Đại Biến Thiên Nhai Chung Bất Hoàn

Chương 13



Đại điện cực kỳ rộng lớn, cũng cực kỳ trống trải, ở giữa đặt một cái bàn đá hẹp, dài hơn mười trượng, trải từ đầu nam tới đầu bắc đại điện. Trên bàn đá là một đài ngọc thạch, trên đài có một cái hộp bị vô số xích sắt ràng lại, phát ra hàn quang quỷ dị. Thích Cố hai người thận trọng dò xét bên trong điện, khắp đại điện trắng thuần, trên vách điện hõm vào, bên trong rõ ràng có người!

Thích Thiếu Thương theo thứ tự xem qua: Hồng Lệ, lão Bát, Tiểu Yêu, Vô Tình, Phương Ứng Khán, còn có Lôi Thuần, Địch Phi Kinh mất tích đã lâu, bọn họ tựa như bị khảm trên vách đá. “Hồng Lệ! Lão Bát! Vô Tình!” Thích Thiếu Thương không ngừng đập vách thủy tinh trong suốt đang ngăn cách bọn họ, chỉ là, bất luận hắn dùng sức thế nào, vách thủy tinh kia vẫn không suy suyễn.

“Ngươi đừng phí công vô ích, vách thủy tinh này đã bị cơ quan khống chế, chỉ có thể vào không thể ra.” Thích Cố hai người quay đầu lại, nhìn thấy tiểu cô nương đã gặp ở thụ môn đang ôm chân ngồi trên bàn đá, mỉm cười nhìn bọn họ.

“Nếu như không thể mở ra, ngươi sẽ không xuất hiện ở đây, không phải sao?” Cố Tích Triều cười nhạt đi về phía Thiều Âm, vuốt đầu nàng, “Nói cho ta biết, làm sao để mở vách thủy tinh này ra?” Tay Cố Tích Triều chậm rãi đặt trên cổ tiểu cô nương, không ngừng vuốt ve.

Thiều âm cười ngây ngô rạng rỡ, không chút để ý đến tay Cố Tích Triều đang đặt trên cổ, nàng vỗ cái hộp trên đài ngọc thạch, nói: “Cơ quan kia chính là cái hộp này, chỉ là ta sức yếu, không thể di dời nó.”

Thích Thiếu Thương đi tới nhìn thấy, xích sắt dùng để buộc được đúc từ huyền thiết, hơn nữa còn tinh xảo kết nối hộp với các cấu trúc chính trong đại điện. Khi chém đứt xích sắt, nếu có nửa điểm sai lầm, toàn bộ đại điện sẽ sụp đổ.

“Chỉ cần chém đứt xích sắt là có thể mở ra, nhưng phải chém đứt sợi nào đây?” Thích Thiếu Thương hỏi Cố Tích Triều đang ngẩng đầu nhìn quanh, “Nếu sai một bước, chúng ta sẽ chôn thây trong đại điện này, Tích Triều, ngươi có biết cấu tạo của đại điện này không?”

Cố Tích Triều thở dài, hơi nhíu mày, nói: “Kết cấu của đại điện này không giống những đại điện thường thấy, nhưng mà, ta có cảm giác đã gặp qua nó ở đâu rồi.”

“Đúng là không giống, lúc trước tỷ tỷ và Lục Liễu cũng nhìn thật lâu, đều không phát hiện ra ảo diệu bên trong.” Thiều Âm có ý tốt nhắc nhở bọn họ, “Các ngươi phải nhanh một chút, nghe tỷ tỷ nói đêm nay những người này sẽ chết.”

Thích Thiếu Thương nghe vậy, quay phắt đầu lại, ánh mắt sáng ngời uy hiếp Thiều Âm, “Bọn họ sẽ chết? Vì sao? Nếu bọn họ chết, mạng ngươi cũng không kéo dài hơn bọn họ lâu đâu.”

“Bởi vì đêm nay trong động sẽ ngập hóa thi thủy, bọn họ dĩ nhiên sẽ tan thành nước.” Thiều Âm cằm tựa trên mu bàn tay, cười nói, “Ngươi không phải ta, làm sao biết ta sẽ chết, ngươi khẳng định có thể giết ta?”

“Các ngươi im lặng một chút, đừng quấy rầy ta.” Cố Tích Triều tức giận quát, y đang cố nhớ xem đã gặp cấu tạo đại điện này ở đâu, lại bị tiếng tranh cãi ầm ĩ phá rối.

Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều không vui, vội ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Thiều Âm nhún vai, tiếp tục cười nhạo đùa giỡn với xích sắt. Đã gặp ở đâu, Cố Tích Triều vừa đi tới đi lui trong đại điện quan sát, vừa cẩn thận nhớ lại những cuốn sách y đã xem qua, hình như hai năm trước đã nhìn thấy… Cố Tích Triều nhíu mày, dường như Uyển Tình từng đưa cho y xem… Đúng rồi!

Cố Tích Triều ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát đại điện thêm một lần nữa, nơi này và bức họa trong tay Uyển Tình giống nhau như đúc. Vì sao Uyển Tình lại có kết cấu đại điện này trong tay, chẳng lẽ… Lắc lắc đầu, Cố Tích Triều nói với Thích Thiếu Thương: “Ta đã rõ, trước hết chém đứt sợi xích sắt thứ tư bên trái, sau đó chém sợi thứ hai phía trước, rồi sợi thứ năm bên phải.”

Thích Thiếu Thương gật đầu, cầm Nghịch Thủy Hàn theo lời Cố Tích Triều mà hành động, Nghịch Thủy Hàn quả nhiên là đệ nhất binh khí thế gian khó cầu, lợi hại phi phàm, ngay cả huyền thiết cũng có thể chặt đứt.

“Kế tiếp, chém đứt sợi dây đỏ treo trước mặt, phải cẩn thận, nếu chém phải những sợi xích sắt khác, chúng ta không còn đường sống.”

Thích Thiếu Thương nắm lấy xích sắt, vận công nhảy lên, vô số xích sắt nối với đỉnh đại điện, nhưng có thể nhìn thấy phần lớn xích sắt vây quanh một sợi huyền thiết màu đỏ rất mảnh. Thích Thiếu Thương cẩn thận cầm Nghịch Thủy Hàn, thong thả cắt sợi xích đỏ. Nhất thời trong đại điện không một tiếng động, ngay cả Thiều Âm cũng ngẩng đầu nhìn Thích Thiếu Thương, không biết qua bao lâu, chỉ nghe “đang đang” một tiếng, sợi huyền thiết màu đỏ rơi xuống, Cố Tích Triều thở phào nhẹ nhõm, nói: ” Thiếu Thương, kế tiếp có thể chặt đứt tất cả những sợi xích còn lại, không cần phải kiêng kị gì nữa.”

Thời gian một nén nhang trôi qua, các sợi xích sắt đều đã bị chém đứt, Thích Thiếu Thương phủi bụi trên hộp, chậm rãi mở ra —— bên trong chỉ có vài bức vẽ, một cái túi gấm và một phong thơ. Cố Tích Triều lấy bức vẽ ra, trải trên bàn đá. Đó là bản đồ Đại Tống, bên trên còn rất nhiều dấu hiệu không biết tên.

Cố Tích Triều lại mở phong thư ra, nhìn lướt, mày không khỏi nhíu lại, “Thiếu Thương, ngươi nhìn xem.” Nói xong liền đưa cho Thích Thiếu Thương, còn y cúi đầu tiếp tục quan sát bản đồ.

Thích Thiếu Thương vừa tiếp nhận phong thư, không khỏi chấn động. Phong thư này ký tên hoàng đế khai quốc Đại Tống, Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận, nội dung đại khái là, trước khi lâm chung, người lo sợ cho con cháu đời sau sẽ gặp đại nạn, vì thế đem phần lớn tiền của khi lập quốc phân ra giấu ở nhiều nơi khác nhau trong lăng mộ. Các dấu hiệu không biết tên trên bản đồ chính là vị trí trong lăng mộ, hơn nữa người cũng đã đem truyền quốc ngọc tỷ thật sự cất trong hộp này. Cách mở xiềng xích chỉ có hoàng thất mới biết được, nên một khi Triệu gia bị uy hiếp, hoàng đế tại vị có thể vào lăng mộ tìm cái hộp này, mưu cầu Đông sơn tái khởi.

“Trong cái túi gấm kia, chẳng lẽ chính là truyền quốc ngọc tỷ?” Thích Thiếu Thương mù mờ hỏi, hôm nay hắn đã bị đả kích quá lớn, “Tích Triều, ta cảm thấy hình như có âm mưu gì.”

