Đại Bát Hầu

Chương 23



Dịch giả: †Ares†
Biên: Spring_Bird

Mấy ngày sau, dù khỉ đá và Phong Linh đi trên đường cũng thường xuyên nghe được đệ tử trong quán chỉ trỏ. Phong Linh mấy lần muốn tiến tới cãi lại, nhưng lần nào cũng bị khỉ đá ngăn cản.

Theo thời gian trôi qua, cái không khí đối địch này càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả cơm nước vốn thuộc về khỉ đá cũng bị cắt xén.

Cũng may hắn không để tâm, mà những người đó cũng không dám tới công khai, nên mọi việc vẫn còn an ổn.

Vào đêm thứ mười, khỉ đá không nhịn nổi, lại len lén ra khỏi phòng. Khi hắn trèo qua vách đá, cố gắng xuyên qua đám cây lá trên núi để chạy thẳng về phía Tàng Kinh các, thì hai bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn.

Không kịp nghĩ nhiều, khỉ đá lập tức né sang một bên, chạy vào trong rừng. Chưa chạy được mấy bước, hắn lại phát hiện có người thứ ba từ từ xuất hiện ở sau một thân cây.

Dưới ánh trăng, Hư Độ khoanh hai tay trước ngực, tay cầm phất trần, cười cười nói:

- Tôn sư thúc, chờ đợi đã lâu. Không, phải nói là chờ đã nhiều ngày!

Vẻ mặt kia hiển nhiên là không có ý tốt!

Khỉ đá đang muốn lui về phía sau, lại phát hiện hai người đằng sau đã xông tới.

Trong đó, một người là Hư Tiến, một người khác là một đạo sĩ trẻ, cổ áo có thêu chữ "Y", có vẻ là đệ tử của tứ đồ đệ Y Viên Tử của Tu Bồ Đề.

- Hư Độ, cẩn thận! Con khỉ này rất nhanh nhẹn.

Hư Tiến quát to.

Gặp tình hình này, khỉ đá dứt khoát đứng thẳng người, hỏi:

- Sao? Thấy sư thúc cũng không hành lễ? Sư phụ của các ngươi dạy như thế sao?

- Hừ! Chỉ là một súc sinh, gọi ngươi một tiếng sư thúc, ngươi còn tưởng thật.

Dứt lời, Hư Độ xắn tay áo lên, cuốn phất trần lại thành một cây gậy.

- Lại muốn đi Tàng Kinh các đúng không? Không biết hối cải như thế, dù đêm nay có đánh chết ngươi tại đây, chỉ sợ sư tổ cũng không thể nói gì!

Khỉ đá quay đầu lại, phát hiện hai người phía sau cũng xắn tay áo lên.

- Ô hô hô ~ đừng nói là sư phụ của các ngươi gợi ý đó nhé?

Khỉ đá cười lạnh.

- Chỉ bằng ngươi cũng cần sư phụ ta mở miệng? Đừng quá đề cao bản thân! Phải biết ngươi đã biến thành kẻ bị người người oán trách, người muốn đánh ngươi ở khắp nơi.

- Đã hiểu.

Khỉ đá toét miệng ra, lộ răng nanh. Dưới ánh trăng, móng tay của hắn lóe sáng!

- Để xem các ngươi có bản sự này không đã!

Rõ ràng hắn đã chuẩn bị liều mạng.

Nửa năm tu hành, hắn sớm đã tiến vào hành giả đạo đệ nhất trọng - Ngưng Thần Tụ Khí hậu kỳ!

Tu đến cảnh giới này tuy rằng còn chưa có được thần thông, nhưng nhờ mượn linh lực rèn luyện thân thể và tăng sức lực, thể lực hắn đã nhanh nhẹn hơn xa người thường!

Tuy rằng ba người kia đều là cảnh giới Ngưng Thần, nhưng luận đánh nhau, hành giả đạo có ưu thế hơn hẳn ngộ giả đạo.

