Đại Bát Hầu

Chương 228: Vấn đề nghiêm trọng



Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Đây là một thế giới thần kỳ, khi phương pháp tu tiên được phổ biến, tình yêu bất đồng chủng tộc lại không hề hiếm thấy. Mà chuyện này lại là nhờ nhân loại một nhà độc đại.

Mặc kệ đám yêu quái có ghét Thiên Đình thế nào đi nữa, bọn chúng vẫn phải chấp nhận sự thực Thiên Đình quân lâm tam giới, không thể kháng cự sự xâm lược văn hóa đến từ nhân loại.

Đối với yêu quái thì ngôn ngữ, chữ viết bọn chúng sử dụng đều bắt nguồn từ nhân loại, dù là mấy câu danh ngôn lời răn như đúng mà sai thỉnh thoảng được thốt ra đều bắt nguồn từ nhân loại. Kiểu dáng ăn mặc, phương hướng hóa hình đều dần dần tiếp cận nhân loại. Đến cuối cùng, ngay cả thẩm mỹ của bản thân đều giống hệt với nhân loại.

Còn về mấy vấn đề gọi là yêu quái ăn thịt người, thực ra thì ngay cả chính yêu quái đều cho rằng đây là một chuyện rất tà ác. Sở dĩ một vài yêu vương thực lực mạnh mẽ bằng lòng đi làm chuyện bắt nhân loại để ăn thịt, mà còn làm không biết mệt cũng chính là vì điều này.

Ngoại trừ bồi dưỡng sở thích nhàm chán này ra, bọn chúng còn có thể thông qua cách nào để biểu đạt bất mãn với Thiên Đình đây? Không biết bắt đầu từ lúc nào, ăn thịt người trở thành tượng trưng cho sự dũng cảm của yêu quái. Nhưng cũng có những lúc chỉ đơn thuần là vì muốn giải quyết vấn đề thiếu thịt.

Bất kể là chủng tộc yêu quái nào cũng đều thống nhất phát triển đến gần với nhân loại. Hiện tượng kỳ lạ này khiến tình yêu vượt qua khỏi chủng tộc đã trở thành có thể, nhưng loại tình yêu này không thể bảo đảm cho đời sau.

Không biết có phải bởi vì vượt qua chủng tộc dẫn đến tỉ lệ sinh sản giảm thấp, hay là vì chính tư chất của yêu quái hỗn huyết cao hơn yêu quái bình thường dẫn đến khó có thể thai nghén. Đám yêu quái ở Hoa Quả Sơn yêu đương khác loài không hề hiếm thấy, nhưng đã nhiều năm trôi qua, yêu đồng (yêu quái sơ sinh) hỗn huyết chân chính ra đời lại không quá hai mươi, thậm chí còn có rất nhiều con chết yểu.

Vì chuyện này Khỉ Đá và đám nòng cốt đều rất xem trọng đứa "con trai nuôi" sắp sửa ra đời này. Một thế hệ mới được sinh ra ở Hoa Quả Sơn, nó có nghĩa là bọn họ đã chính thức cắm rễ tại nơi này.

Còn về mấy lời đồn Khỉ Đá xem trọng tư chất của yêu đồng hỗn huyết... toàn là tin vịt. Tuy nói tư chất của bọn nó cao hơn yêu quái bình thường, nhưng chẳng cao hơn được bao nhiêu. Bàn về độ khó nuôi thì còn khó nuôi hơn yêu đồng bình thường gấp trăm lần.

Nói cho cùng thì sự xem trọng này chỉ vì lý do tình cảm mà thôi.

Tạm dừng bàn tính về cuộc đại chiến sắp tới, ba đầu não của Hoa Quả Sơn chạy tới nhà Đại Giác.

Đó là một tòa nhà do sáu căn phòng lớn nhỏ không đồng đều tổ hợp thành, nhìn khá đơn sơ, có vẻ giống với phòng xá từng sống ở U Tuyền Cốc.

So với sự giản lược bên ngoài, bày biện bên trong phòng tốt hơn với những nơi khác rất nhiều.

Tuy Đại Giác ở Hoa Quả Sơn không có đóng góp quân vụ chính vụ gì, đầu óc cũng thường không vào trạng thái, thậm chí đến nay vẫn chỉ có chức tướng tiên phong. Nhưng dù thế nào thì gã cũng là một trong những công thần khai quốc của Hoa Quả Sơn, còn nằm trong nhóm yêu quái cảnh giới Hóa Thần số lượng không nhiều. Vậy nên mỗi lần cấp phát vật tư, đám yêu quái của Hoa Quả Sơn tất nhiên không dám xén bớt xíu nào của gã.

