Đại Bát Hầu

Chương 202: Buông bỏ khúc mắc



Dịch & Biên: †Ares†

Nhìn thấy Lăng Vân Tử đã lâu không gặp, Khỉ Đá chỉ hơi gật đầu, rồi đi tới gần U Tuyền Tử, vội vàng nói:

- Nhị sư huynh, Dương Thiền đã xảy ra chuyện.

U Tuyền Tử hơi ngẩn ra, người phản ứng đầu tiên lại là Lăng Vân Tử.

- Dương Thiền xảy ra chuyện gì?

Lăng Vân Tử mở to hai mắt, tay kéo lấy áo Khỉ Đá.

- Đệ cũng không rõ, bây giờ người đang ở trong viện. Xem giúp đệ một chút.

Ba người bay nhanh tới nơi ở của U Tuyền Tử.

Vào phòng, Dương Thiền đang nằm trên giường, mặt trắng bệch. Thấy Khỉ Đá, nàng giãy giụa muốn ngồi dậy, lại không có chút sức nào.

Hô hấp tựa như còn dồn dập hơn lúc trước, trán cũng đầy mồ hôi lạnh.

- Không nên cử động.

U Tuyền Tử bước nhanh về phía trước, đưa tay bắt mạch của Dương Thiền, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi:

- Ngươi đã từng thử đột phá tu vi đến cảnh giới Hóa Thần chưa?

Lăng Vân Tử hơi đổi sắc mặt.

U Tuyền Tử lại cảm nhận được điều này, lập tức hỏi:

- Sao vậy? Bát sư đệ biết chuyện gì sao?

Lăng Vân Tử ho khan một tiếng, nói:

- Lúc thu nàng làm đồ đệ, Dương Tiễn đã từng nói, nàng có nhiều khúc mắc trong lòng, cho nên nhiều năm như vậy, tu thế nào cũng không tới cảnh giới Hóa Thần.

- Khúc mắc?

U Tuyền Tử nhìn phía Dương Thiền.

Liếc nhìn U Tuyền Tử, hít một hơi thật sâu, Dương Thiền gật đầu, nói:

- Ta biết vậy, không cam lòng, cho nên thi thoảng cũng thử đột phá... Trước đây chưa từng xuất hiện tình huống này.

Chẳng người nào có khúc mắc lại muốn thừa nhận mình có, nhưng nó thật sự tồn tại.

U Tuyền Tử đứng lên, đi ra ngoài, lại nói với Khỉ Đá và U Tuyền Tử:

- Các đệ theo ta ra ngoài, giúp ta điều chế thuốc.

- Vâng.

Lăng Vân Tử nhanh chóng đi theo.

Khỉ Đá cũng muốn theo sau, lại bị Dương Thiền níu góc áo lại.

- Ngươi đi cũng vô dụng. Ở lại đây với ta đi.

Che miệng, nàng khó nhọc ho hai tiếng.

Đôi mắt luôn sáng rõ kia đã có chút lờ mờ.

Khỉ Đá nhìn phía U Tuyền Tử, được ông gật đầu ra hiệu, bèn xuống chiếc ghế đặt cạnh giường.

Theo U Tuyền Tử đi nhanh qua sân nhỏ, tiến vào phòng luyện đan phía đối diện, Lăng Vân Tử vội vàng hỏi:

- Dương Thiền là bị sao vậy, sư huynh?

- Đệ còn biết quan tâm sao.

U Tuyền Tử lườm Lăng Vân Tử một cái.

- Đó là đồ đệ của đệ, đệ quan tâm có gì lạ sao?

- Ta nghĩ đệ đã quên là mình có đồ đệ này rồi.

- Tới lúc này rồi, sư huynh đừng quở trách đệ nữa, Dương Thiền đến cùng là thế nào rồi?

Lăng Vân Tử mở to mắt nhìn U Tuyền Tử, chờ đợi đáp án.

U Tuyền cũng không để ý tới, vừa lấy tay lục lọi trên giá thuốc, vừa nói:

- Khúc mắc của nàng ta là cái gì, đệ biết rồi chứ?

- Còn có thể là cái gì? Cứu mẫu thân, phản Thiên Đình. Chỉ có hai điều này. Hiện tại điều thứ nhất đã hết hy vọng, không cần phải nói, khúc mắc nhất định là điều thứ hai rồi.

Lấy ra hai bình đan dược, đổ mấy viên vào lòng bàn tay, U Tuyền Tử từ từ nói:

- Khúc mắc của nàng ta đã được cởi bỏ.

- Cái gì? Cởi bỏ?

Lăng Vân Tử giật mình.

Ngọc Đế không phải vẫn an ổn ngồi trên Linh Tiêu bảo điện sao? Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?

Liếc Lăng Vân Tử một cái, U Tuyền Tử vừa bắt tay phối chế đan dược, vừa nói:

- Chính xác ra, không phải là cởi bỏ, mà là buông bỏ rồi. Không còn chấp nhất như vậy nữa.

- Nói vậy là thế nào?

