Tôi cứ để cho Tần Y Y thao thao bất tuyệt tới chết kể
lại chuyện cũ, thi thoảng nhẹ nhàng bâng quơ nói hai ba câu lời ít mà ý nhiều,
không hề có ý định thúc giục người đang rơi lệ kia.
Khi tôi đang suy nghĩ vì sao bản thân mình lúc trước
lại hình thành được sự thờ ơ như thế thì lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài
quán trà. Theo tiếng nói nhìn lại thì thấy đại BOSS sắc mặt đen thui đang đi
tới đây, còn mọi người ở đằng sau đều yên lặng lui ra.
Tôi nhìn không chớp mắt dáng vẻ hùng hổ bước đến của
hắn, rồi hắn đem tôi đẩy ra sau lưng: “Mong Tần tiểu thư tự trọng cho, Mạc Nhan
Hinh trước kia không có quan hệ gì với ngài, sau này lại càng không có.”
Tần Y Y nở nụ cười thờ ơ : “À? Quan tiên sinh lo lắng
nhiều quá rồi, tôi chẳng qua là vừa thấy Quan phu nhân đã thấy thích, nên mời
tới cùng uống chén trà thôi.”
“Được thế thì tốt quá, có điều cơ thể cô ấy hiện
tại không thích hợp để thưởng trà, chỉ sợ làm Tần tiểu thư mất hứng mà thôi .”
Nói xong liền vô cùng không lễ phép xoay người rời đi.
Tôi muốn thoát khỏi bàn tay gắt gao đang nắm tay mình
của Quan Ứng Thư, đồng thời cũng lại tò mò chẳng biết có phải trên người tôi
gắn thiết bị hiện đại GPS vô hìnhhay không màbất luận đi tới đâu, kể cả bay đến
chân trời góc biển hắn cũng đều biết rõ như nắm trong lòng bàn tay.
Tả San Hô đứng trong đại sảnh vừa thấy tôi đã vội chạy
tới khóc vô cùng đau đớn: “Nhan Nhan à, tớ còn tưởng cậu bị bắt cóc chứ, cậu
lại mang có di động, sao lúc cậu đi cũng không nói với tớ một tiếng hả?”
Tôi hỏi nhỏ: “Sao hai người lại tìm được tớ?”
“Cậu còn nói, tớ lo đến mức không biết làm thế
nào, đầu óc loạn cả lên. Nên tớ đành gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, may đại BOSS
nhà cậu tới đúng lúc, lập tức xem lại toàn bộ camera ở xung quanh, sau đó chọn
lọc từng cái một .”
Tên họ Quan thấy mình đuối lý nhưng lúc nào cũng tỏ ra
kiêu ngạo vênh váo khiến tôi bực mình,mắng thầm trong lòng: nếu không phải cố
tình gây sự rồi tịch thu điện thoại của tôi, chuyện bé có cần xé ra to như thế
này không?
Đột nhiên, đứa bé trong bụng như thể phối hợp cùng với
sự bất mãn của tôi, liền ầm ĩ lên, tôi chỉ cảm thấy bụng đau đớn như bị kim đâm
vào, nhịn không được kêu to.
Bọn họ bị dọa không ít, Tả San Hô ngu ngốc lúc này chỉ
biết hét to: “Nhan Nhan, cậu làm sao vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt thế?”
Tôi nhẫn nhịn, mắt trợn trắng: “Không sao, chỉ là hơi
đau bụng mà thôi.”
Cô ấy lập tức vô cùng sợ hãi, miệng quạ đen bắt đầu
hoạt động, suy đoán lung tung: “Sao lại thế? Không lẽ bị sảy thai?”
