- An bài một trận chiến? Muốn tấn công bọn họ sao?
Phong Linh đặt đĩa hoa quả lên cái bàn bên cạnh Khỉ Đá, thuận miệng hỏi.
- Tấn công không quá thực tế, để cho bọn chúng tới tấn công đi. Bọn chúng tấn công, chúng ta phòng thủ. Đương nhiên, quy mô không thể quá lớn, nếu không chết nhiều quá, hai bên đều gánh không nổi.
Khỉ Đá tiện tay nhét một bốc một miếng táo cho vào miệng.
- Bọn họ sẽ nghe lời huynh?
Hỏi xong, Phong Linh mới phát hiện mình hỏi ngớ ngẩn.
Tuy rằng nàng không biết Khỉ Đá và Na Tra đã đạt thành hiệp nghị gì, nhưng lúc này Lý Tịnh đã nằm trong tay Khỉ Đá, đây là chuyện cả Hoa Quả Sơn đều biết. Cũng tức là chỉ cần không quá đáng, muốn Nam Thiên Môn đi vào khuôn khổ cũng không khó.
Đối với mấy chuyện quân chính, Phong Linh rất ít khi hỏi. Mà thật ra nàng cũng không hiểu, hỏi cũng như không, có đôi khi ngẫm lại, vẫn là không biết tốt hơn.
Con khỉ này đã hoàn toàn khác với lúc ở Tà Nguyệt Tam Tinh động. Khi đó hắn chỉ một lòng tu Tiên, còn bây giờ?
Vài năm ngắn ngủi, nàng biết rằng, tu vi của Khỉ Đá đã đình trệ, muốn đột phá, là chuyện khó như lên trời. Chuyện tu tiên tạm gác một bên, bây giờ con khỉ này, đang đắc chí tiến hành đại nghiệp phản thiên của hắn.
Về phần tại sao nhất định phải phản thiên, ngoại trừ bản thân hắn là yêu ra, còn có một nguyên nhân khác. Hắn muốn xuống điện Diêm La tra sổ Sinh Tử, muốn nghịch thiên cải mệnh.
Đối với nguyên nhân thứ hai, gần như không có yêu quái nào ở Hoa Quả Sơn biết. Ngoại trừ Dương Thiền và Phong Linh, có lẽ nơi này không ai biết.
Khỉ Đá hiển nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của Phong Linh, hắn chỉ vừa ăn hoa quả vừa cầm que gỗ vẽ vẽ lên địa hình Hoa Quả Sơn trên sa bàn, trầm tư.
Nếu hiện tại đứng cạnh là Dương Thiền, bọn họ có lẽ còn có thể thảo luận một phen, đáng tiếc nàng là Phong Linh.
Đối với tình huống này, Phong Linh đã sớm thành thói quen. Nàng không thể giúp gì, vì thế nàng học cách đứng một bên lẳng lặng nhìn.
Đứng như thế ước chừng được một canh giờ.
Khỉ Đá còn đang say sưa nhìn sa bàn, thỉnh thoảng đi ra ban công nhìn hạm đội nơi xa, nhưng Phong Linh đã muốn ngáp lắm rồi.
Chuyện của Khỉ Đá, Phong Linh thật lòng không hiểu. Khỉ Đá bận rộn như vậy, nàng cũng không tiện hỏi, mà dù có hỏi thì Khỉ Đá cũng chẳng có thời gian giải đáp kỹ càng cho nàng. Trên Hoa Quả Sơn này công việc rất nhiều, chỉ sợ thời điểm này nàng có hỏi cũng hỏi không rõ, ngược lại thêm phiền sẽ không hay.
"Khỉ Đá mà thấy mình ngáp trong lúc hắn đang nghiêm túc tìm cách, chắc sẽ không vui nhỉ?" Nghĩ vậy, Nàng lén lút ra khỏi cửa.
Đến đây cũng được một đoạn thời gian, quan hệ với yêu quái nơi này cũng không tệ, không như ngay từ đầu, bởi vì bất đồng chủng tộc mà ít nhiều giữ chút cảnh giác. Nhưng dù thế nào, Phong Linh vẫn cảm thấy giống như mình không hòa nhập được với Hoa Quả Sơn, rốt cuộc cũng chỉ là người rảnh rỗi thôi.
Đã từng, Phong Linh muốn Khỉ Đá an bài mình đi theo Dương Thiền luyện đan. Dù sao tuy rằng tu vi nông cạn, những việc khác làm không được, nhưng so với những Ngộ giả đạo mới tu thành ở Hoa Quả Sơn, nàng vẫn muốn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mối quan hệ giữa Khỉ Đá và Dương Thiền, còn có mối quan hệ vi diệu giữa Dương Thiền và mình, khiến nàng từ bỏ ý nghĩ này. Cứ đừng thêm rắc rối thì tốt hơn.
Một đường đi tới, Phong Linh lại suy nghĩ đến choáng hết cả đầu, không biết từ lúc nào đã quay về phòng mình.
"Tu hành tiếp sao?" Nàng nghĩ.