“Đương nhiên là có âm mưu, bằng không ngươi nói xem vì sao chúng ta lại phải tới đây?” Cố Tích Triều trừng mắt liếc Thích Thiếu Thương, “Nhưng thật không ngờ người xây nên lăng mộ này lại chính là hoàng đế khai quốc Đại Tống, khiến chúng ta bị cuốn vào bao nhiêu phiền phức như vậy.” Cố Tích Triều lấy túi gấm, mở ra, truyền quốc ngọc tỷ trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt ba người: tỳ này dùng bạch ngọc ở lam điền Thiểm Tây tạo thành, chốt là li hổ, trên ngọc tỷ có khắc tám chữ ‘Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương’*.

*Nhận mệnh trời, vĩnh viễn hưng thịnh

Thiều Âm một mực yên lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng xoay hộp, tiếng “hắt xì” vang lên, vách thủy tinh từ từ mở ra, người bên trong ngã xuống đất. Thích Cố hai người trong lòng vui mừng khôn xiết, vội tiến đến đỡ mọi người dậy.

Lúc này mọi người đã thanh tỉnh, Mục Cưu Bình hùng hùng hổ hổ nói: “Tên hỗn đản, tên tiểu quỷ đâu rồi, dám đánh lén ta, xem ta có tính sổ với ngươi không!”

“Lão Bát, các ngươi không sao chứ?” Thích Thiếu Thương vỗ lưng Mục Cưu Bình, hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi bị giam ở đây?”

Vô Tình lắc lắc đầu, “Ta không rõ, chỉ biết tiểu cô nương gặp qua ở thụ môn xuất hiện trước mặt, sau đó người canh giữ điện ngừng công kích. Chuyện sau này, chúng ta không rõ lắm.”

Cố Tích Triều gật đầu, nói: “Đứa nhỏ kia ở đâu…” Còn chưa nói xong, Cố Tích Triều quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Thiều Âm mới vừa rồi còn ngồi trên bàn đá, không biết tự khi nào đã biến mất.

“Đứa nhỏ đó cứ xuất quỷ nhập thần như thế,” Thích Thiếu Thương nhìn Lôi Thuần đang chăm sóc thương thế của Địch Phi Kinh, hỏi, “Lôi cô nương không sao chứ?”

Lôi Thuần lắc đầu, nói: “Ta không sao, nhưng thương thế của Phi Kinh có chút nghiêm trọng, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng ra ngoài.”

“Vậy bây giờ làm sao?” Thích Thiếu Thương chỉ vào vật trên bàn đá, “Chúng ta không thể cứ để mấy vật này ở đây.”

“Phương tiểu Hầu gia, làm phiền ngươi, đỡ ta qua đó xem.” Vô Tình mất đi xe lăn, bất đắc dĩ phải nhờ Phương Ứng Khán ôm y. Vô Tình nhặt lá thư lên, sau khi xem qua thở dài một hơi, nói: “Mang mấy thứ này về Lục Phiến Môn, giao cho sư phụ, không thể để lại đây.” Mấy thứ này một khi rơi vào tay Liêu quốc, Đại Tống sẽ chìm ngập trong tai ương.

“Thật xin lỗi, Vô Tình tổng bộ, mấy thứ này e rằng ngươi không thể lấy về.” Giọng nữ nhu mị vang lên trong đại điện, một đạo hồng quang hiện lên, khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bị người dùng thủ pháp quỷ bí chế trụ huyệt đạo, chỉ ngoại trừ Thích Thiếu Thương.

Người tới tuyệt mỹ diễm lệ, một thân hồng y hoa lệ tầng tầng lớp lớp tung bay theo gió tung bay, tựa vua trăm loài chim – phượng hoàng đỏ rực đang chao lượn, chính là Như Cơ phu nhân mà bọn họ đã gặp trên đường. Thích Thiếu Thương thấy thế liền rút Nghịch Thủy Hàn ra, tiếng kim loại xé gió gào thét đâm thẳng đến, Như Cơ phu nhân khẽ phất quạt tròn trong tay, chặn Nghịch Thủy Hàn đang nhằm vào cổ mình. Thích Thiếu Thương kiếm thế biến đổi, quét về phía thắt lưng Như Cơ phu nhân, Như Cơ phu nhân uyển chuyển trở mình tránh được, đồng thời ném ra sáu mảnh Hóa Cốt đinh.

Kiếm thuật của Thích Thiếu Thương chủ yếu là tiến công, rất ít chiêu thoái thủ, mỗi nhát kiếm đều nhằm vào chỗ trọng yếu trên người Như Cơ phu nhân, khiến nàng phải mệt mỏi chống đỡ. Bóng kiếm đầy trời đan thành lưới kiếm phủ trên thân người Như Cơ phu nhân.

