Rất nhanh, đợt thứ hai, những yêu chúng cảnh giới Ngưng Thần cũng xuất phát.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, khi gặp phải thiên binh, yêu chúng cảnh giới Ngưng Thần căn bản là không dùng được. Kể cả hiện tại bọn chúng thu được một ít vũ khí của thiên quân thì cũng không dùng được.
Một khi đã như vậy, còn không bằng để bọn chúng sớm xuất phát.
Lúc này, vị trí của đám yêu đã là ở biên giới khu phòng ngự của tuần thiên tướng. Nếu dùng chiến hạm đi về phía Đông thì chỉ nửa ngày là có thể xuyên qua. Còn nếu đi bộ thì cần mười ngày.
Về phần an toàn, đối mặt với chiến hạm cùng đám yêu quái đông như vậy, trừ phi tuần thiên tướng không có mắt, nếu không sẽ chẳng ai dám động vào.
Băn khoăn duy nhất chỉ có chi thiên quân chưa xuất hiện kia. Cũng may có Đoản Chủy tra xét ở phía trước, cũng coi như có một tầng bảo đảm.
Về phần Ác Giao, gã hẳn sẽ chạy thẳng về chỗ Khỉ Đá.
Đây cũng là lý do Khỉ Đá không muốn tất cả chung một nhóm.
Hiện ở đây còn dư lại hai nghìn yêu chúng khá mạnh, thì cũng đã dùng vũ khí và trang bị chiến lợi phẩm từ chiến hạm và thiên binh để vũ trang đến tận răng. Cho dù một chi thiên quân hai ba ngàn người đến, đám yêu này cũng chưa chắc đã bị áp chế.
Nếu Ác Giao thực sự tới, gã sẽ phải đối mặt với quân đoàn có sức chiến đấu tương đương với hai ba ngàn thiên quân.
Gã sẽ bị vây đánh. Cuối cùng cũng đến phiên mình đi vây đánh một người.
Nghĩ đến đây, Khỉ Đá không khỏi cười khoái chí.
Giao Ma Vương, chống lại chính mình cộng thêm hai ngàn yêu chúng, thắng bại rất khó nói, huống hồ số vũ khí của những thiên binh kia có rất nhiều thứ chuyên để đối phó với yêu, vừa vặn dùng đối phó Ác Giao.
Thừa dịp rảnh rỗi này, Khỉ Đá cũng để yêu chúng làm quen với vũ khí, đồng thời cũng giải quyết vấn đề thức ăn.
Mệnh lệnh vừa đưa xuống, từng làn khói bếp đã bốc lên. Những yêu quái này bưng từng bầu rượu thu được từ quân doanh của quân cánh Tây mà vui vẻ uống.
- Nhìn kìa, cả đám đều lạc quan. Bọn họ không biết đối thủ của chúng ta là ai chăng?
Khỉ Đá nghiêng mặt đi hỏi.
Sư tử tinh ngửa đầu bẻ bẻ cổ, nhíu mày nói:
- Đã nói cho tất cả, Giao Ma Vương, một chi thiên quân khác.
Nhìn nhóm yêu chúng đang cao hứng uống rượu ăn thịt, Khỉ Đá bất đắc dĩ nở nụ cười:
- Vậy bọn họ cũng thật đủ lạc quan.
- Không lạc quan lại có thể thế nào đây? Sinh sinh tử tử đã thành thói quen.
Sư tử tinh khẽ thở dài:
- Vừa mới bắt đầu còn khá loạn, từ tối hôm qua đến giờ trải qua đủ thứ thì cũng đã chết lặng. Sống ở trên thế giới này, có hôm nào không phải ăn bữa nay lo bữa mai sao? Nói không chừng ngay sau đó sẽ mất mạng, còn không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.
Dứt lời, sư tử tinh nhìn Khỉ Đá nở nụ cười:
- Đến, chúng ta cạn nào!
Khỉ Đá cũng bưng bát lớn cụng với bát của sư tử tinh, cả hai uống một hơi cạn sạch.