Thậm chí có lúc phát hiện trên danh sách không có, Khỉ Đá còn tự mình thêm vào, vì quá thường xuyên nên đã trở thành thói quen.

Mà thường lúc cấp phát vật tư vẫn được dựa theo quy cách cao nhất, chỉ cần trong kho có, muốn cái gì cho cái đó.

Có lúc Đoản Chủy sẽ thầm cảm thán rằng trong số bọn họ, thực ra Đại Giác mới là thông minh nhất. Suy nghĩ ít nhất, mỗi ngày trôi qua rất thoải mái.

Lúc tiến vào cửa, Khỉ Đá lập tức nhìn thấy một đống thịt tròn đang ngồi xổm trong phòng khách lau mồ hôi. Dĩ Tố và Hắc Tử đã đến từ sớm đứng bên cạnh, Phong Linh thì đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa cách đó không xa.

Phong Linh đến Hoa Quả Sơn cũng đã được gần một năm, giờ đây là nửa trợ thủ cho Khỉ Đá, đã sớm lăn lộn quen thuộc với đám yêu quái rồi. Đặc biệt là với các phu nhân nhà các đầu lĩnh ở Hoa Quả Sơn, quan hệ với Phong Linh rất tốt. Chỉ nhìn mặt này, Phong Linh bình dị gần gũi hơn Dương Thiền cao ngạo rất nhiều.

Năm đó tin tức thỏ tinh của Đại Giác mang thai là do Phong Linh báo cho Khỉ Đá.

- Sao rồi?

Khỉ Đá hỏi.

- Vẫn chưa sinh. Sao ngươi cũng tới?

Đại Giác lau mồ hôi, cười gượng nói.

- Lần đầu tiên ta được làm cha nuôi, sao có thể không tới hả?

Khỉ Đá dứt lời cũng bật cười.

Phong Linh đi đến bên cạnh Khỉ Đá, nói khẽ:

- Sinh khó.

Chỉ hai chữ này, bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên ngưng trọng.

Tiếng gào đứt hơi khản tiếng từ bên trong phòng vẫn còn đang tiếp tục, khiến người nào người nấy nghe thấy đều hốt hoảng. Bà đỡ là con người bị bắt tới đang rất bận rộn, nhìn vẻ mặt dường như đã bó tay.

Chuyện phụ nữ sinh con Khỉ Đá lại không tiện trợ giúp.

Một lát sau, Dương Thiền và Ngao Thính Tâm cũng tới, thấy tình hình không ổn, lập tức tự mình ra trận.

Không thể không nói, duyên phận đứa con của Đại Giác với Dương gia không phải bình thường đâu.

Nghe nói hồi đó Đại Giác quen biết vợ bây giờ là bởi vì bị Dương Tiễn đánh bị thương, lúc dưỡng thương là thỏ tinh được phái qua chăm sóc. Bây giờ đỡ đẻ lại là Dương Thiền.

Nghe đồn Dương Thiền còn định nhận đứa bé này làm con trai nuôi hoặc con gái nuôi, nhưng nghe nói Khỉ Đá đã giành trước một bước nên nàng giận không nhắc đến nữa.

Ước chừng bốn canh giờ, thẳng đến đêm khuya mới nghe được tiếng trẻ con khóc, khiến những trái tim đang treo lơ lửng đều được buông xuống. Lúc nhìn thấy con, Đại Giác hưng phấn kêu gào, ôm đứa bé chạy đến hôn mạnh mẹ đứa bé.

Một đám ở có mặt ở đây đều rất vui vẻ, nhưng mỗi người vẫn đều nhíu chặt mày.

Đứa bé này rõ ràng một đống thịt hoạt bát, dáng người thật không khác gì Đại Giác, toàn thân như quả cầu. Nhìn đứa bé lại nhìn đến dáng người của mẹ nó, mọi người lập tức cho rằng không sinh khó mới là chuyện lạ.

Mà vào lúc này Khỉ Đá mới để ý đến một vấn đề nghiêm trọng, đây là con gái nuôi chứ không phải con trai nuôi... Yêu đồng hỗn huyết bởi vì cha mẹ đều là yêu quái đã hóa hình, cho nên vừa sinh ra đã là hình người.

