Đại Bát Hầu

Chương 129: Người khổng lồ



Dịch: †Ares†

Biên: Spring_Bird

- Sao? Muốn thử một chút?

Thiên Bồng chớp mắt, lạnh lùng nhìn Ác Giao:

- Ngoan ngoãn theo ta trở về, có thể cho ngươi một kết cục viên mãn. Nếu không nguyện ý, ta mang hồn phách của ngươi trở về cũng được!

Cánh tay cầm kiếm siết chặt hơn.

Cắn chặt răng, Ác Giao lùi mạnh về sau, gào lên:

- Đừng hòng ~!

Thân hình lóe lên, gã hóa thành một luồng sáng đen trốn vào thành Ác Long.

Thiên Bồng nhếch miệng, cũng hóa thành một luồng sáng trắng đuổi theo.

Lúc này, bởi vì trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện chiến hạm của thiên quân, nên trong thành trở nên vô cùng hỗn loạn. Nhìn thấy Ác Giao và Thiên Bồng một trước một sau bay nhanh về thành, trong thành lập tức đánh trống trận.

Chỉ thấy Thiên Bồng mới vừa hạ xuống đất, đã có mấy chục cấm vệ quân xông tới.

Những cấm vệ quân này có thể nói là vũ trang đến tận răng, trang bị trên người không hề thua kém so với thiên binh.

Yêu tướng cầm đầu lớn tiếng hô:

- Đứng lại! Xưng tên ra...

Cuối câu này có thể nghe được vẻ run rẩy.

Yêu binh vây quanh bốn phía cũng đều bất an.

Bọn chúng không cảm giác được Thiên Bồng có thực lực ra sao, nhưng bọn chúng cũng đã từng nhìn thấy thiên tướng. Dựa vào trang phục của Thiên Bồng, chắc chắn là địa vị không thấp.

Không hề để ý tới đám cấm vệ quân, Thiên Bồng vác kiếm bước lên trên một bàn đá, bắt đầu nhìn quanh các góc tối.

Đám yêu binh đang vây lấy Thiên Bồng cũng chỉ có thể di động theo y.

- Ta nói đứng lại! Đứng lại cho ta! Ta nói ngươi đứng lại đó cho ta, nghe không hiểu sao!

Yêu tướng cầm đầu huơ kiếm trong tay, quát lên.

Thế nhưng mặc cho gã kêu thế nào, Thiên Bồng vẫn coi như không thấy.

- Lên!

Yêu tướng hô ra hiệu cho đám yêu binh.

Từng yêu binh nhăn nhăn nhó nhó, không có một kẻ nào dám lên trước.

- Lên cho ta!

Yêu tướng nhấc chân đá một yêu binh.

Yêu binh bị đá kia đành giơ cao trường thương, hét lấy khí thế, xông về phía Thiên Bồng.

Không đợi yêu binh kia tới gần, chỉ thấy Thiên Bồng phẩy hai ngón tay, đầu cũng không quay lại, yêu binh kia đã bay thẳng rồi đập mạnh lên vách tường đằng sau, khiến tường đổ sập, bản thân thất khiếu chảy máu mà chết.

Yêu binh yêu tướng trợn to hai mắt, há to miệng.

Sau một lát, cả đám vội vàng giải tán.

Trên đường vắng vẻ, chỉ còn lại một mình Thiên Bồng chậm bước. Từ phòng ốc xung quanh, có vô số yêu quái đang lén lút nhìn y qua những khe cửa, lại không có ai dám đẩy cửa sổ thò đầu ra.

- Đừng chạy, ta tìm thấy ngươi rồi.

Thiên Bồng bỗng dừng bước, nhếch miệng cười:

- Thật không định ra sao?

Y lặng lẽ nâng một bàn tay, giơ về một phía.

Chỉ thấy y hô khẽ:

- Phá!

Một luồng linh lực phóng xa, xuyên thủng qua mấy chục tòa lầu các sát nhau, mấy chục vách tường ầm ầm sụp đổ, khiến khói bụi đầy trời.

Một đường hầm tức khắc được hình thành.

Trong tiếng nổ vang, toàn bộ thành Ác Long đều sôi trào, tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác.

Bụi mù tan đi, ở chỗ sâu trong đường hầm mới tạo kia, Ác Giao đứng lẻ loi, mở to hai mắt nhìn, run rẩy.

- Đã nói ngươi chớ trốn, ngươi không thoát được đâu, ngoan ngoãn theo ta trở về đi.

- Có trốn được không, thử mới biết được!

Chỉ thấy Ác Giao bỗng cắn chặt răng, tay nắm thành quyền, đôi sừng nhọn trên đỉnh đầu nhanh chóng duỗi thẳng, thân hình phồng to lên làm nứt rách hết quần áo trên người.

Ngẩng đầu, y đau đớn há to miệng, răng nanh sắc nhọn trong miệng chợt dài ra.