“Hậu sinh khả uý, Thích tiểu tử, ngươi được lắm.” Như Cơ phu nhân cười khẽ, mãnh lực cầm quạt tròn trong tay ném ra, ngăn cản đường kiếm của Thích Thiếu Thương. Sau đó hai tay biến biến ảo ảo, trong mắt Thích Thiếu Thương tràn ngập sắc đỏ như lửa, một đoàn hai đoàn ba đoàn tầng tầng lớp lớp, cuối cùng biến hóa thành cửu thiên phượng hoàng, bên tai hắn tựa hồ nghe văng vẳng tiếng Phượng Minh thanh lệ. Chớp mắt một cái, Thích Thiếu Thương bị chấn động văng ra ngoài, tâm mạch chấn trệ khí huyết quay cuồng, ôm ngực nửa quỳ đứng dậy, trừng mắt nhìn lại. Như Cơ phu nhân đã sớm đến bên cạnh Cố Tích Triều, bàn tay nhỏ dài trắng nõn bóp cổ Cố Tích Triều.

Thích Thiếu Thương giận dữ, quát: “Phu nhân rốt cuộc có dục ý gì?” Như Cơ phu nhân mỉm cười, hất cằm, nói: “Thích tiểu tử, ngươi mau giao tất cả những gì bày trên bàn đá cho ta, ta sẽ thả Cố Tích Triều, bằng không…” Tay siết chặt, Cố Tích Triều rên thành tiếng, cau mày.

Không chờ Thích Thiếu Thương đáp, Cố Tích Triều liền nói: “Tất cả đều là một tay phu nhân bày ra, hạ độc chúng ta, chặn đường trên sông, gặp Bạch Sầu Phi tại Hội Tiên Lâu, vào lăng mộ, đều là kiệt tác của phu nhân. Ngay từ đầu phu nhân đã không muốn mạng của chúng ta, chỉ muốn cái hộp kia mà thôi.”

“Ngươi nói không sai, ta chưa từng muốn lấy mạng các ngươi.” Như Cơ phu nhân tán thưởng vuốt cằm “Tích Triều thật thông minh.”

“Nếu ta không thông minh, không phải đã phụ công dạy dỗ của người hay sao, mẫu thân đại nhân.” Cố Tích Triều lời này vừa nói ra, mọi người đều chấn động, Thích Thiếu Thương kinh ngạc mắt mở to, thật không ngờ Như Cơ phu nhân lại chính là mẫu thân của Cố Tích Triều, Tố Thủ Thần Cơ Cố Khanh Trần ba mươi năm trước!

Như Cơ phu nhân, không, phải là Cố Khanh Trần, nhíu mày hỏi: “Tích Triều lúc nào thì biết, dù sao từ năm con mười ba tuổi, mẫu tử chúng ta chưa từng gặp lại.”

“Đúng vậy,” Cố Tích Triều đắc ý cười nói, “Ban đầu con chỉ hoài nghi, vì sao có Xá Nữ Ma Âm của Thiều Âm, vì sao có Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận của Thanh Âm, vì sao Lục Liễu xuất hiện, vì sao nhắc tới Lạc Thắng Cung, hơn nữa vừa rồi mẫu thân đã sử dụng tuyệt kỹ của Lạc Thắng Cung, con liền khẳng định. Chỉ là,” Cố Tích Triều lại nói, “Tích Triều có chút không rõ, mong mẫu thân sẽ giải tỏa nghi vấn. Với bản lĩnh của mẫu thân, vì sao mẫu thân phải phí nhiều công sức dẫn dụ chúng con mở hộp này ra?”

“Tích Triều nói không sai, ngay từ đầu ta đã biết trong lăng mộ này có chứa đựng huyền cơ (đạo lý huyền diệu).” Cố Khanh Trần vui vẻ cười, “Nhưng ta không thể mở xích sắt, mà thần binh có thể chặt đứt huyền thiết chỉ có Nghịch Thủy Hàn của Thích Thiếu Thương.”

Vô Tình sắc mặt khẽ biến, cao giọng nói: “Gia sư từng nói trên đời có hai người làm người phải tâm khục khẩu phục, một là tôn giả Mạc Vô Thương, hai là tiền bối. Những thứ này liên quan đến sinh tử tồn vong của Đại Tống, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, để vãn bối mang về Lục Phiến Môn giao cho gia sư.”