Thấy cảnh tượng như vậy, ba người ít nhiều cũng có chút chột dạ, nhưng cậy nhiều người, Hư Độ gan lớn hơn hẳn, hô:

- Lên!

Lập tức, ba người từ ba hướng đánh tới khỉ đá!

Thế nhưng màn đọ sức như dự liệu lại không xuất hiện. Bởi vì khỉ đá đã bật người, nhảy lên ngọn cây.

Ba người bổ nhào hụt mất mục tiêu, vội ngẩng đầu, đã thấy khỉ đá ngồi trên cây, làm mặt quỷ với mình:

- Bằng các ngươi? Ba kẻ tu ngộ giả đạo cũng muốn bắt ta? Pháp bảo của các ngươi đâu? Không có hả? Vậy thì tiếc quá, về sớm tắm rửa mà đi ngủ đi!

Không đợi bọn họ có hành động, khỉ đá đã biến mất trong cành lá!

- Đi! Chúng ta đi Tàng Kinh các!

Hư Độ hét lớn một tiếng, ba người lập tức chạy như điên về Tàng Kinh các.

Ven đường lại xuất hiện mười mấy người, xuất thân đa dạng từ môn hạ mấy đệ tử của Tu Bồ Đề, đều là cảnh giới Ngưng Thần.

Bình thường ở trong đạo quán trên Tà Nguyệt Tam Tinh động đều là đệ tử ở cảnh giới Ngưng Thần. Nếu tới Nạp Thần, đa phần sẽ theo các sư thúc du lịch, hoặc đến nơi thích hợp hơn để tu hành.

Đương nhiên, Ngưng Thần cũng có phân chia tiền hậu. Nếu dùng tiêu chuẩn của tu sĩ tu ngộ giả đạo để phân chia thì giai đoạn này dài chừng vài chục năm, và tu vừa nhập môn đương nhiên không thể so với tu đến hậu kỳ.

Cảnh giới Ngưng Thần trong hành giả đạo và ngộ giả đạo lại càng khác biệt. Hành giả đạo sẽ cố hết sức để hấp thu linh khí trời đất rèn luyện thân thể, còn ngộ giả đạo thì ngược lại, bọn họ vừa phải cố gắng hấp thu ít linh lực nhất có thể để giảm bớt sinh ra nghiệp lực, vừa phải tự rèn luyện thân thể.

Một bên dùng hết khả năng hấp thu nhiều, với một bên dùng hết khả năng hấp thu ít, đương nhiên rèn luyện ra thân thể cũng cách biệt một trời một vực.

Lúc này khỉ đá đã là Ngưng Thần hậu kỳ, nếu luận đơn đả độc đấu, hắn tuyệt đối không sợ bất kỳ ai. Nhưng quần ẩu thì không tính.

Phải biết rằng con kiến cắn con voi, cũng có ngày để con voi nằm xuống.

Không bao lâu, ba người này đã tới trước cửa Tàng Kinh các.

Đạo đồ giữ cửa thấy một đám ào ào tới thì hoảng sợ như gặp đại địch, lập tức xuất ra phi kiếm Tu Bồ Đề ban cho.

Hư Độ tiến lên chắp tay nói:

- Vu Nghĩa sư huynh, con khỉ kia lại muốn lẻn vào Tàng Kinh các, đệ nghĩ...

- Tàng Kinh các là trọng địa, không có thủ lệnh của sư tổ, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.

Không đợi bọn họ nói xong, phụ trách canh gác Tàng Kinh các là Vu Nghĩa đã trả lời.

- Vu Nghĩa sư huynh, con khỉ kia bây giờ đang ở trong Tàng Kinh các.

- Ta không biết khỉ gì cả, ta chỉ biết Tàng Kinh các chính là trọng địa, nếu không có thủ lệnh của sư tổ, bất luận kẻ nào cũng không được vào.

Hư Độ biến sắc, lửa giận xông lên, nhưng lại nhịn xuống.

Vu Nghĩa này, rõ ràng nói chuyện cũng không muốn, chỉ nhắc một câu! Thật sự khinh người quá đáng!