Ngay sau đó, y đã hóa thành một con thuồng luồng màu đen, thân dài tới mười trượng, gầm thét phóng về hướng bầu trời.

Ở phía sau y, Thiên Bồng bật người, thân hình cùng áo giáp trên người cũng chợt biến lớn.

Pháp Thiên Tượng Địa!

Trong nháy mắt, y đã hóa thành một người khổng lồ cao tới trăm trượng, tóm lấy cái đuôi của thuồng luồng đen, tựa như là bắt một con lươn.

Dùng sức giật một cái, thuồng luồng đen bị quật từ trên mây xuống, nặng nề đập xuống thành Ác Long.

Kịch liệt chất động, kiến trúc trong thành Ác Long sụp đổ vô số, tiếng kêu rên khắp nơi.

Bên trong cát bụi, thân hình của Ác Giao vặn vẹo vì đau đớn, giống như một con lươn đang uốn éo trên mặt đất, phát ra những tiếng gào thét vang tận chân trời.

Một bóng người màu vàng chậm rãi đi tới trước mắt Ác Giao, ngẩng đầu nhìn lên Thiên Bồng đang bay lơ lửng.

Hai vị thiên tướng bốn mắt giao nhau, trong phút chốc, tựa như có tia lửa tóe ra.

- Tăng Trưởng?

Thiên Bồng nắm kiếm, lạnh lùng nhìn người vừa đến, chậm rãi hạ xuống.

- Thiên Vương, Thiên Vương cứu ta! Thiên Vương cứu ta!

Nhìn thấy thiên tướng giáp vàng mặt xanh trước mắt, Ác Giao vội rống lên.

- Cứu ngươi?

Tăng Trưởng Thiên Vương khinh miệt cười, thân hình cũng chợt biến lớn, hóa thành người khổng lồ trăm trượng, khiến phòng ốc xung quanh đều bị xô đổ sụp.

Vô số yêu quái chạy trốn tứ phía, giống như những con kiến.

- Thiên Vương.... Thiên Vương đây là muốn làm gì?

Ác Giao hoảng sợ hô.

- Thủ hạ của ngươi giết một vạn thiên binh của ta, còn hỏi ta muốn làm gì?

Tăng Trưởng Thiên Vương vừa nói vừa giơ kiếm, nhắm ngay cổ Ác Giao.

- Thiên Vương! Thiên Vương! Đó là một hiểu lầm, là một hiểu lầm! Chúng ta có hiệp nghị đấy!

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Chịu chết đi, yêu vật!

Dứt lời, Tăng Trưởng Thiên Vương mặt không thay đổi, cầm bảo kiếm chém tới Ác Giao.

Một luồng sáng trắng lóe lên, âm thanh chói tai vang dội bầu trời đêm.

Thiên Bồng chẳng biết đã hạ từ trên trời xuống lúc nào, gắt gao đỡ lấy kiếm của Tăng Trưởng Thiên Vương.

Mũi kiếm của Tăng Trưởng Thiên Vương cách cổ Ác Giao chỉ có mấy xích, lại bị Thiên Bồng bức bách, không thể không run run rời xa cổ Ác Giao.

Giờ khắc này, Ác Giao đã bị sợ choáng váng.

- Thiên Bồng, ngươi muốn làm gì? Dám cả gan che chở yêu quái, không sợ Ngọc Đế trách tội sao?

Tăng trưởng vừa cắn răng dùng sức, vừa quát to.

- Muốn giết, cũng đừng dùng Phệ Hồn kiếm giết. Có một số việc còn chưa rõ ràng, đây là nhân chứng!

Thiên Bồng liếc mắt nhìn Tăng Trưởng Thiên Vương một cái đầy thâm ý.

Mắt Tăng Trưởng Thiên Vương lóe lên.

- Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?

- Thiên tướng bất kể vì lý do nào mà cấu kết Yêu Vương, luận tội đều nên chém!

- Giết một vạn thiên binh của Huyền Quy bộ ta, hôm nay ta không thể không giết nó!

Dứt lời, Tăng Trưởng Thiên Vương lần nữa vung Phệ Hồn kiếm, tiếp tục chém tới Ác Giao!

Tương tự vung kiếm lên, Thiên Bồng lại chặn Phệ Hồn kiếm:

- Nếu trong lòng không có quỷ, cần gì vội vã giết!

- Ngươi ngậm máu phun người! Thân là thiên tướng lại che chở yêu quái, chờ đợi lên triều, ta nhất định phải vạch tội ngươi!

- Hừ! Chờ xem ai vạch tội ai!

Đúng lúc này, Ác Giao nhân cơ hội định trốn, lại bị Thiên Bồng túm trở lại, lần nữa quật lên mặt đất, khiến lầu các còn sót tiếp tục sụp đổ.

Tăng Trưởng lại giẫm chân, lướt qua Thiên Bồng, chém tới Ác Giao, nhưng lại bị Thiên Bồng cản được.