Có vẻ như đây cũng là một kiểu tình tiết trong phim
Hàn, Quan Ứng Thư lúc này trở nên khẩn trương hiếm thấy, thấy con mình có vấn
đề, không dám sơ ý lơ là. Hắn không nói hai lời, ôm ngang lấy tôi như khiêng
bao gạo, mặt mày nhăn lại, gần như có thể nhíu chết một con muỗi, ánh mắt sắc
bén như dao. Mặc dù đang ở trong lòng hắn, nhưng tôi vẫn cảm thấy từng cơn lạnh
thổi quét sau lưng.
Tôi có ý giúp hắn ổn định nhịp thở: “Đừng lo lắng, con
không sao, chỉ là hơi đau mà thôi.”. Kỳ
thật sau khi mang thai thì sẽ ý thức được trách nhiệm của bản thân. Đối với phụ
nữ có thai thì phải biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, hơn nữa trước
đây, lúc dì cả tới chơi tôi thường đau đến chết đi sống lại, sắc mặt trắng
bệch, nên tất nhiên cũng không đem đau đớn nhỏ bé chẳng đáng kể này để trong
lòng, trong lòng cân nhắc xem có phải là do cục cưng ở trong bụng không
chịu nổi cô đơn nên tỏ ra tức
giận bất bình vì thế mà khoa chân múa tay muốn kháng nghị với tôi hay không.
Hắn hung hăng trợn mắt với tôi một cái, sau đó không
thèm nói một lời, mạnh mẽ nhấn ga, trong
khi bụng tôi đau đớn còn chưa tới cực điểm thì trái tim đã bị tốc độ điên cuồng
phóng xe trên đường của hắn làm cho gần như ngừng đập.
Hình như bác sĩ bị vẻ mặt của hắn dọa, giọng nói có
chút thần hồn nát thần tính, trầm thấp cùng run run: “Quan tiên sinh, Quan phu
nhân chỉ là bị một chút kích thích, làm cho tinh thần co rút khẩn trương quá
nên đau bụng, không có dấu hiệu sảy thai. Có điều về sau phải giữ cho tâm trạng
luôn luôn lạc quan bình thản, không nên quá mức kích động và buồn bã, phụ nữ có
thai không nên có quá nhiều cảm xúc kích động.”
Sau khi nghe thấy rõ tiếng thở phào rất nhỏ của Quan
Ứng Thư, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng, giống như vào buổi sáng sớm mùa đông
đẩy cửa sổ ra nhìn thấy màu trắng xóa của tuyết tràn ngập trên mái nhà hàng
xóm, như là nửa đêm tỉnh dậy từ trong mơ phát hiện hoa quỳnh, hoa mai bên bệ
cửa sổ đã nở rộ. Thì ra hắn thật sự quan tâm, cho dù tôi là kẻ thù tá túc tại
nhà hắn, hắn vẫn rất quan tâm …
Mẹ chồng tôi chạy tới như gió, vẻ mặt sợ hãi, nhìn tôi
từ đầu xuống chân, từ dưới lên trên, kiểm tra xong quay lại nổi bão với Quan
Ứng Thư: “Con lớn như vậy rồi mà ngay cả vợ mình cũng không chăm sóc nổi, làm
chồng mà như thế à ? Tương lai làm bố như thế nào đây?”
Quan Ứng Thư tuy rằng mặt vô cùng thối, nhưng vẫn
không nói gì.
Tôi nhìn mẹ chồng mà lòng lo trăm mối, bà đối đãi với
tôi quả thật là như người nhà, yêu thương tôi không chút che giấu. Cứ như vậy
trực tiếp khắc sâu thân tình trong tôi, đối với tôi mà nói điều đó càng thêm
đáng quý, không biết là đã tu luyện mấy kiếp mới có cái phúc này. Nhưng tôi vô
cùng áy náy, giống như con sông mãi mãi chảy xiết, mãi mãi không cạn kiệt. Mỗi
lần nhìn thấy bà nhiều hơn vài nếp nhăn so với đa số các phu nhân cùng tuổi
khác, so với mẹ người khác thì trong ánh mắt luôn tang thương càng thêm sâu, so
với những người già khác càng thêm từ ái, lòng tôi giống như dấm chua để lâu theo năm tháng, vớt lên sau một thời
gian dài ngâm nước, chua xót khó nhịn.
