.
- Ta hiểu.
Nguyệt Triêu lặng lẽ gật đầu.
Từ phía xa không còn truyền lại tiếng vang binh khí va chạm nữa, chỉ có tiếng gào thét của mãnh thú là vẫn còn.
Tất cả chúng yêu đều tập hợp lại với nhau, được một con sư tử tinh dẫn dắt, mười mấy đại yêu nhìn có vẻ giống như thủ lĩnh đi về phía sườn núi Khỉ Đá đang ngồi.
Trên thân mỗi một con yêu đều dính đầy vết máu.
- Nên làm chính sự rồi.
Khỉ Đá phủi phủi gối, đứng dậy.
Sư tử tinh đó thở hổn hển tới trước người Khỉ Đá, đôi mắt tam giác thỉnh thoảng nhìn về phía Nguyệt Triêu.
Có lẽ bởi vì Nguyệt Triêu có tướng mạo của nhân loại.
- Xa Kỵ tướng quân, cảm ơn ngươi.
- Đừng gọi ta là tướng quân, ta không phải là tướng quân gì cả.
Sư tử tinh ngoái đầu nhìn chúng yêu sau lưng, hỏi:
- Vậy chúng ta nên gọi ngươi là gì?
- Cứ gọi ta là Khỉ đi.
Lợn trắng tinh đứng trong đám đại yêu vội vàng la lên:
- Gọi hầu ca!
- Cũng được.
Khỉ Đá khẽ mỉm cười.
Sư tử tinh hít sâu một hơi, đấm một quyền lên lồng ngực của mình, hỏi:
- Vậy hầu ca, về cái chú pháp nọ... tiếp theo ngươi có kế hoạch gì không? Chúng ta muốn làm cùng ngươi.
- Chú pháp thì ta đã biết giải thế nào.
Lời còn chưa dứt, đã lập tức có người vội vàng la lên:
- Giải thế nào?
Khỉ Đá cúi đầu nháy mắt với Nguyệt Triêu đang ngồi khoanh chân trên cỏ.
Nguyệt Triêu ho khan hai tiếng, chậm rãi nói trong ánh nhìn soi mói của chúng yêu quái:
- Thuốc thì ta đã đều chế rồi, chốc nữa sẽ đưa cho mọi người. Có điều cần một khoảng thời gian thì thuốc mới có hiệu lực. Cần khoảng... mười ngày.
- Mười ngày!
Trong đám yêu có người kinh hô ra tiếng.
Một đám thủ lĩnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh khủng.
Mười ngày, bọn chúng biết nó có nghĩa là gì.
Mười ngày, dài đến mức đủ để tất cả yêu quái ở nơi này bỏ mạng trong sự truy bắt của thiên quân.
- Mười ngày...
Sư tử tinh cúi đầu chớp mắt, tần suất hô hấp tăng nhanh không ít:
- Vậy phải làm sao?
Rất lâu sau gã ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt cực kỳ lãnh đạm của Khỉ Đá.
Khỉ Đá cười khẽ:
- Có cách.
- Cách gì?
Sư tử tinh vội vàng hỏi.
Tất cả các thủ lĩnh ở phía sau gã đều trợn to mắt nhìn Khỉ Đá chăm chú, chờ mong.
Đây có lẽ là hy vọng duy nhất để bọn chúng có thể tiếp tục sống.
Khỉ Đá mím môi, nói:
- Bất kể chúng ta đi đường nào thì một vạn thiên quân ở đây, cộng thêm tuần thiên tướng vòng ngoài, yêu quái nơi này đừng ai nghĩ đến việc chạy. Trừ phi... chúng ta có thể giải quyết thiên binh, sau đó tập thể vượt qua vòng phòng ngự của tuần thiên tướng. Đến lúc đó mỗi người đi một ngã.
- Nhưng làm vậy không phải Thiên Đình sẽ phái quân đội mới tới sao?
- Một ngày trên trời, dưới đất một năm, chờ quân đội mới của bọn chúng tới, chúng ta đã không biết tung tích rồi.
Câu này lập tức khiến đám thủ lĩnh yên tâm hơn nhiều.
Chỉ là lo nghĩ trong lòng bọn chúng vẫn không thể cởi ra toàn bộ.
Con voi tinh vuốt vuốt mũi, hỏi:
- Nhưng chúng ta có thể đánh bại thiên quân sao?
- Bọn chúng chỉ có một vạn, mà chúng ta có hai vạn.
- Nhưng... nhưng... bọn chúng có quân hạm, hơn nữa bọn chúng biết bay.
- Có quân hạm thì hủy quân hạm của bọn chúng, biết bay thì khiến bọn chúng không thể bay được.
Giọng điệu của Khỉ Đá bình thản như thể đang nói mấy việc vặt trong sinh hoạt.
Nhưng lời này rơi vào trong tai đám thủ lĩnh lại không thể nào tin tưởng nổi.
Đều trầm mặc, trong ánh mắt của bọn chúng mang theo băn khoăn vô hạn.
Vừa nãy đánh bại nhiều yêu binh thế kia thì đội quân này vốn nên sĩ khí cao vút mới phải. Nhưng yêu trên cái thế giới này, đặc biệt là tiểu yêu quái có sợ hãi trời sinh đối với thiên binh.
Từ ngày đầu tiên bọn chúng sinh ra trên thế giới này thì những thứ đó đã là thiên địch của bọn chúng.
Tuần thiên tướng mỗi ngày lượn vòng trên đỉnh đầu giống như những con chim ưng săn mồi, chỉ đợi chúng yêu lộ sơ hở, sau đó sẽ bổ xuống biến bọn chúng thành một bữa ăn ngon.
Có thể đứng được ở nơi này, bất cứ một con yêu quái này đều từng rất nhiều lần thấy đồng loại chết thảm trong tay thiên binh.
- Chúng ta... thật sự có thể chứ?
Có người hỏi.
Chẳng ai trả lời.
Khỉ Đá vươn tay sờ mặt, hít sâu một hơi, có chút mệt mỏi than thở:
- Có được hay không, bây giờ đều do các ngươi nghĩ trong lòng mà thôi. Chưa đánh thì làm sao biết được? Tại hai canh giờ trước, các ngươi có từng nghĩ đến có thể đánh bại quân đội của Ác Giao không?
Chẳng có ai trả lời.
- Ta sẽ bảo người phát thuốc cho các ngươi. Còn chuyện liên quan đến thiên quân, trước khi bình minh cho ta đáp án, nếu các ngươi không muốn, ta sẽ dẫn người của mình rời đi.
Nói xong, Khỉ Đá quét mắt nhìn bọn chúng lần cuối, quay người rời đi.
Chính vào lúc này, sư tử tinh chợt ngẩng đầu hét lên:
- Không, không cần đợi đến bình minh. Bọn ta nghe ngươi.
- Sao vậy được? Chúng ta đánh không lại Thiên quân!
Tất cả thủ lĩnh đều xì xào bàn tán.
Khỉ Đá mơ hồ nhìn thấy biểu cảm vốn ôn hòa trên khuôn mặt sư tử tinh nhanh chóng trở nên thô bạo, bàn tay nắm chiến chùy siết chặt.
Gã quay người quơ chiến chùy trong tay gầm thét với đám thủ lĩnh:
- Ai không muốn đi thì cút ra ngoài cho lão tử! Cũng đừng nhận thuốc nữa, để lão tử làm thịt luôn! Tránh kẻ đó chạy trở về báo tin cho Ác Giao!