Ác Giao vội giãy giụa định bay, lại bị Thiên Bông nhấc chân giẫm lên đuôi.

Tăng Trưởng muốn giết, Thiên Bồng cứu, Ác Giao muốn chạy, Thiên Bồng bắt.

Trong lúc nhất thời, ngươi tới ta đi, tia lửa bắn bốn phía, cát bụi che đầy trời.

Bên dưới, mặt đất rung bần bật, vô số phòng ốc sụp xuống, ngay cả tường thành cao ngất cũng đổ sập từng mảng.

Yêu binh, yêu chúng trong thành tử thương vô số, kêu gào chạy trốn tứ tán.

Dưới trận giao chiến của hai người khổng lồ cùng một con thuồng luồng dài mười trượng, thành Ác Long phồn vinh năm mươi năm hoàn toàn bị hủy.

...

Hai tàu chiến hạm chậm rãi bay lên, mang theo Dương Thiền đang hôn mê, Nguyệt Triêu, tiểu hồ ly, những yêu quái trọng thương, cùng với một chi yêu quái được chọn lọc tạo thành hộ vệ.

Có lẽ xuất phát từ một chút tư tâm, Khỉ Đá nhét toàn bộ những con yêu đầu tiên trong đội của hắn lên thuyền. Đoản Chủy tự nhiên không cần phải nói, được phụ trách đi trước điều tra mở đường. Lữ Lục Quải có ở lại hay không cũng vô dụng, trở thành thầy thuốc tạm thời của đám trọng thương. Đại Giác từng có kinh nghiệm điều khiển chiến hạm một lần, tự nhiên cũng được đi.

Còn Lão Ngưu, gã sống chết không chịu lên, đành phải để gã tiếp tục ở lại cạnh Khỉ Đá.

Nhìn hai tàu chiến hạm từ từ xa khuất phía Tây, Khỉ Đá thở thật dài.

- Nếu là ta, hẳn đã sớm đi rồi.

Lão Ngưu cũng thở dài bên cạnh.

- Không phải ta ngươi cũng có thể đi.

Khỉ Đá lườm gã một cái:

- Cũng không phải chưa cho ngươi cơ hội.

- Ta muốn đi, tiếc là không có cô nương nào muốn ta đi cùng.

Nhìn Khỉ Đá, Lão Ngưu cười hì hì nói.

Nụ cười kia có chút đáng khinh.

Từ sau khi muốn giết Đoản Chủy bị Khỉ Đá bắt được, đã thật lâu gã chưa cười tự nhiên như vậy. Hoặc là nói, không có lúc nào tỉnh táo lại cười tự tại như vậy.

Đưa tay vỗ vỗ vai Lão Ngưu, Khỉ Đá kéo gã sang một bên:

- Ta cùng nàng là không thể nào. Còn ngươi, sẽ có, nhất định sẽ có một ngày như vậy.

- Không thể nào?

Lời này Lão Ngưu nghe không hiểu, bất quá gã đã quen nghe không hiểu Khỉ Đá nói gì, bèn đáp:

- Ngươi ấy à, tốt xấu gì cũng có hình dạng con người, chỉ hơn có cái đuôi. Còn cái mặt của ta thì con người nào chịu chứ. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào cướp.

Nhìn Lão Ngưu cười ha ha, Khỉ Đá bỗng nhiên cũng cười theo:

- Ngươi phải nhớ kỹ, đến lúc đó muốn cướp thì phải cướp một công chúa, hơn nữa, còn phải là công chúa của nước La Sát.

- Vì sao? Công chúa nước La Sát đẹp không?

- Hẳn là đẹp.

- Hẳn là đẹp? Có giống... gì gì kia của ngươi không?

- Dương Thiền.

- Đúng rồi, có đẹp như Dương Thiền không?

- Hẳn là có đi.

- Thế thì không tệ. Nhưng mà không biết cung điện của nàng ta thủ vệ thế nào nhỉ? Có lẽ ta tiếp tục tu vài năm nữa, nếu lên cảnh giới Luyện Thần thì ngươi dạy ta cái pháp thuật bay được kia, ta sẽ đi nhìn thử một chút. Đến lúc đó, ngươi nhớ phải đi với ta đấy. Nếu có ngươi cùng đi, ta sẽ an lòng.

- Đến lúc đó, chúng ta kéo chiếm hạm cùng đi. Nữ tế gặp nhạc phụ, không thể mất mặt được.

- Cái này hay!

Nhìn bộ dáng nghiêm túc khó thấy được của Lão Ngưu, Khỉ Đá bỗng nhiên có một cảm giác khó nói rõ.

Nếu gã này thật sự là Ngưu Ma Vương kia thì cũng không tệ.

Chỉ là hiện tại đại ca lại nghe thất đệ chỉ huy, có phải là có chút ngược?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.