Đại Bát Hầu

Chương 145: Khách đến thăm



Dịch: Hoangtruc

Biên: †Ares†

Trên bầu trời là vầng trăng sáng chen mây, trong sân là gió nhẹ lướt qua chạc cây đại thụ, nổi lên từng tràng xào xạc.

Đêm yên tĩnh, dưới ngọn đèn nhỏ, Khỉ Đá và Dương Thiền đang ngồi trong phòng cùng ăn cơm.

Ngoại trừ những lần yến hội, đám yêu quái không có thói quen quây quần cùng ăn cơm.

Chuyện này có rất nhiều nguyên nhân, quan trọng nhất là vì bọn chúng đa phần không có người thân.

Dù bản thân bọn chúng là động vật, thực vật, thậm chí là các loại thiên tài địa bảo nhờ hấp thu linh khí đất trời mà hóa hình, thế nhưng nhìn thì như có rất nhiều, thật ra số lượng tuy lớn đấy nhưng tỷ lệ lại không cao. Tỷ lệ họ hàng thân thiết cùng hóa hình với nhau càng thêm ít ỏi.

Về phần sau khi hóa hình thì sẽ kết hôn lập gia đình lại càng là một loại hy vọng xa vời đối với những yêu tinh lang bạt đầu đường xó chợ này. Cũng bởi vậy, bọn chúng đều đã quen với cảnh lấy sạch, ăn tận mọi thứ.

Nói là hai người đang cùng ăn với nhau, kỳ thật phần đồ ăn ở hai bên bàn dành cho hai người lại không giống nhau.

Dương Thiền ăn cơm canh bình thường, còn Khỉ Đá là một chút mì trộn với một đống hoa quả.

Khỉ Đá cúi đầu, vừa gặm ăn hoa quả vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn liếc Dương Thiền.

Gương mặt kia vẫn cứ lạnh như băng, cũng may cái vẻ phẫn nộ vừa rồi đã không còn bóng dáng.

Có lẽ bởi vì gia giáo, lúc ăn cơm Dương Thiền sẽ không nói lời nào. Về phần người ngồi cùng bàn với nàng được phép nói hay không lại tùy thuộc xem đó là người nào nữa. Nếu như là Lăng Vân Tử hay Ngọc Đỉnh, đoán chừng không có vấn đề gì. Dù sao Dương Thiền có nói thì bọn họ cũng không nghe, trừ phi nàng lật cả bàn ăn lên. Nếu như là Khỉ Đá, đoán chừng không được rồi.

Ăn cơm xong, Dương Thiền lặng yên thu dọn bàn ăn, rửa chén bát sạch sẽ mới trở lại phòng bắt mạch cho Khỉ Đá.

- Cái này... Lúc nào thì ta có thể tu hành tiếp được?

Khỉ Đá hỏi.

- Không lâu nữa đâu. Tốc độ khôi phục của ngươi rất nhanh.

Dương Thiền thu tay về, rồi đổ hai viên đan dược trong bình ra đưa cho Khỉ Đá:

- Ăn đi.

Khỉ Đá ngẩng đầu lên, nuốt xuống.

Thu nhập bình dược vào trong tay áo, Dương Thiền đi đến bên bàn đọc sách đốt một ngọn đèn lên, lấy giấy bút ra, bắt đầu nghiêm túc viết cái gì đó. Thỉnh thoảng nàng còn đưa tay lên bấm bấm tính toán.

Khỉ Đá đang ngồi trên giường, dựa vào bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn trăng sáng đầy trời. Thỉnh thoảng hắn đưa mắt liếc nhìn Dương Thiền.

Dương Thiền nghiêm túc làm việc có một loại mị lực rất khác. Phải nói là một loại khí khái hào hùng như của nam tử mà không phải là dạng nữ tính nào đó, còn có thêm vẻ lão luyện và dũng cảm quả quyết nữa.

Thực ra Dương Thiền quả thật cũng là loại người này, dù là ở kiếp trước hay kiếp này thì Khỉ Đá cũng chưa từng thấy qua có cô gái nào như vậy cả.

Nàng là một phụ nữ kiên nghị đến khó có thể tin được, còn tinh thông đủ loại pháp môn, chưa kể trên vai lại gánh vác nhiều thứ còn hơn cả một gã đàn ông nào. Tiếc nuối duy nhất, là nàng tu Ngộ giả đạo lại có khúc mắc, cho nên không cách nào tu vào cảnh giới Hóa Thần.

Nếu không có cái khúc mắc kia, có lẽ Dương Thiền đã khác.

