Lúc hai vị mĩ nữ Trúc Diệp và Lã Tang Tang khiêu vũ
thì tôi đã ngã phải ngã trái, nằm gục trên quầy bar, nhìn xuyên qua thứ chất
lỏng màu xhắn còn lại non nửa mà ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của mọi người. Không
biết là do ánh sáng hay do chỉ nhìn thấy sườn mặt người khác mà tìm không ra bóng
dáng vị đại minh tinh Tần Y Y.
Tôi có chút tiếc nuối liền uống một ngụm, vị cay nồng,
sau khi tiến vào yếu hầu thì cực kì khó chịu, nhưng chỉ trong chốc lát đã khiến
thần trí có chút khoái cảm mơ hồ. Tôi thích loại cảm giác này, không cần phải
suy nghĩ về mọi thứ giữa tôi với hắn.
Rốt cuộc ánh sáng trước mắt cũng chậm rãi biến mất, cả
người rơi vào bóng tối vô tận…
Mơ mơ hồ hồ ý thức được mình đang ở trên xe, tôi cầm
lấy một thứ gì đó mềm mại, xa xa gần gần làm cho người ta cảm thấy có chút khô
nóng, ấm áp khiến tôi lại tiếp tục muốn ngủ.
Mê man trong cơn say rượu thật sự một chút cũng không
thoải mái, luôn nửa tỉnh nửa ngủ, rõ ràng là choáng váng đầu óc đến hoa mắt,
nhưng vẫn cảm giác được mọi động tĩnh xung quhắn.
Ví dụ như lúc tôi khát nước, tự nhiên sẽ có một cái
chén đưa đến miệng tôi, một dòng nước mát lành chảy vào trong miệng, giúp tôi
bớt khô nóng. Lúc tôi hơi chép miệng, liền có một cái gì đó tiến lại gần, mềm
mại mà mang theo lực đạo vô tận, mang theo một mùi hương nhàn nhạt không rõ.
Tôi theo bản năng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một
chút, thử nếm xem có phải là cái gì đó ăn ngon không. Nhưng đây rốt cuộc là cái
gì ? Tôi chỉ dùng một chút lực, vậy mà lại bị lực gấp trăm lần đáp trở lại, còn
có cái gì đó mềm mại ấm áp vươn tới trong miệng tôi, khiến tôi không chịu nổi,
hô hấp đều dồn dập lên…
Chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Quan
Ứng Thư, tôi sợ đến mức răng nhắn không tự chủ được mà run cầm cập, hắn nhướng
mày, cuối cùng cũng buông tôi ra. Cách khoảng 10cm liền hung hăng trừng mắt với
tôi, tôi lúc này mới hiểu được khi nãy răng nhắn run lên đã vô tình cắn phải
thứ gì trong miệng, mặt “Ohắn” một cái giống như lửa bốc cháy, cháy tới mức
không còn hình dáng….
Tôi liều mạng mà trốn, hắn lại ngồi bất động tại chỗ,
dùng con mắt sâu không đáy mà nhìn tôi.
“Ngày mai phải đi làm mà còn dám uống nhiều rượu như
vậy, tôi thấy lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi”. Hắn tức giận
Ách ? Sau khi bị cắn lưỡi sẽ có phản ứng như thế à ?
Tôi âm thầm thả lỏng tâm can đang treo lơ lửng giữa không trung : “Tôi chỉ uống
một ly…”
“Tửu lượng thấp mà còn dám làm càn? Đúng là to gan lớn
mật!”
… Nói đi nói lại đều là khen lá gan của tôi tốt, tôi
có chút ngượng ngùng: “Không phải, thực ra lá gan của tôi cũng không lớn lắm….”
= =
Đại Boss nắm tay thật chặt lại buông ra, cuối cùng
đứng dậy rời đi. Tôi ra sức thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút ai oán tim
đập dồn đập, cả người tâm tình rối rắm giống như bánh quai chèo*
Lấy tay cầm đồng hồ nhìn thời gian lại càng hoảng sợ:
02:32? Đại Boss trễ thế này còn chưa đi ngủ?
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, tôi không chống cự nổi
đầu óc choáng váng lại rơi vào giấc ngủ…
Ngày hôm sau lúc sáng sáng bị đồng hồ đánh thức mới
gọi là đau khổ nhất, đầu đau đến mức muốn nổ mạnh, có cảm giác mỗi dây thần kinh
mỗi tế bào đều đang kêu gào nổi loạn, tôi vô lực rời giường dọn dẹp.
Cái tính tình biến thái của thủ trưởng nhóm tôi phải
tránh như tránh rắn rết.
Lúc ăn sáng đại Boss không nói chuyện, vẻ mặt giống
như không ngủ được mà sa sút, thật ra khi hắn rời giường đều luôn tức giận, cho
nên mặc dù tôi vì chuyện tối hôm qua mà trong lòng cảm thấy áy náy với hắn cũng
không có can đảm mở miệng xin lỗi.
Huống chi đã nhiều lần như thế lặp đi lặp lại làm ra
những chuyện không thể tha thứ được… Tôi cảm nhận sâu sắc nghiệp chướng nặng
nề. Nhớ tới cái mơ mơ màng màng kia, ách, hôn lưỡi, tôi không khỏi vụng trộm
liếc mắt ngắm hắn một cái, trái tim bên trái lại đập bình bịnh nhảy múa vui vẻ
= =
Bất quá may mắn là hôm nay lúc tôi xuống xe hắn cũng
không tra hỏi gì, giống như mọi
việc đêm qua đều là trong dự đoán…
Trong thời gian nghỉ ngơi, tôi cảm thấy có chút có lỗi
với Trúc Diệp, liền gọi điện thoại nhận lỗi: “Tiểu Diệp tử, đêm qua lời nói của
tớ có chút vô liêm sỉ, cậu đừng để ý nha, tớ chỉ là…”
Tôi còn chưa nói xong chuyện đã bị đoạt mất: “Cậu rốt
cuộc có chuyện gì? Tớ biết cậu vì tình cảm không tốt mà khẩu bất trạch ngôn” (lời nói không có chuẩn
bị, suy xét)
Lòng tôi có chút cảm động, chung quy vẫn có người hiểu
rõ tôi.
