"Lục Thiên Linh không biết cô có nhận ra người trong tấm ảnh này là ai không"
Cô ta rút tấm ảnh từ trong túi của mình, cô xuống giường cầm lấy tấm ảnh từ trên tay cô ta
Người đàn ông trong ảnh là...là anh sao, anh và cô ta sao có thể. Tấm ảnh từ tay cô rơi tự do xuống đất kéo theo là hai hàng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Tại sao hai người lại có thể"
Nhìn bộ dạng thương hại của cô, cô ta nhếch miệng cười khinh bỉ
"Lục Thiên Linh ơi là Lục Thiên Linh cô còn chưa hiểu gì sao chúng tôi không phải anh em ruột"
Hoá ra bấy lâu nay bọn họ đều lừa dối cô coi cô là con ngốc để tùy ý điểu khiển, vậy những hành động của anh đối với cô trong mấy ngày nay là gì..tất cả đều là giả tạo hết sao
Đám ý ta từ đâu xông vào lôi cô đi, cô hết sức giãy dụa nhưng tất cả đều không có tác dụng
"Các người định đưa tôi đi đâu"
"Lâm Tổng sai chúng tôi đưa cô đi xử lí cái thai"
Mặt cô tái nhợt đôi môi run rẩy cô cố gắng điều hoà lại giọng nói
"Phá...thai tôi có thai sao"
Cô mất hết bình tĩnh giọng run rẩy gào thét
Cô khóc lóc thảm thiết cầu xin bọn họ, nước mắt chảy ràn rụa trên khuôn mặt
Lâm Phong nó là con anh là máu mủ của anh vậy mà anh có thể nhẫn tâm giết nó sao...tôi nhất định phải giữ lại đứa con này
Đám y tá lôi cô lên bàn phẫu thuật xung quanh là đám dao kéo lạnh người, cô cố gắng gồng mình gào thét kháng cự lại bọn họ nhưng tất cả đều không có tác dụng nước mắt vẫn thi nhau chảy xuống giọng cô giờ khàn đặc đến nói cũng khó
"Tôi cầu xin mấy người đừng hại con tôi mà"
Trong lúc bọn họ chuẩn bị thuốc gây mê cô nhanh tay cầm lấy con dao ngồi dậy lao xuống bàn phẫu thuật, cô chỉ dao về phía đám y tá cả phòng giờ trở lên hỗn loạn
"Các người đừng lại gần tôi"
Cô cần con dao chạy nhanh ra khỏi phòng phẫu thuật thì đụng trúng phải Uyển Nhi
"Lục Thiên Linh cô gan lớn thật...mau đưa dao cho tôi"
Trong lúc giằng co với cô ta cô sơ ý cứa dao vào cách tay của cô ta, nhân lúc đó cô chạy nhanh ra ngoài, trong lúc chạy 1 cách tay dắn chắc kéo cô vào lòng chư kịp phản ứng thì một cơn đau dữ dội ập đến máu từ hạ thể cô chảy xuống