Có lẽ là một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trước gương trang điểm nhằm làm vui lòng một nam tử nào đó, có lẽ là một tài nữ văn nhã trầm mê trong thư sách, cũng có lẽ là một tiên nữ trải qua một cuộc sống vô ưu vô lự trong Thiên Cung, có lẽ là...

Thế nhưng thế giới nay không có "có lẽ".

Quả thật ứng với câu nói của U Tuyền Tử, "Có được sẽ có chỗ mất, có mất ắt có chỗ được", khi trời cao đóng một cánh cửa này thì cũng sẽ mở ra một cánh cửa khác cho ngươi.

Thù hận, trắc trở mang đến cho nàng khổ sở, nhưng cũng đưa cho nàng một trái tim kiên nghị không gì so sánh nổi, biến nàng thành một đóa hoa mai cao ngạo nở rộ trong trời băng đất tuyết, tỏa ra một vẻ xinh đẹp khác biệt.

Nhìn rồi lại nhìn, Khỉ Đá nhìn đến ngây dại.

Nhớ tới mấy câu nàng nói trong buổi đêm rời khỏi đầm Ác Long khi đó, Khỉ Đá bỗng nhiên sinh ra một nghi vấn: "Không lẽ nàng thích ta? Ặc... Thế này có chút kỳ quái a."

Khỉ Đá dường như không cách nào tưởng tượng ra được mấy chuyện như yêu đương này nọ nảy sinh trên người Dương Thiền. Cho tới nay, trong mắt Khỉ Đá, ngoại trừ chuyện giết chết Ngọc Đế chống lại Thiên Đình, dường như không chuyện gì có thể làm Dương Thiền cảm thấy hứng thú đấy.

Thích hắn sao? Việc này có chút quỷ dị.

Bỗng nhiên Dương Thiền nghiêng đầu lại, phát hiện Khỉ Đá đang nhìn mình, hàng mày vốn khẽ cau lại chợt nhướng lên:

- Có chuyện gì?

- Không có.

Khỉ Đá vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Nhìn mấy ngôi sao kia đến mệt, mỏi cổ.

Trợn mắt liếc nhìn Khỉ Đá, Dương Thiền cúi đầu xuống, đưa tay cầm bút chấm chút mực, lại tiếp tục viết.

- Không có chuyện gì thì ngủ sớm một chút đi. Trên người ngươi bị thương, phải nghỉ ngơi cho tốt. Lát nữa ta đi ra, sẽ khóa cửa lại.

- A.

Khỉ Đá ngơ ngác đáp một tiếng, lại không nhúc nhích gì cả, Dương Thiền cũng không hỏi gì.

Bận rộn một hồi lâu, Dương Thiền mới thở một hơi dài, đặt tấm thẻ tre kia qua một bên, rồi lại rút một tấm thẻ tre khác viết lên. Nàng thuận miệng nói:

- Lữ Lục Quải đã thu thập toàn bộ đồ ăn lại, bảo là muốn thống nhất an bài.

- Ừ, sau đó thì sao?

- Ta nhìn danh sách một chút, còn đủ cho một tháng.

- Một tháng a...

Khỉ Đá mím môi.

Dương Thiền nói tiếp:

- Trong cốc này không có lấy ánh mặt trời, hầu như không có động thực vật bình thường nơi thế gian, cũng không thích hợp gieo trồng. Một tháng sau, chỉ sợ là chúng ta phải tổ chức đi ra ngoài thu thập đồ ăn rồi.

- Không thể biến ra sao?

Khỉ Đá thốt ra, nói xong mới phát hiện câu hỏi của mình quá ngu xuẩn.

Dương Thiền quay đầu lại liếc hắn một cái, lạnh lùng đáp:

- Cảnh giới Luyện Thần biến ra đồ vật chỉ là ảo ảnh, dù có đủ màu sắc hương vị vẫn không phải là đồ ăn thật sự. Cảnh giới Hóa Thần... cảnh giới Hóa Thần biến ra đồ vật... Nếu ngày nào đó người làm phép mất đi ý thức, hết thảy đều phản hồi nguyên hình. Những thứ đó chỉ có chính họ mới ăn được, cho đám yêu quái này ăn chẳng mấy chốc cả đám sẽ gầy trơ xương ra đấy. Mà nói tiếp, đoán chừng ngươi cũng không muốn cứ luôn phiền toái U Tuyền Tử đi ra ngoài thu thập đồ ăn chứ?

- Nói như vậy, U Tuyền cốc cũng không thể ở lâu được a.

Khỉ Đá cười khổ.

- Đợi thêm vài ngày đi.