Chỉ cần nàng muốn, đại khái có thể sống ở Hoa Quả Sơn như là sống ở Tà Nguyệt Tam Tinh động vậy. Mỗi ngày theo quy luật, một lòng tu hành, học tập các loại kinh văn đạo pháp bùa chú pháp trận.
Từ lúc tiến vào Hoa Quả Sơn, Dương Thiền chỉ bằng trí nhớ siêu quần, cơ hồ phục chế lại toàn bộ Tàng Kinh các trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, muốn ở chỗ này tìm được sách vở nàng cần cũng không khó.
Nhưng nàng cảm thấy như vậy không tốt.
Mọi người đang cố gắng phấn đấu, cố gắng hết sức, chỉ có mỗi mình nàng cứ thế tu hành, vậy có được không? Có làm Khỉ Đá khó xử không?
Nàng nghĩ.
Ngồi trên giường, nàng lấy ra từ tay áo một miếng ngọc giản chuyên dùng để liên lạc mà Thái Thượng đưa cho nàng trước khi ly biệt, suy tư.
"Lão tiên sinh kia, bây giờ thế nào rồi nhỉ?"
Về chuyện của vị "lão tiên sinh", nàng chỉ đề cập với Khỉ Đá một lần, nói là được một vị lão thần tiên trợ giúp mới an toàn tới Hoa Quả Sơn. Có lẽ chuyện Khỉ Đá cần quan tâm rất nhiều, nên hắn không quá chú ý, sau này cũng không thấy nhắc tới.
Từ lần đó, nàng cũng nhắc lại với bất kỳ ai.
Dù sao lão tiên sinh là thần tiên, mà nơi này là yêu thành.
Kỳ thật về vị "lão tiên sinh Lý Bá Dương" này, Phong Linh ít nhiều có chút nghi ngờ. Lời cuối cùng mà ông ấy nói rốt cuộc có ý gì? Lẽ nào ông ấy cố ý tạo việc vô tình gặp mình, sau đó hộ tống mình đến Hoa Quả Sơn à?
"Có lẽ chỉ là hiểu lầm."
Dù sao, Phong Linh tự nhận bản thân chỉ là một đạo đồ nho nhỏ của Tà Nguyệt Tam Tinh động, không có gì đáng giá lão tiên sinh làm vậy.
Lão tiên sinh kia hẳn cũng tu Ngộ giả đạo, cho nên cũng có thể tính ra quá khứ tương lai. Đoạn đối thoại cuối cùng đó, hẳn muốn nói với Phong Linh rằng đến Hoa Quả Sơn là có mạo hiểm.
Nếu là thế, ông ấy quả nhiên tính đúng rồi. Bây giờ bên ngoài tòa thành này không phải đang có mười tám vạn thiên quân sao? Nhìn thế nào cũng không phải là một nơi thái bình.
Hiện tại bắt tù binh Lý Tịnh, thế cục tạm ổn định. Nhưng sau này sẽ thế nào, không ai có thể nói rõ.
Đang suy nghĩ, Phong Linh thuận miệng than thở:
- Từ lúc chia tay ở bờ biển liền không thấy liên hệ nữa, phải chăng ông ấy đã về Thiên Đình rồi?
Nắm chặt ngọc giản, cuối cùng nàng vẫn cất ngọc giản vào ống tay áo.
Dù sao bây giờ mình đang ở trong hang ổ yêu quái, yêu quái và Thiên Đình là tử địch, thôi thì đừng liên luỵ người ta thì hơn.
Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu.
Ngay trước mặt nàng, Thái Thượng lẳng lặng đứng đó, cười khẽ nói:
- Vì sao lại cất vào?
- Lão, lão...
Phong Linh vội che miệng, chớp mắt, một hồi mới hạ giọng:
- Lão tiên sinh, sao người tới đây. Nơi này là, nơi này là...
- Nơi này là yêu thành.
Thái Thượng cười tiếp lời, nhìn theo Phong Linh vì thất kinh mà đóng hết các cửa sổ.
Đến khi toàn bộ cửa sổ đều đã đóng, Phong Linh hơi hoảng sợ nhìn Thái Thượng, hỏi:
- Biết là yêu thành, người còn đến?
- Yêu thành sao không thể đến? Ngươi cũng quá coi thường lão đầu tử ta rồi? Tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng đừng quên Ngộ giả đạo gừng càng già càng cay. Yên tâm, không có yêu quái phát hiện lão phu.
Thái Thượng cười lớn, lại khiến Phong Linh thêm lo lắng.
Phong Linh vội dặn dò Thái Thượng:
- Lão tiên sinh, ta ra ngoài một lát, người đừng đi lung tung nha.
- Được, lão phu không đi, ở đây chờ ngươi.
Phong Linh xoay người lặng lẽ ra cửa nhìn chung quanh, đến khi xác định bên ngoài hết thảy như thường, mới mang vẻ mặt khó hiểu về phòng. Pha một bình trà cho Thái Thượng, nàng nhíu mày hỏi:
- Mấy ngày nay, toàn thành đang cảnh giới. Ngay cả trên không trung cũng có chiến hạm tuần tra, còn bày pháp trận, lão tiên sinh vào bằng cách nào?
