Ngay lúc này anh chỉ muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt.. Anh chán ghét những giọt nước mắt giả tạo đó..
Nhưng tại sao khi nhìn những giọt nước mắt đó lòng anh lại len lỏi những cảm xúc kì lạ,,đáng lẽ ra khi nhìn thấy cô như vậy anh phải vui mới?
đúng,, ngay cả anh cũng không thể lí giải được cảm súc hiện tại của mình... Anh buông cổ cô ra tức giận rời khỏi phòng...
Anh không biết mình sẽ làm gì nếu còn tiếp tục ở đây,,, trước khi đi anh không quên sỉ nhục cô.
"Loại con gái dơ bẩn như cô không đáng để Lâm Phong tôi động vào... Bố con cô đều là những kẻ hám tiền"
Nói xong anh đóng sầm cửa ra ngoài không quay lại nhìn cô dù chỉ là cái liếc nhìn...cô thật sự khiến anh kinh tởm vậy sao???
Cô ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong,,cam chịu để anh sỉ nhục. Thà để anh hiểu nhầm coi thường cô còn hơn để anh vấy bẩn thân thể của mình.
Cô lấy ga giường che chắn cơ thể của mình cố dậy lấy quần áo...cả đêm đó cô không ngủ mãi gần đến sáng cô mới chợp mắt được một tí...Thì quản gia lên gõ cửa
thiếu phu nhân cô dậy chưa,, do cả đêm không ngủ khiến cả người cô mệt mỏi, trên người vẫn còn vết tích của tối qua,, cổ cô đến giờ vẫn còn đau, giọng khàn đặc.
-tôi dậy rồi bà xuống trước đi
-vâng! bà cung kính nói
cô thay quần áo xuống dưới nhà, thấy quản gia cô liền hỏi " anh ấy đi làm rồi sao"
vâng, cậu chủ đi làm từ sáng sớm... Cô thở nhẹ nhõm.
-Mà bà có biết trạm xe buýt nào gần đây không, sáng nay tôi có cuộc họp quan trọng,,,tuy nhà anh không thiếu xe nhưng cô không muốn động vào đồ hay lấy bất cừ thứ gì từ anh..
bà vẫn giữ vẻ tôn kính đáp " thiếu phu nhân cậu chủ có căn dặn từ nay cô không phải đi làm "... Gì chứ..ở đâu lại có phép tắc vô lí như vậy.
Để tôi gọi điện bảo anh ấy.. Bà quản gia ngăn cô lại " thiếu phu nhân! Lúc làm việc cậu chủ không muốn bị làm phiền"... Cô không muốn ngày đầu tiên về nhà đã gây sự nên cô chỉ "ừm" cho qua chuyện...