Lau miệng, sư tử tinh cười khà khà nói:
- Rượu của thiên quân có khác, cũng không biết nấu thế nào nhỉ. Sống nhiều năm như vậy, ta còn chưa từng uống rượu ngon thế này.
- Chờ ra khỏi đây, đến lúc đó có rượu cho ngươi uống.
- Chỉ giáo cho?
Sư tử tinh vội vàng nghiêng đầu lại nhìn Khỉ Đá.
Khỉ Đá cúi người rót đầy lại hai chiếc bát:
- Ngươi cũng tới cảnh giới Luyện Thần rồi, tu cái thuật biến hóa, muốn chuẩn bị chút rượu còn khó sao?
- Đáng tiếc ta chẳng biết khẩu quyết pháp thuật nào cả.
- Ta có, đến lúc đó dạy ngươi.
- Vậy thì thật cảm tạ ngươi, ha ha ha. Vì cái này, phải cạn tiếp.
Trước đây, hắn cũng đã đồng ý sẽ dạy pháp thuật cho lão Bạch Viên, cuối cùng lại không thể thực hiện lời hứa.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Khỉ Đá dần dần nhiều hơn một chút chua xót.
Cách đó không xa, hổ tinh cầm một tảng thịt đã nướng chín đi tới chỗ sư tử tinh và Khỉ Đá:
- Nào, nếm thử đi.
Đưa tay nhận lấy tảng thịt, sư tử tinh hít hà, há miệng nói:
- Bình thường ta chỉ ăn sống.
Dứt lời, sư tử tinh cắn một cái, nói:
- Cũng không tệ lắm.
- Còn kén ăn? Hừ.
Hổ tinh lắc lắc đầu, lấy mấy loại trái cây trong tay áo ra đưa cho Khỉ Đá:
- Trong quân doanh của quân cánh Đông không có hoa quả, vùng núi này lại cháy gần hết, chịu khó vậy.
Nhận lấy trái cây, Khỉ Đá gặm một cái, cười nói:
- Mùi vị không tệ. Không cần phiền toái như vậy. Ta chỉ có kiêng thịt, còn lại đều ăn được cả.
- Vậy sao? Bên trong còn có bánh bột mì, ta đi lấy giúp ngươi.
- Được rồi được rồi, ngồi đi. Lão Ngưu đi lấy giúp ta rồi.
Khỉ Đá đưa tay vỗ vỗ một bên mặt đất.
Cũng không biết có phải là yêu quái ăn thịt đều khỏe hay không, tửu lượng của hổ tinh còn cao hơn sư tử tinh. Ba con yêu quái ngồi cùng một chỗ cạn từng bát một, chỉ chốc lát Khỉ Đá đã không uống thêm nổi.
Rượu của thiên quân không mạnh, nhưng không có rượu nào không say.
Chớ nói tửu lượng, chỉ riêng thể trạng thôi Khỉ Đá đã không so được với hai con yêu này. Sau năm bát rượu, Khỉ Đá uống không trôi nữa, để mặc hai đại yêu tiếp tục đấu rượu.
Chỉ chốc lát, bốn phía đã nướng xong một đại đội thịt nướng, để từng con yêu hào hứng hò hét, phi thường náo nhiệt. Khỉ Đá dứt khoát lợi dụng không ai để ý, đi ra một chỗ vắng ngồi yên.
Cảm giác thương thế trên người, tựa hồ đã đỡ hơn một chút. Nhưng nếu lại vận dụng linh lực, chỉ sợ khó khống chế, thực lực dễ giảm xuống còn bảy phần, mà chịu đánh kịch liệt thì có khi còn không quá năm phần.
Có điều đã đánh nhau thì còn để ý nhiều như vậy làm gì. Còn sống đã nói sau.
Cho tới giờ, hắn không phải đều là như vậy sao?
Từ đằng xa, Lão Ngưu mang một ít bánh bột mì tới, đưa cho Khỉ Đá, thuận thế ngồi cạnh hắn.
- Không qua liên hoan với họ sao?
Lão Ngưu quay đầu lại, nhìn thoáng qua nhóm yêu quái đang vui đến quên trời đất.
- Không uống lại.