U Tuyền Tử dừng tay lại, thở thật dài nói:

- Tức là, hoặc là nàng đã thấy được hy vọng phản thiên, hoặc là lòng nàng đã có suy nghĩ khác, cho nên buông bỏ chấp niệm ban đầu. Mà cũng có thể là cả hai nguyên do đó.

Lăng Vân Tử cúi đầu bấm bấm ngón tay, một lúc sau mới nói:

- Nói như vậy nghĩa là nàng có thể đột phá tu vi? Vậy thì thật đáng mừng.

- Chính vì như thế mới không xong!

U Tuyền Tử lắc lắc những chiếc bình trong tay, nói tiếp:

- Ngộ giả đạo không giống với Hành giả đạo, hoặc là không có khúc mắc, hoặc là có khúc mắc. Không khúc mắc thì đột phá trôi chảy, có khúc mắc căn bản sẽ không chạm nổi cánh cửa mới. Tình huống của nàng ta bây giờ là lửng lơ ở giữa, cộng thêm tu vi ở cảnh giới Luyện Thần đã ngàn năm, thể chất đã có thay đổi, đệ biết điều này có nghĩa là gì không?

Nụ cười cao hứng trên mặt Lăng Vân Tử chậm rãi biến mất.

...

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở từ song cửa, chiếu lên người Khỉ Đá đang ngồi cạnh giường.

Khỉ Đá lẳng lặng nhìn Dương Thiền, Dương Thiền cũng lẳng lặng nhìn Khỉ Đá. Chỉ khác là một người mặt căng thẳng, còn một người lại tươi cười.

- Lúc này mà có gì đáng để vui sao?

Khỉ Đá hỏi.

- Trông ngươi căng thẳng quá.

Dương Thiền cười như một tiểu cô nương, tay vẫn tóm lấy cổ tay áo của Khỉ Đá, khiến Khỉ Đá không thể không khom người, thân nghiêng về sát giường, tư thế rất khó coi.

- Ta đồng ý bảo vệ cô chu đáo, đây thuộc phạm vi giao dịch.

- Vậy sao?

Dương Thiền ngước mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, hỏi:

- Vậy nếu ta bất ngờ đi gây chuyện trên Thiên Đình, ngươi cũng sẽ giúp ta sao?

Khỉ Đá không nói gì.

Dương Thiền thản nhiên mà cười nói:

- Lúc ngươi đồng ý cái hiệp nghị kia với ta, không nghĩ ta có thể sẽ làm như thế sao?

- Có nghĩ tới. Lúc đó ta nghĩ rằng ngươi cuốn ta vào cuộc thì Dương Tiễn khẳng định cũng không chạy được, mà hắn làm trợ lực đương nhiên không quá kém. Hơn nữa, tới lúc không có cách nào nữa, ta có thể trói cô lại rồi mang cùng đi trốn. Trời đất bao la, Thiên Đình cũng khó mà tìm nổi. Một khi tu vi thành hình, cô khẳng định không phải đối thủ của ta. Như vậy cũng không tính trái với hiệp định.

- Lúc đó? Vậy bây giờ thì sao? Hiện giờ ngươi còn có thể trói ta lại sao?

- Cô sẽ không làm như vậy, ít nhất là trước khi chuẩn bị thỏa đáng sẽ không làm vậy. Mục tiêu của chúng ta giống nhau. Huống hồ, hiện tại hiệp nghị đã thay đổi, ta sẽ hoàn thành lời hứa, đáp ứng cô một cái yêu cầu.

- Nếu ta sẽ làm vậy thì sao? Ngươi có thể trói ta rồi mang đi trốn chứ?

Dương Thiền ghé mặt đến nhìn chăm chú vào mắt Khỉ Đá, ánh mắt kia trong suốt, chỉ còn chờ một câu trả lời.

Nhưng Khỉ Đá không trả lời.

Rất lâu sau đó, vẫn không trả lời.

Tới tận khi nụ cười trên mặt Dương Thiền dần dần biến mất, hắn cũng vẫn không trả lời.

Cúi đầu, hắn từ từ gỡ bàn tay đang níu góc áo của mình ra.

Hắn thấy được hốc mắt Dương Thiền ửng đỏ.

Đây coi như là trả lời sao?

Hắn không sợ Thiên Đình. Hắn thậm chí muốn khiêu chiến Thiên Đình. Hắn băn khoăn những việc khác. Có nhiều thứ hắn tuyệt đối không cho phép mình buông bỏ.

Điểm này Dương Thiền cũng biết, chỉ là vẫn làm như không thấy thôi.

Chậm rãi nhắm mắt lại, Dương Thiền không nói gì thêm.

Trong phòng trở nên an tĩnh dị thường, an tĩnh đến ngột ngạt.

Hồi lâu sau, U Tuyền Tử dẫn theo Thanh Vân Tử chạy đến, nói:

- Giúp ta đỡ nàng dậy.

Khỉ Đá vội vàng nghe theo.