Cố bình tâm lại, Hư Độ lại thấp giọng nói:

- Vu Nghĩa sư huynh, chỉ cần hiện tại mọi người tiến vào Tàng Kinh các lục soát, sẽ biết lời ta là giả hay thật.

- Tàng Kinh các há lại để ngươi lục soát được?

Vu Nghĩa nhíu mày, lạnh lùng nói.

- Được, được, được!

Hư Độ cắn răng nói:

- Chúng ta không vào! Các ngươi đi vào lục soát, được không?

Chỉ nghe Vu Nghĩa cười lạnh nói:

- Khi nào tuần tra Tàng Kinh các, sư tổ còn không hỏi đến, ngươi lại muốn chỉ đạo thay?

Nhất thời, mặt Hư Độ vặn vẹo.

Bên ngoài Tàng Kinh các càng lúc càng đông người. Vu Nghĩa một bước cũng không nhường. Vu Nghĩa có tu vi cảnh giới Nạp Thần, còn cầm phi kiếm Tu Bồ Đề ban cho, cả đám toàn Ngưng Thần như Hư Độ có xông vào cũng là tự rước lấy nhục.

Sợ cứ tiếp tục sẽ thành lớn chuyện, để sư phụ mình nghe được, Hư Độ đành cắn răng, căm tức nhìn lên Tàng Kinh các nói:

- Con khỉ kia, hôm nay coi như ngươi may mắn! Chúng ta đi!

Thù này xem như kết xuống.

Tàng Kinh các, trên lầu ba tối mịt, khỉ đá qua khe hở cửa sổ nhìn đám người bên ngoài dần dần tản mất.

"Tàng Kinh các là ở nơi này, bất di bất động. Mỗi đêm tuần tra hai lần, một lần vào giờ Tuất canh một, một lần vào giờ Mẹo canh ba. Nếu ngươi có thể vào thì cứ vào, nếu ngươi không thể vào, cũng đừng nhiều lời nữa. Thủ lệnh sau này đừng nên nhắc lại."

Lời Tu Bồ Đề nói vẫn còn văng vẳng bên tai.

- Lão đầu tử kia nhất định đã sớm biết kết quả này! Cái gì cũng biết!

Khỉ đá đấm mạnh lên thành cửa sổ.

Lão đầu kia làm sư phụ của Thanh Vân Tử nhiều năm như vậy, không thể không biết phong cách hành sự của đồ đệ. Đã sớm rõ Thanh Vân Tử thế nào, mà lại mặc kệ khỉ đá lẻn vào Tàng Kinh các, còn không cấp thủ lệnh...

Đắc tội Thanh Vân Tử, chính là đắc tội toàn bộ đạo đồ trong đạo quán! Cho dù Thanh Vân Tử không có mặt mũi đối phó khỉ đá, cũng sẽ có người ra tay!

- Chỉ sợ về sau muốn vào Tàng Kinh các không dễ dàng như vậy nữa. Lão đầu này không chơi khó ta không được sao?

Khỉ đá nghiến răng, bắt đầu lục lọi từng giá sách:

- Tại sao chưa từng thấy được công pháp ngoại gia ở đây nhỉ? Không thì côn pháp cũng tốt, nếu học thành, về sau gặp bọn chúng sẽ không cần chạy nữa!

Hắn đang lầm bầm, chợt một thẻ tre từ trên giá rơi xuống đất.

Khỉ đá kéo ra nhìn - "Cửu Chuyển Càn Khôn Côn"!

- Vì sao ta lại chưa từng phát hiện nó nhỉ? Ô, nét mực này còn chưa khô?

Khỉ đá nhét côn pháp vào trong áo, quay đầu, hoài nghi nhìn hướng Tiềm Tâm điện:

- Ngày hôm nay có vẻ gặp may, lâu lắm rồi ta mới may mắn như vậy.

Lại tìm thêm được một quyển sách về cảnh giới tiếp sau Ngưng Thần tụ khí, tên là Nạp Thần Ngự Thuật, cuối cùng khỉ đá thỏa mãn chuồn khỏi Tàng Kinh các.