“Hừ, giao cho Gia Cát Chính Ngã?” Cố Khanh Trần cười lạnh lùng, trong giọng nói ẩn chứa trào phúng, “Vô Tình tổng bộ tính thật hay, chỉ tiếc ta và hắn không phải bằng hữu. Ngươi trở về nói cho Gia Cát Chính Ngã, vận số Đại Tống thế nào trong lòng hắn khắc rõ, mệnh người do trời định, đừng làm chuyện trái ý trời. Nợ cũ năm xưa, Cố Khanh Trần nhất định sẽ tìm hắn tính toán rõ ràng.”

Cố Tích Triều thản nhiên nói: “Mẫu thân muốn làm gì, Tích Triều tuyệt không ngăn cản, nhưng mẫu thân còn chưa trả lời câu hỏi của Tích Triều, vì sao phải lao lực dẫn chúng ta đến nơi này? Nếu chỉ vì Nghịch Thủy Hàn, mẫu thân hoàn toàn có thể lấy trộm, dựa vào võ công của mẫu thân, Thích Thiếu Thương căn bản không phải đối thủ.”

“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, mẫu thân tốn nhiều công sức như vậy, không phải là vì con sao?” Cố Khanh Trần nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cố Tích Triều, cười nói, “Ta dù rời xa con, nhưng lúc nào cũng lưu tâm đến con, chuyện ba năm trước ta cũng biết sơ. Ban đầu ta định giết Thích Thiếu Thương, cướp lấy Nghịch Thủy Hàn, nhưng lúc đó ta phát hiện giữa con và Thích tiểu tử có gì đó không bình thường, cho nên ta hạ thế cục này, thuận đường đẩy các con đến với nhau.”

Hách Liên Xuân Thủy phì cười, “Ta còn đang suy nghĩ nguyên nhân gây ra chuyện kinh thiên động địa này, thì ra là nhạc mẫu hạ thế cục kiểm tra xem con dâu có hợp hay không, Thích Thiếu Thương, thì ra ngươi và Cố Tích Triều mới là nhân vật chính, mấy người chúng ta chỉ vào vai quần chúng thôi.”

“Hách Liên, ngươi câm miệng.” Nếu huyệt đạo không bị chế trụ, Tức Hồng Lệ thật sự muốn cho hắn một cước.

Nghe Hách Liên Xuân Thủy nói vậy, mọi người đều nhận ra, nghi ngờ trước đây giờ có căn cứ, tất cả đều bày ra biểu tình “thì ra các ngươi là loại quan hệ này” nhìn Thích Cố hai người. Cố Tích Triều mặt thoáng chốc đỏ ửng, giận dữ trừng mắt liếc Hách Liên Xuân Thủy.

“Thích tiểu tử,” Cố Khanh Trần che miệng cười khẽ, có chút hưng trí nhìn vẻ mặt quẫn bách của Thích Thiếu Thương, “Ngươi nghĩ rằng người của Cố gia dễ dàng chiếm được như vậy sao, còn không mau đem mấy thứ trên bàn lại đây.”

Thích Thiếu Thương liếc nhìn Cố Tích Triều, sau khi thấy y thoáng gật đầu, đứng dậy đem hết các thứ trên bàn cho vào túi gấm, nói: “Tiền bối, con cứ mang cả túi gấm qua?”

“Không, ngươi có thể giao nó cho Xu Nguyệt.” Cố Khanh Trần nhướng mi, hướng về phía cửa điện nói, “Xu Nguyệt, vào đi, con sớm muộn cũng phải gặp bọn họ.”

Tiếng chuông vang vọng, một nữ tử đi đến, gương mặt như tranh vẽ, thuần nhã thanh mỹ, nhuyễn sam mang sắc vàng tơ, dường như có khí vận của tiểu thư khuê các. Mọi người vừa thấy nữ tử, không khỏi chấn động, người này rõ ràng chính là Cố phu nhân —— Cố Uyển Tình!

Cố Tích Triều thần sắc lại không có chút kinh ngạc, ngược lại nở nụ cười thoải mái: “Ta luôn tự hỏi rốt cuộc Xu Nguyệt là người nào, không ngờ lại là muội. Uyển Tình, tên thật của muội là Cố Xu Nguyệt?”

“Đúng,” Cố Xu Nguyệt dịu dàng cười nói, “Nhưng mà, muội vẫn thích tên của Cố ca ca đặt cho, sau này, Cố ca ca vẫn gọi muội là Uyển Tình đi.”

Mục Cưu Bình lắp bắp hỏi: “Cái này… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao Uyển Tình tiểu thư đột nhiên lại biến thành Xu Nguyệt?”

Cố Tích Triều và Cố Xu Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn nhau không đáp, đại điện bị bao phủ bởi một bầu không khí kì dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.