Một chén nước trong, nuốt xuống mấy viên thuốc, Dương Thiền ngủ thiếp đi.

Nhìn sắc mặt tựa hồ đã tốt hơn rồi.

Cùng bước ra ngoài phòng, Khỉ Đá đứng sóng vai với U Tuyền Tử, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, khẽ thở dài.

- Đến cùng là nàng có chuyện gì vậy? Là đột phá sao?

- Đúng là đột phá, nhưng trong tình huống này thì không đột phá được, trái lại có thể hại tính mạng.

U Tuyền Tử trả lời vắn tắt, quay đầu liếc về căn phòng, còn nói thêm:

- Về sau có thể còn tái phát, tốt nhất là dừng tu hành.

Lại im lặng một thoáng, U Tuyền Tử mới nhìn Khỉ Đá, nói:

- Tình huống hiện giờ của nàng ta rất không ổn định, hẳn là cần thêm mấy ngày mới có thể hồi phục. Tạm thời ở lại trong sân viện của ta đi. Tình huống của nàng ta, ta sẽ nói kỹ càng cho đệ biết.

Dứt lời, ông vỗ vỗ vai Khỉ Đá, lại dặn dò:

- Còn nữa, thọ nguyên của nàng còn lại không nhiều lắm.

Khỉ Đá hơi há miệng như muốn nói gì đó, lại không thành lời.

Cho tới giờ, Dương Thiền đều dựa vào các loại linh quả như Bàn đào, Nhân Sâm do Dương Tiễn đưa cho để kéo dài tuổi thọ.

Phải biết rằng cảnh giới Hóa Thần Tán Tiên, nếu không tiếp tục đề cao tu vi thì tuổi thọ chỉ có tám trăm năm. Nàng cảnh giới Luyện Thần có thể sống ngàn năm đã là kỳ tích.

- Chuyện này phải đặt lên hàng đầu rồi.

Khỉ Đá hít một hơi thật sâu, mắt hấp háy nhìn lên những đám mây bay trên trời.

...

Trời chiều nhuộm cả tầng mây thành màu đỏ, nhìn trông như một biển lửa trên không.

Một vị thiên thần thân hình cao lớn, mặc giáp vàng, tay cầm bảo tháp bay đi với tốc độ cực nhanh, tạo thành một dòng khí lưu xé mở tầng mây thành một vệt thật dài.

Thiên thần này trông khoảng chừng năm mươi tuổi, râu dài đến eo, ánh mắt sáng ngời có thần.

Không lâu sau, đã thấy hạm đội xuất hiện ở chân trời.

Thiên binh phụ trách cảnh giới trên boong trông thấy bóng Lý Tịnh thì không khỏi kinh ngạc. Chẳng ai ngờ thống soái như Lý Tịnh lại có lúc một mình vượt mấy vạn dặm tới đây.

Hạ xuống boong thuyền, Lý Tịnh mặt giận dữ tháo bỏ áo choàng đỏ rồi đi nhanh tới phía lầu chỉ huy.

Hai thiên tướng đợi sẵn ngoài cửa vội vàng khom người bước tới, đang muốn hành lễ, lại thấy Lý Tịnh giơ tay.

- Người đâu?

- Khởi bẩm Thiên vương, người ở đại điện.

- Đi!

Cửa điện to lớn ầm ầm mở ra, Lý Tịnh bước nhanh vào trong.

Giữa đại điện, một thiên tướng mất hai cánh tay, cả người đầy máu, vết thương chồng chất đang quỳ. Thi thoảng lại thấy thiên tướng này khẽ run, vẻ mặt giống như trải qua chuyện cực kỳ đáng sợ.

- Lý, Lý Thiên Vương...

- Miễn lễ.

Nhìn thoáng thiên tướng, Lý Tịnh đi lướt qua rồi ngồi lên ghế cao.

Một vị thiên binh vội vàng dâng trà lên.

- Đứng lên nói.

Lý Tịnh nhận trà, nhấp một ngụm.

Thiên tướng mất hai tay kia khẽ run, chậm rãi đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu.

Đặt chén trà xuống, hít sâu, Lý Tịnh hơi tức giận nhìn chăm chú thiên tướng kia, mở miệng hỏi:

- Yêu hầu kia thả ngươi về sao?

- Vâng.

Thiên tướng vội đáp.

- Quảng Mục Thiên Vương còn sống không?

- Thiên vương còn sống, nhưng bị yêu hầu bắt làm tù binh. Theo như lời con yêu quái thả mạt tướng thì lần này chỉ có mạt tướng và Quảng Mục Thiên Vương sống sót...

Lý Tịnh hơi nheo mắt, vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi hỏi:

- Yêu hầu kia giữ lại một mạng cho Quảng Mục, có từng đề cập yêu cầu gì không?

Thiên tướng chậm rãi lắc đầu.

- Không có yêu cầu?

Lý Tịnh nhíu mày, chỉ vào thiên tướng kia, cất cao giọng nói:

- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi nói cẩn thận từ đầu tới cuối cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.