Ngày kế, khỉ đá liền nhờ Phong Linh kiếm trong quán một cây côn gỗ, lại được trả lời rằng trong quán không cho phép dùng vũ khí, nên không có.

Bất đắc dĩ, khỉ đá chỉ có thể ra sau núi tự làm một cây, thế nhưng củi gỗ bình thường sao có thể làm ra côn gỗ tốt, nhìn vẻ cứng giòn là biết chỉ cần một đòn nghiêm trọng là sẽ gãy.

Cuối cùng, hắn chỉ đành tạm gác ý tưởng luyện côn lại, tiếp tục tu hành thổ nạp.

Đêm hôm đó, khỉ đá vốn lại định đi Tàng Kinh các xem có thể tìm được quyền pháp ngoại gia không, nhưng rồi lại bỏ qua suy nghĩ này, bởi vì hắn tinh tường cảm giác được quanh phòng mình có chừng hai mươi hơi thở khác nhau!

Mà đây mới chỉ là quanh phòng, chứ ở bên ngoài, hắn còn không chắc có thêm bao nhiêu người.

- Tình cảnh hiện giờ quả thực vô cùng tệ! Lão đầu tử cũng mặc kệ không quan tâm sao?

Khỉ đá nghiến răng.

Ở phía xa xa khác, Tu Bồ Đề hơi rung mí mắt một cái, trên mặt lộ ra ý cười khó hiểu, thế nhưng cũng không hề mở mắt, chỉ tiếp tục đả tọa tu hành.

Đợi đã lâu, một chút động tĩnh cũng không có, khỉ đá có chút nhụt chí.

Không nghe thấy? Trong đạo quán này, bất kể kẻ nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của lão đầu kia. Mà câu vừa rồi khỉ nói chính là muốn cho lão đầu tử nghe.

Nhưng bây giờ là thế nào? Mặc hắn tự sinh tự diệt?

Phóng mắt nhìn toàn bộ đạo quán, ngoại trừ Phong Linh cùng vị lão đại không biết trong hồ lô chứa gì là Tu Bồ Đề, tất cả đều là kẻ địch! Toàn bộ đều là kẻ địch!

Chuyện buổi đêm mấy ngày hôm trước sự kiện Thanh Vân Tử làm tất cả mọi người đều hiểu, Tu Bồ Đề thiên vị khỉ đá.

Vì thế mọi người dù giận trong lòng cũng không dám hành động!

Nhưng chuyện đêm qua thì sao? Đêm qua để tất cả hiểu rằng Tu Bồ Đề sẽ không ra tay!

Hiện tại toàn bộ đạo quán đều đang xắn tay áo lên!

- Ngộ giả đạo... Hiểu bói toán, biết mệnh trời...

Đắc tội Thanh Vân Tử, là phải biết sẽ đưa tới kết quả như vậy. Vị Thanh Vân Tử cố chấp kia, rốt cuộc là có uy vọng cao bao nhiêu trong đám đạo đồ đây!

Khỉ đá rất nhanh đã nắm được trọng tâm vấn đề. Đây là ngộ giả đạo, đây là ngộ giả đạo!

Thận trọng, từng bước tính kế!

Không cần tự mình ra tay, chỉ cần uyển chuyển mượn lực là có thể đạt được kết quả mình muốn!

Ngày trước cũng từng nghe thuyết Tôn Ngộ Không là bị người tính kế, hiện giờ xem như đã rõ.

Đừng nói Như Lai, ngay cả Tu Bồ Đề...

Từ lúc tiến vào quán, khỉ đá đã không qua nổi năm ngón tay của Tu Bồ Đề. Từng bước một, đều bị ông ta tính đến sít sao!

Ông ta đến cùng là muốn làm gì?

- Không được! Không thể tiếp tục như vậy nữa!

Khỉ đá mở to hai mắt, bắt đầu lật loạn đống sách mà mình sao chép được.

- Nhất định có cách phá giải!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.