Con gái nuôi trước mặt đây cũng là hình người, nhưng ngoại trừ đống thịt mỡ ra, trên mũi nó còn có một cái sừng nhỏ giống của Đại Giác, trên đầu còn có hai cái lỗ tai thỏ...

Đây được xem là sinh vật gì? Thỏ tê (giác)? Hay là tê thỏ?

Đây đúng là một thế giới thần kỳ, chỉ có ngươi nghĩ không ra chứ không có thứ nó không có. Tùy tiện chắp vá thế này đã coi như xong, phải chăng ông trời quá không có trách nhiệm?

"Thật đáng mừng, gia đình đại yêu quái lại thêm một chủng tộc mới. Nhưng khuê nữ này sợ là khó gả đi mất." Khỉ Đá nhịn không được nghĩ.

Khiến hắn do dự hơn là đây là con gái nuôi. Lỡ như tương lai con của mình cũng là con gái thì làm sao đây?

Tước Nhi, Phong Linh, Dương Thiền... Tại sao lúc này Phong Linh với Dương Thiền lại bị xếp vào danh sách tạm thời không nhắc đến. Hắn đưa mắt nhìn qua, hình như tỉ lệ sinh ra con gái bình thường gần như bằng không.

Đây đúng là một vấn đề nghiêm trọng, nhìn còn khó giải quyết hơn cả việc phải đối phó với Lý Tịnh thế nào nữa.

- Nhất định phải là con trai, nhất định phải là con trai...

Hắn mặt không cảm xúc lẩm bẩm.

Con trai lớn lên xấu cũng không sao, có thực lực mạnh là được. Giống như mình vậy nè, một gương mặt khỉ, không phải mọi việc đều thuận lợi sao?

- Con trai gì á?

Đoản Chủy đứng ở bên cạnh khoác vai Khỉ Đá hỏi.

- Không, không!

- Nè, trực giác của ngươi không đáng tin nha.

Đoản Chủy cười híp mắt nói:

- Hối hận quá đi mất, đáng lẽ lúc đó nên đánh cược với ngươi.

- Bây giờ hối hận quá muộn rồi.

Khỉ Đá nhìn con gái nuôi bị mấy cô nàng vây quanh không buông, vẻ mặt đứng đắn nói:

- Con trai hay con gái đều không sao, đều tốt như nhau! Chính là vậy đấy!

Vào lúc này Dương Thiền trịnh trọng tuyên bố nàng đã đặt một cái tên rất hay cho đứa bé này, gọi là...

- Linh Tê, lòng có "Linh tê" mọi chuyện đều thuận!

(Ở đây nguyên là "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, ý chỉ người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, nhưng được dùng với nghĩa đen, tức là có "Linh Tê" thì mọi chuyện đều tốt)

Đêm đó tất cả mọi người đều vui sướng trong yên lặng.

Một đứa bé ra đời có thể mang đến vui vẻ cho đám yêu quái vẫn đang sống trong bóng ma của tử vong, là đều khó nói thành lời được. Nó mang ý nghĩa hy vọng với cuộc sống, giống như một tia nắng ấm chiếu rọi lên mặt trong ngày đông giá rét. Dù gió lạnh vẫn khiến khuôn mặt rát buốt, nhưng nó đã sưởi ấm cả trái tim.

Bởi vì tin tức có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh sớm với quân đoàn Nam Thiên Môn, vốn hoạt động chúc mừng trong kế hoạch bị hủy bỏ tất cả. Ngoại trừ Đại Giác được đặc cách nghỉ ở nhà chăm sóc vợ, những người khác đều nhanh chóng vùi đầu chuẩn bị cho chiến tranh.

Sáng sớm ngày kế, Khỉ Đá đi quan sát, vũ khí nóng đời mới đạt được thành công to lớn. Đáng tiếc nó chỉ đại biểu cho trình độ của Ngọc Đỉnh chân nhân, chứ không đại biểu đây là công nghệ của Hoa Quả Sơn. Muốn dựa vào Ngọc Đỉnh chân nhân một mình dùng tốc độ một tháng chế tạo một cái vũ khí để trang bị cho cả Hoa Quả Sơn, không biết phải đến ngày tháng năm nào.

Bất đắc dĩ, uy lực của bản định hình cuối cùng này thấp hơn bản trong thực nghiệm không chỉ một hai cấp bậc thôi đâu, mà dù như vậy số lượng vẫn cực kỳ có hạn.