Khỉ Đá cười, cầm lấy một khối bánh, xé nhỏ rồi đưa vào miệng:
- Chà, thiên quân sướng thật, bánh này còn có nhân.
Lão Ngưu cũng đưa tay cầm một miếng bắt đầu ăn:
- Thứ này chúng ta hiếm thấy cũng không kỳ quái, ngươi cũng hy hữu...
- Ta hy hữu làm sao?
- Nghe nói ngươi họ Tôn, tên Ngộ Không, sư phụ là một đại tiên. Hóa ra Đoản Chủy sớm đoán trúng. Tại sao ngươi chạy tới nơi này? Nếu là ta, có một sư môn có thể ở lại thì dù thế nào ta cũng không đi. Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không giống bị trục xuất sư môn như Bạch Viên, sư điệt còn tìm cả đến đây rồi.
Khỉ Đá thản nhiên cười cười. Về Tà Nguyệt Tam Tinh động, hắn cũng không muốn nhắc. Hắn nói:
- Ngươi và Đoản Chủy làm hòa chưa?
Nhắc tới vấn đề này, Lão Ngưu cúi đầu, ánh mắt ngay lập tức ảm đạm vài phần:
- Không có nói chuyện với gã, không rõ lắm.
Sau lần ấy, Lão Ngưu trở nên trầm mặc ít lời, mãi hiện tại mới đỡ. Chẳng qua lại có chút khác với ngày xưa, giống như... thiếu một chút ngạo khí.
Thoạt nhìn lại chất phác hơn không ít.
- Có cơ hội nên tìm gã tâm sự, đều là huynh đệ, cứ giữ khúc mắc thì làm sao kề vai chiến đấu được?
Lão Ngưu không có đáp lời, chỉ cúi đầu như trước.
Đây đúng là một vấn đề không giải quyết khéo thì càng loạn. Cho dù Lão Ngưu muốn hòa hảo, cũng chưa chắc có thể thật sự hòa hảo như ban đầu.
Cười khan hai tiếng, Khỉ Đá hỏi:
- Rời đi nơi này, nghĩ kỹ đi nơi nào chưa?
- Không phải nói phân tán khắp nơi sao? Làm sao lại còn nghĩ được chứ.
Hít một hơi thật sâu, Khỉ Đá nói:
- Ta có một vị bát sư huynh thích thu đồ đệ. Đến lúc đó, các ngươi đi theo Nguyệt Triêu tới chỗ bát sư huynh của ta đi. Chí ít cũng tốt hơn lưu lạc.
Một lúc sau, Lão Ngưu cũng gãi gãi đầu cười xấu hổ.
Trước khác nay khác a.
Nhìn chăm chú trời sao, ánh mắt Lão Ngưu trở nên mông lung, cũng không biết tính toán tiếp thế nào. Gã thở dài, nói:
- Nếu thật sự có thể bái một vị tiên tốt tính làm sư phụ thì thật là tốt quá. Không ngờ Lão Ngưu ta đời này còn có phúc như vậy. Ngươi thì sao? Ngươi cùng đi chứ?
- Ta sẽ không đi.
- Vì sao?
- Ta cùng sư huynh kia có chút chuyện cũ không thoải mải, miễn cho gặp mặt xấu hổ.
- Chuyện cũ không thoải mái gì cơ? Có không thoải mái như ta với Đoản Chủy không?
Dứt lời, Lão Ngưu nở nụ cười.
Khỉ Đá cũng cười theo.
Đúng vậy, so với gã, kia thật không coi là một chuyện.
Cúi đầu, hắn nhấp từng ngụm rượu.
Dụi dụi mắt, Lão Ngưu ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi có cảm thấy gió to lên không ít không?
- Hình như là thế...
Đột nhiên, Khỉ Đá cả kinh, chống Hành Vân côn đứng lên.
Trên bầu trời, một đám mây thật lớn đang di chuyển về phía bọn hắn.
- Tất cả đề phòng!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một chiến hạm lao ra khỏi tầng mây. Ngay sau đó là chiếc thứ hai, thứ ba, thứ tư...