“Hiện tại đừng nói gì vội, giữa trưa có thời gian
chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tớ mời cậu!” Tôi hiếm có dịp thả lỏng ví tiền,
thử loại cảm giác hào phóng
“Tốt, tớ đã lâu chưa ăn tôm, còn có nghe Lý Quân Thành
giới thiệu một khách sạn cua đồng danh tiếng lắm”
Lý Quân Thành đề cử…. Ô ô ô ~~~~(>_
“Đừng nghe giới thiệu, cậu biết tớ nợ nần chồng chất,
50% tiền lương đều dùng để trả nợ…” Tôi lấy tình phục nhân (lấy tình cảm thu phục
lòng người)
“Chỉ cái này là giỏi, được, địa điểm cho cậu chọn, đến
lúc đó nói cho tớ biết một tiếng, tớ trực tiếp đến đó”
Tôi lại lo lắng: “Tiểu Mẫn, chị có biết chỗ nào giá cả
vừa hợp lí lại ăn ngon không? Em mời bạn đi ăn cơm”
“Ngoại ô thành phố M có một nơi, nhưng từ nơi này đi
đến đó phải chuyển một lần xe bus, hai lần tàu điện ngầm… Đương nhiên, em chịu
bỏ ra khoảng một trăm đồng để đi taxi cũng được…” Cô ấy không chút để ý trả
lời.
= =
“Không có chỗ nào gần đây sao?”
“Nơi này là khu vực CBD, đều là cung cấp cho thành
phần trí thức ăn cơm phung phí, hương vị cũng bình thường, chỉ thích hợp vừa ăn
vừa tán gẫu”.
(CBD là viết tắt của Central Business District – là khu
vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố. Đây là nơi sầm uất,
nhộn nhịp và tập trung rất nhiều nhà cao tầng. Ở Mỹ, Anh và Canada những khu
vực như vậy được gọi là Downtown hay City Centre)
Trong lòng tôi vui vẻ: “Đây chính là mục đích của em,
cũng không phải là mời đại Boss ăn cơm…”
“Chị cá là em không dám mời!” Cô ấy rốt cục nhìn tôi
“Phố Hoa thịnh đường Tạ gia không khí cũng được, cũng
có chút cảm giác ngụy tiểu tư sản”
…
Trúc Diệp vừa đến liền hô to gọi nhỏ: “Cậu đúng là cái
đồ không có lương tâm, mời tớ đi ăn lại keo kiệt như vậy!”
“= = Cậu nhất định phải dùng tiêu chuẩn của Lý Quân
Thành để yêu cầu tớ sao?” Tôi có chút bất mãn, không thèm suy xét tình huống.
“Hừ, nếu hắn ta mời, thì phải là bào ngư, tổ yến.”
⊙﹏⊙Trước thay tên yêu nghiệt kia đau
lòng một chút.
“Nói đi, gặp khúc mắc gì?” Cô ấy một mặt cứ ăn một mặt
tranh thủ thời gian quan tâm người khác
Tôi không muốn ăn, mệt mỏi trả lời: “Tớ hình như đối
với Quan Ứng Thư có ý nghĩ không bình thường”
“Muốn giết người diệt khẩu hả?”
= = “Tớ với hắn ta rõ ràng là khế ước vợ chồng, ước
định sẵn hai năm sau sẽ mỗi người một đường, sẽ không liên quan gì đến nhau.
Nhưng mà…”
“Đừng có dài dòng, nhưng mà cái gì? Cậu có yêu hắn
không?” Bộ dạng cô ấy so với tôi còn vội vàng hơn.
Tôi lúng ta lúng túng gật đầu: “Hình như thế”.
Cô ấy biểu hiện vẻ mặt đã sớm biết: “Có bờ sông nào đi
không ướt dép, có đường nào đi đêm mà không gặp quỷ?”
“Nói trọng điểm!” Tôi phẫn nộ!
“Bình thường ở chung một chỗ, có tình cảm không phải
là rất bình thường sao? Huống hồ có bao nhiêu nhân tố thiết yếu ở chỗ này”. Cô
không cho là đúng
“Cái gì là nhân tố thiếu yếu?” Tôi khiêm tốn dốc lòng
học tập
“Thứ nhất, cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, chưa trải
qua nhiều chuyện, ngay cả luyến ái cũng chưa từng nói qua, đối với phương diện
này cực kì mơ hồ. Đừng nói là đọc bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình, lí thuyết
cũng không sát thực tế”
“Thứ hai, Quan Ứng Thư là thiên chi kiêu tử, trừ bỏ
tính tình có chút kì quái thì hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn bạch mã vương tử
trong lòng mọi người.”
“Thứ ba, hắn ta vô duyên vô cớ ở những lúc cậu nguy
nan thì chìa tay ra giúp đỡ, tựa như thiên sứ từ trên trời giáng xuống.
Chỉ từ điểm này liền làm lu mờ tất cả nhận thức của
cậu về khuyết điểm của hắn ta.”
Cô cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi có chút ngẩn người, ngốc nghếch tiếp tục hỏi: “Sau
đó? Còn gì nữa?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: điều tra một chút:
các vị đồng hài, mọi người tiết lộ một chút, quyển tiểu thuyết đầu tiên mọi
người đọc là gì?