Anh mặt mũi tối sầm còn đám người hầu không dám tin vào mắt mình vì trước giờ chưa có ai dám làm vậy với anh.
"Ọe "...cô víu vào người anh lôn một mạch.
Sức chịu đựng của anh vậy là qúa lắm rồi, anh nắm chặt cổ tay cô kéo lên phòng
"Bỏ tay tôi ra..tôi phải về nhà, đây không phải nhà tôi..hic..đây không khác gì một cái địa ngục..cái tên Lâm Phong đó suốt ngày chỉ biết hành hạ tôi anh ta lúc nào cũng nghĩ mình đúng còn những gì người khác nói đều là những lời nói dối, anh ta hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi vậy mà tôi còn ngu ngốc tin rằng anh đã thay đổi"
Huhu...
Anh không biết những gì cô nói có phải thật không nhưng lúc này cô đang say, lời nói từ một người uống say bao giờ cũng thật nhất
Anh đỡ cô vào lòng, có lẽ anh đã hiểu lầm cô thật, trang sức anh mua cô cũng chưa động đến lần nào tất cả đều do anh đặt ác cảm lên người cô.
"Anh xin lỗi từ giờ anh sẽ bù đắp lại những gì em đã chịu"