Bởi vì có dấu hiệu thiếu máu cường độ thấp khi mang
thai nên bác sĩ kê thêm vi-ta-min B11 và thuốc bổ, đã vậy còn giống như người
đang trong thời kỳ mãn kinh, lải nhải các việc cần chú ý, tâm tư tôi chẳng thèm
đặt vào đấy, ngược lại thì mẹ chồng tôi hỏi lại và ghi chép rất tỉ mỉ, như một
cô thứ ký nhỏ ngoan ngoãn trong cuộc họp. Điều này lại khiến tôi cảm động mạnh
mẽ, trên TV thường thấy do không vừa mắt con dâu, mẹ chồng miệng luôn nhấm nuốt
nói ra vài câu ngoan độc, ví như là: tôi trước kia cũng đã từng sinh con, dù có
chuyện gì thì tôi còn rõ hơn cô!
Mà tôi đây, quá sức may mắn, có thể gặp được một người
mẹ chồng lương thiện, tâm lý, phóng khoáng, tư tưởng tiên tiến như vậy, bà sẽ
không vì chuyện “củi gạo dầu muối” mà làm ầm ỹ với tôi, sẽ không vì tôi và Quan
Ứng Thư bất hòa mà bênh vực con trai mình hơn, sẽ chẳng bởi vì tôi cùng Quan
Ứng Thư không môn đăng hộ đối mà tỏ
ra xem thường gia đình tôi….
Nhưng tôi nghĩ mà vẫn run như cầy sấy, bà có thể vì
Tần Y Y, từ nay về sau hận tôi thấu xương, không thân thiết như bây giờ hay
không?
Nghĩ đến đó, tự nhiên có chút lo lắng. Sau khi uống
hết canh gà nhân sâm chính hiệu ở nhà chồng, tôi ở trên xe buồn bực không vui.
Quan Ứng Thư đại khái là bị mẹ mắng tới choáng váng, hiện
tại thay đổi biện pháp, mở miệng trước: “Hôm nay em và cô ta nói chuyện gì?”
Đột nhiên hắn lên tiếng khiến mạch suy nghĩ của tôi bị
chặt đứt, đồng thời làm tôi giật cả mình, ngày thường ở trên xe hắn chẳng bao
giờ nói được lời nào, mặt mày nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, mặc cho tôi nói nhao
nhao ồn ào cả buổi hắn cũng chỉ tích chữ như vàng “Ừ ừ” cho có lệ một chút rồi thôi.
“À, không có gì, chỉ là ôn lại chút kí ức ngày
xưa mà thôi.” Tôi thật sự không định nghĩa được nội dung cuộc nói chuyện hôm
nay với Tần Y Y, cho nên trả lời có chút hàm hồ.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ không hài lòng với đáp án của
tôi, ai biết được hắn lại hơi hơi nghiêng đầu cười nhẹ, giống như đáp án của
tôi đạt yêu cầu. Nụ cười này, lại khiến lòng tôi càng them không nắm chắc, vốn hắn
và Tần Y Y oán hận chất chứa đã rất sâu, thiếu chút nữa là đạt tới mối thù giết
cha đoạt vợ, nhưng bây giờ người mang thai con hắn lại chính là người nhà kẻ
địch, điều này có thể không làm cho người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi đấm
ngực dậm chân sao? Hắn cười cứ như trúng sổ xố, làm cho tôi run rẩy nhớ tới
soái ca bụng dạ đen tối Hướng Khôn, đại BOSS sẽ không gần mực thì đen chứ? Vậy
cuộc sống sau này của tôi không phải lúc nào cũng phải cẩn thận nhìn trước ngó
sau sao? Nhưng có điều tôi không thể không thừa nhận là thật hiếm khi trông
thấy hắn cười, giống như Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan, gặp người người phải
chết…