Dương Thiền nhàn nhạt nói;

- Qua mấy ngày nữa, ta xuất cốc đi xem. Nếu ngoài kia thiên binh tản đi rồi thì cũng không thành vấn đề. Bọn chúng cũng không thể cứ sai binh sĩ lục soát ở đây mãi được. Thủy quân Thiên Hà rất chú ý đến hiệu suất binh sĩ, chuyện vô dụng thế này bọn chúng không làm đâu. Nếu như vậy thì cứ ra ngoài thu thập đồ ăn là được, không cần phải rời khỏi nơi đây.

- Cô đang ghi chép gì vậy?

Khỉ Đá duỗi dài đầu hỏi.

- Đan phương.

Dương Thiền vuốt vuốt cán bút, cũng không quay đầu lại đáp:

- Linh dược mà U Tuyền Tử đưa tới dùng không tệ, hiện tại ta đang thay thế động thực vật Địa Phủ bằng vài loại dược liệu thế gian.

- A? Như vậy cũng được sao? Không phải nói không được phép thay đổi sao?

- Đương nhiên là không cho phép mấy người thiếu hiểu biết thay đổi. Ta tự biết phải làm sao, sẽ không xằng bậy.

Nói xong, nàng bụm miệng, hàng mày chau lại.

Khỉ Đá cả kinh, liền vội vàng hỏi:

- Cô không sao chứ?

- Không có chuyện gì, yết hầu có chút không thoải mái.

- Tu đến cảnh giới Luyện Thần mà yết hầu còn có chuyện không thoải mái sao?

- Linh lực, tinh lực tiêu hao quá độ, rất bình thường. Trước kia Thiên Đình thường xuyên cắt xén vật tư của Quán Giang Khẩu, cho nên chuyện đan dược chưa đủ trong lúc hành quân cũng rất bình thường, đến đan dược đơn giản nhất ta cũng phải tự luyện chế ra. Không có gì, qua đoạn này thì sẽ khỏe lại.

- Cô cũng nên nghỉ sớm đi.

Bỗng nhiên Khỉ Đá có chút băn khoăn.

Dương Thiền ngừng bút, liếc nhìn Khỉ Đá:

- Hiện tại đã biết quan tâm ta? Nếu ngươi không chạy loạn làm ta phải đi tìm thì bây giờ đã xong chuyện rồi. Vừa rồi là ở trong rừng trúc cùng với U Tuyền Tử?

Khỉ Đá không có nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Dương Thiền.

- Ngươi không nói ta cũng biết. Chỗ đó có dấu vết thi pháp, cảm giác hoàn toàn giống với linh lực chấn động trên căn phòng này, còn có thể là ai? Chỉ có thể là ông ta. Nếu chút chuyện đó còn không phát hiện ra, chẳng phải ta phí công tham chiến cả ngàn năm qua rồi sao? Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đã làm xong.

Dứt lời, nàng chấm chấm ngòi bút vào nước tẩy rửa vết mực, gác lên giá bút, rồi gom tất cả thẻ tre làm thành một cuốn cầm theo. Nàng đứng lên, thuận miệng nói:

- Đi ngủ sớm một chút đi.

Dương Thiền thổi tắt đèn, quay người rời đi, thuận tay cài cửa lại.

Ngoài cửa sổ, gió từ từ thổi, lay động ngọn cây. Khỉ Đá hít một hơi thật dài, mắt hấp háy ngơ ngác nhìn bóng lưng Dương Thiền đang dần xa ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng ho khan khe khẽ văng vẳng.

...

Bên ngoài U Tuyền cốc, bốn tên thiên quân đang giương cánh lén lút đi xuyên qua rừng cây. Tên thiên tướng có dáng dấp như người cầm đầu trong bọn móc ra miếng ngọc giản, nói khẽ:

- Tướng quân, bên ngoài cốc không phát hiện được gì.

Đầu bên kia của ngọc giản truyền đến tiếng của Thiên Hành:

- Vậy vào trong cốc nhìn xem.

- Cái này... Tướng quân, U Tuyền Tử rất có thể đang ở trong cốc a.

- Sợ cái gì! Có chuyện gì ta gánh!

Bất đắc dĩ, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, rồi nhanh chóng dọc theo núi cao bốn phía U Tuyền cốc mà bay lên.

...

Đỉnh núi có một gian nhà mang phong cách cổ xưa.

Trong phòng tối như mực, U Tuyền Tử khoanh gối ngồi trên bồ đoàn, tay miết dọc tấm thẻ tre có khắc dấu như đang đọc.

Bỗng nhiên, ông ngẩng đầu lên, hai tai khẽ rung, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

- Ài... Tóm lại vẫn phải ứng phó bọn họ a.

U Tuyền Tử thở dài, chống gối đứng dậy, đi tới bên trong tủ chén lấy ra một đôi bao tay được bện bằng những sợi tơ bạc đeo vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.