Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 53: Phiên ngoại con rùa bát đậu xanh . .



Không biết nhân vật lớn họ Vương nào đó gửi thiệp mời, tôi đi theo đại BOSS tới đây ăn cơm.

Tiệc rượu diễn ra trong đại sảnh lầu hai, ở một góc chỗ rẽ lên lầu có một hòn non bộ khéo léo tinh xảo, bên cạnh có một chiếc lồng, bên trong có một con rùa nhỏ. Di chuyển chậm rì rì trong lồng, thỉnh thoảng dừng lại xem xét những người đi qua, chẳng qua là đôi mắt to khiến người ta nhìn không tới.

“Quan Ứng Thư, anh xem anh xem, còn rùa kia hình như cứ nhìn chằm chằm em, vì sao thế?” Tôi kéo kéo tay áo hắn.

Hắn nhìn lướt qua, suy tư một phen, đưa ra kết luận kinh người: “Chắc là hoan nghênh đồng loại!”

… …

Làm như tôi nghe không hiểu đây là nói móc sao?

Chủ bữa tiệc là một người tuổi già sức yếu, tươi cười lại sáng lạn như phật Di Lặc Bồ Tát: “Ôi chao, ông ta đang làm gì thế?” Kỳ thật trong lòng tôi đã cảm thấy không đơn giản, không phải nói bụng lớn nhỏ liên quan tới chức vị cao hay thấp sao?

“Việc buôn bán .” Hắn ngoan ngoãn đáp lại.

Nữ chủ nhân quả thật tiêu sái như gió, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cùng ông chồng ít nhất hơn bà ta mười mấy hai mươi tuổi kính rượu các bàn, trên mặt cười thành kính lại dối trá, tôi chán ghét cực kỳ…

“Anh có thấy sắc mặt họ thay đổi như trong Xuyên kịch không? Bán thứ tám vừa rồi hình như toàn nhân vật lớn, nhìn vợ chồng bọn họ nhiệt tình ân cần, hận không thể đem khuôn mặt tươi cười áp lên mông người ta. Đến bàn thứ mười sáu bên cạnh, lập tức thay đổi, kéo khoảng cách tỏ vẻ ‘Mấy người là ai, nhà chúng tôi không biết’, đáng giận cực kỳ.” Tôi khua môi múa mép với Quan Ứng Thư.

Bàn tay để dưới bàn bị nắm thật chặt, hắn quay đầu: “Nếu lòng đầy căm phẫn, không bằng ăn thật nhiều đi?”

Tôi chấp nhận, quyết định vứt bỏ tất cả ghê tởm nịnh hót quanh mình, một lòng tập trung vào sự nghiệp lấp đầy cái dạ dày to lớn…

Cuối cùng cũng đến bàn của chúng tôi, lão nhân tươi cười như hoa: “Quan tổng có thể thu xếp trăm công ngàn việc cùng phu nhân tham gia yến hội, lão sinh cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Tôi ở một bên nghe thấy trợn trắng mắt, tài năng nịnh hót đã đạt tới đỉnh điểm, ông này hồi tiểu học chắc đứng trong hàng ngũ những người viết văn khoa trương nhất.

Bên cạnh Vương phu nhân càng thêm hòa ái: “Nghe nói Quan tổng rong ruổi thương trường, sát phạt quyết đoán, tuổi còn trẻ đã công thành danh toại, hôm nay nhìn thấy, hoá ra còn tuấn tú lịch sự nha.”

Tôi cực lực nhịn xuống nhiệt huyết sắp phun trào, chỉ nghe bà ta tiếp tục khen ngợi: “Quan phu nhân cũng là hoa mọc liễu rủ, sắc đẹp khuynh thành.”

Tôi thật sự không nhịn được nữa, nước trái cây vừa mới vào miệng “Phụt” một tiếng, phun lên hai người kia, vẻ mặt bọn họ đều là…

Trên bàn tiệc có người nghẹn cười, có người mượn cớ đi toilet. Tôi liên tiếp thành khẩn xin lỗi: “Thật sự ngại quá, tôi vừa mới nghe thấy mấy câu khen ngợi hết sức tuyệt mĩ như vậy, lập tức không chịu được.”

Cầm lấy tay Quan Ứng Thư vẫn còn run rẩy vui mừng.