Trọng điểm của chuẩn bị chiến tranh sau đó được đặt toàn bộ vào việc thao luyện bộ đội mới, phối hợp giữa quân lính cũ cùng với việc sử dụng bảy chiếc chiến thuyền lớn nhỏ lấy được từ đám tù binh.

Cứ vậy qua đi nửa tháng.

Một góc nào đó không đáng chú ý của Nam Chiêm Bộ Châu, trong một sơn động âm u, ngọn lửa nhảy múa bên trên chậu than, chiếu rọi bóng dáng của ba con yêu quái dữ tợn lên tường đá ghồ ghề như những tên cuồng ma đang múa may.

- Ý của ngươi là Quảng Mục Thiên Vương bại bởi Hoa Quả Sơn?

Lông mày Ngưu Ma Vương chậm rãi nhíu lại, nhìn Bằng Ma Vương với vẻ khó tin.

Bằng Ma Vương hít sâu một hơi:

- Tin tức hẳn rất chính xác không lầm đâu, từ rất lâu đã có lời đồn tương tự rồi. Chỉ là nghe có vẻ rất quỷ dị, nên chỉ coi như tin nhảm nghe rồi thôi. Không ngờ là thật.

- Đầu lĩnh của Hoa Quả Sơn là ai?

- Gọi là Mỹ Hầu Vương.

- Mỹ Hầu Vương, Mỹ Hầu Vương...

Ngưu Ma Vương lặp lại mấy lần, nghi ngờ trên mặt sâu hơn:

- Chưa từng nghe danh hào của yêu quái này, hay là mấy năm nay mới quật khởi?

- Yêu quái mới quật khởi mấy năm nay rất nhiều, nhưng có thể một hơi nuốt trọn một vạn thiên binh của Quảng Mục Thiên Vương, rất khó tưởng tượng nổi đúng không?

Giao Ma Vương ngồi bên cạnh chen miệng nói:

- Có lẽ chỉ đánh bại được một chiếc chiến thuyền nào đó của thiên quân, sau đó truyền rồi lại truyền, biến thành đánh bại Quảng Mục Thiên Vương.

Bằng Ma Vương khinh miệt liếc nhìn Giao Ma Vương, nói:

- Ta tự mình đến Hoa Quả Sơn một chuyến, tuy không đến quá gần, nhưng chỉ nhìn bên ngoài đã thấy thực lực của nhóm yêu quái này không tầm thường. Hơn nữa còn lặng lẽ dạo một vòng đến gần hạm đội của Nam Thiên Môn, quả nhiên không thấy cờ xí của Quảng Mục Thiên Vương. Cho nên độ tin cậy của chuyện này cực cao.

- Không tầm thường?

Ngưu Ma Vương khịt mũi mạnh hai cái, nhìn đống lựa bên cạnh hỏi:

- Không tầm thường đến trình độ nào? Thực lực của tên đầu lĩnh mạnh không? Phải chăng dùng mánh khóe giống như chúng ta?

"Mánh khóe giống chúng ta" này là chỉ các thủ đoạn Giao Ma Vương từng sử dụng lúc trước.

- Nhìn có vẻ không giống. Nhưng thực lực của đầu lĩnh đến trình độ nào, có tổng cộng bao nhiêu yêu quái cảnh giới Hóa Thần thì không rõ lắm. Phạm vi khống chế của bọn chúng rất lớn, thậm chí có cả đồng ruộng, có yêu thành, nhìn tình hình dường như có cả nguồn cung cấp đan dược và pháp khí. Phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng có vẻ không ngại thu nhận yêu quái lang thang. Vì cân nhắc đến còn chưa rõ nội tình thực lực của đối phương, cho nên ta cũng không tùy tiện tiếp xúc.

- Có nguồn cung đan dược và pháp khí?

Nói tới đó Ngưu Ma Vương lập tức rơi vào trầm tư.

Nếu là như vậy, võ trang một đội quân yêu quái đủ mạnh giằng co với Thiên Đình sẽ trở thành có khả năng. Năm đó nếu không phải con đường bên chỗ Trấn Nguyên Tử bị đứt, chỉ sợ thủy quân Thiên Hà sẽ không có cách với bọn chúng. Như vậy cũng không đến mức rơi vào kết cục trốn Đông núp Tây như bây giờ.

Con mắt Giao Ma Vương chậm rãi liếc qua, lo lắng nói:

- Hay là chúng ta xâm lược Hoa Quả Sơn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.