- Thì lão phu vào từ cửa lớn.
Thái Thượng chỉ về phía cửa thành, nói.
- Vào từ cửa thành?
Phong Linh cả kinh há hốc mồm.
- Ừ, đúng vậy.
- Yêu quái trông cửa không cản người sao?
- Không có. Bọn họ không nhìn thấy. Lão phu làm thuật ẩn thân.
- Trên tường thành không phải có pháp trận sao?
- Chỉ đối với kẻ thuật pháp tầm thường mới có tác dụng, thuật ẩn thân của lão phu là tuyệt kỹ độc môn.
Thái Thượng ngẩng cao đầu, cười như một lão ngoan đồng. (Lão ngoan đồng: tuổi cao nhưng vẫn như trẻ con)
Phong Linh lại không rảnh phụ hoạ Thái Thượng, chỉ thấy nàng cúi đầu suy tư, có chút lo âu hỏi:
- Thế sức phòng ngự của yêu thành chẳng phải rất yếu?
Thái Thượng cười gượng vài tiếng, nói:
- Cũng không tính, chỉ là lão phu vừa vặn nắm giữ tuyệt kỹ độc môn này thôi.
Cảnh giới ở yêu thành quả thật không tính yếu, tầng tầng lớp lớp. Bố cục pháp trận trong tối ngoài sáng, dù là công tượng cao cấp nhất của Thiên Đình nhìn vào cũng phải vì sự xảo diệu của nó mà thán phục, chỉ là không may gặp phải Thái Thượng thôi. Phật tổ bày ra pháp trận đối với Thái Thượng chưa chắc đã hữu dụng, huống chi là Dương Thiền?
Bất quá chuyện này Thái Thượng biết, Phong Linh lại không biết.
Nàng lập tức hỏi:
- Vậy, lão tiên sinh có thể dạy ta cách sửa pháp trận, khiến nó có thể hạn chế thuật ẩn thân của người không?
Vừa hỏi xong, Thái Thượng thiếu chút nữa sặc.
- Tiểu nha đầu, ngươi có cần phải vậy không? Lão phu đáng ghét lắm sao?
- Không, không phải. Phong Linh chỉ muốn giúp Khỉ Đá làm gì đó mà thôi.
Phong Linh vội vàng giải thích.
- Vậy ngươi tìm chuyện làm đi. Phòng ngự của tòa yêu thành này quả thật không tệ, rất không tệ. Trong giai đoạn hiện tại, không cần phải sửa.
- Thật ạ?
Phong Linh nửa tin nửa ngờ nói.
- Thật.
- Nhưng ngay cả lão tiên sinh cũng dễ dàng tiến vào, đại thần trên trời thì càng không cần phải nói.
- Này, lão phu ở trong lòng ngươi kém cỏi vậy?
Thái Thượng bất đắc dĩ thở dài.
Phòng ngự của tòa yêu thành này quả thật không tệ. Hai đứa đồ đệ không tiền đồ của mình, tới cảnh giới Hóa Thần rồi, cầm pháp khí mình đưa mà đến nay cũng chưa thể bước vào yêu thành. Chỉ bằng điều kiện sơ sài thế này mà có thể làm ra phòng ngự như vậy. Cái này còn kém, thì cái gì mới tốt đây?
Nghĩ vậy, Thái Thượng không khỏi cảm thán thiên phú của Dương Thiền. Ngàn năm chinh chiến, Ngọc Đế cực lực áp chế Quán Giang Khẩu, ngay cả vật tư cũng không ngừng cắt xén. Rốt cuộc, ngoại trừ bức ra một Chiến thần Dương Tiễn cùng một Dương Thiền tính toán kỹ lưỡng tới cực hạn thì còn được gì.
Nàng Dương Thiền này chưởng quản toàn bộ hậu cần của Quán Giang Khẩu, mấy công tượng sống an nhàn trên Thiên Đình sao có thể so sánh?
Chấp niệm trở ngại tu tiên, nhưng đối với một số người, lại là không thể thiếu. Ví dụ Dương Thiền, ví dụ Dương Tiễn, ví dụ Thiên Bồng, thậm chí là con khỉ ka. Nói đến cùng, kỳ thật đều là một loại người.
Người thường trưởng thành trong nghịch cảnh. Thiên mệnh chưa hết, càng chèn ép, chỉ càng bắn ngược.
Về điểm này, rất nhiều người không hiểu, kể cả thần tiên trên trời.
Thái Thượng suy nghĩ cặn kẽ. Phong Linh không chút phát hiện, giờ phút này nàng đang đắm chìm trong phiền não của mình.
- Tìm chuyện làm, ta còn có thể làm gì đây?
Phong Linh cúi đầu than thở.
- Ngươi có thể làm rất nhiều, nếu ngươi không biết, thật ra lão phu có thể dạy ngươi.