“Mẹ, chị này con đã gặp qua rồi…” Tiếng nói trẻ trung ở sau tai vang lên,

Làm ơn , đây đang diễn 《 hồng lâu mộng 》 sao?

“Em trai, em nhận sai rồi, chị xuất thân nghèo hèn, làm sao quen các em nhà cao cửa rộng chứ?” Tôi hướng về phía Tiểu Kiệt thân mật vô hại cười.

Vương phu nhân mặt biến sắc: “Cô là Tiểu Hinh?”

Phi! Tôi còn bút sáp mầu đâu!

“Vương phu nhân nhận sai người rồi, tôi không phải Tiểu Hinh, tôi là Mạc Nhan Hinh.” Tôi lại cười với bà ta, nhìn bà ta trong phút chốc sắc mặt xanh trắng cảm thấy rất giải hận vui sướng.

Trong lúc ăn uống linh đình, tôi loáng thoáng nghe hiểu được sự tình từ đầu đến cuối, nhất thời đối với việc bà ta giấu đầu hở đuôi chi có chút khinh thường. Đồ ăn xác thực đều là cấp bậc quốc yến, cá muối hải sâm, rượu vang đỏ cánh yến, không chỗ nào không phải là cực phẩm, tùy tiện gắp lên cũng là bốn con số, hết sức xa xỉ. Nhưng yêu quái lăn lộn nhiều năm trên thương trường như vậy, ai mà chẳng muốn khoe khoang một chút?

Mãi cho đến lúc rượu triệt nhân tán, tôi mới lại nhìn thấy bà ta, đang chờ tôi ở cửa yến hội. Trên mặt tươi cười làm cho tôi có chút buồn nôn: “Tiểu Hinh, tôi có thể nói chuyện với cô một lát không Cô biết cháu có chút hiểu lầm với cô.”

Nói cái gì? Nói công ty chồng bà hiện tại có khó khăn, thiếu thốn tài chính? Muốn tôi thổi gió bên gối Quan Ứng Thư, cho dù biết lần kí kết buôn bán này không có kết quả tốt? Hay là lôi kéo tôi kể khổ giả vờ rơi vài giọt nước mắt?

“Không được, cô ấy phải cùng tôi ra nước ngoài, một tuần sau trở về, hai người nếu hợp nhau, đến lúc đó có thời gian thì tụ tập lại.” Có người quá hiểu biết toan tính của tôi.

Tôi chưa kịp vạch trần nói dối của hắn, cũng chưa kịp tinh tế thưởng thức khí sắc nháy mắt xám như tro tàn của bà ta, thì tôi bị túm xuống tầng dưới: “Vì sao anh muốn mang em đi công tác? Em cũng đâu đồng ý gặp bà ta.” Tôi bĩu môi.

“Bà ta là nhân vật tàn ác, hiện tại dự án cũng sắp không đàm phán nổi, bà ta chỉ có thể duy nhất trông cậy vào cây đại thụ là công ty của chúng ta. Bà ta có miệng lưỡi ba tấc không nát cũng da mặt áp chế không nguy, không nói như vậy không chừng ba bốn ngày nữa em cũng không thể yên ổn.”

“Không phải rất tốt sao? Em có thể học từ Tả San Hô một vài từ ngữ cay độc, áp chế lại sự kiêu ngạo thường ngày của bà ta.” Ngữ khí của tôi có chút tiếc nuối.

“Ôi chao ôi chao ôi chao, sao lại không thấy con rùa nhỉ? Em còn muốn trêu chọc nó mà.”

Lập tức có người đến gần: “Quan tiên sinh, thứ ngài muốn, đã phái người đưa đến nhà.”

Hắn gật gật đầu, lôi kéo tôi đang trợn mắt há hốc mồm ra ngoài: “Tại sao anh lại muốn con rùa kia?” Tôi hùng hổ, trong nhà vốn đã có một chú chó Samoyed cùng một tên Vương bát đản…

Hắn bộ dạng không gì đáng trách: “Anh cảm thấy nên đối xử tử tế với thân thích của em…”

Tôi nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, ORZ… Vương phu nhân kích động, ngã xuống thang lầu …

Đại BOSS, không cần ác độc như vậy đươc không = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.