“Ba mươi sáu kế tớ đã thuộc nằm lòng rồi, nhưng mà…”
Ánh mắt Tả San Hô đột nhiên trở nên có chút bí hiểm, hoàn toàn bị tên phúc hắc
nhà cô ấy đồng hóa. Nhìn chằm chằm phía sau tôi, ánh mắt lại giống như xẹt qua một chút không rõ cảm xúc.
“Hồn đang lơ lửng ơi, trở lại Địa Cầu đi!” Tôi đứng
phía trước cô ấy huơ huơ tay.
Cố ấy rốt cục hoàn hồn, lại có chút kích động, con
chuột không trộm được dầu bị con mèo nhìn chòng chọc sao?
Tôi theo tầm mắt của cô ấy quay mặt nhìn lại, nháy mắt
chôn chân tại chỗ, tứ chi lạnh ngắt.
Nếu không phải Tả San Hô gấp gáp, thật cẩn thận kéo
tay áo của tôi, e rằng tôi thật sự hóa thành hòn vọng phu trong thời đại mới.
Đúng vậy, ông xã đại nhân yêu quý của tôi quả nhiên
tình thú dào dạt rảnh rỗi ra ngoài bắt bướm ngắm hoa, người bên cạnh chẳng
phải là mối tình đầu được ông trời tác hợp cho đây sao?
Đây gọi là trai tài gái sắc, người gặp người thích,
cảnh đẹp ý vui trong mấy vở kịch.
Thường thường thì tôi rất thích xem mấy vở hí kịch* có
xen lẫn tình yêu kiểu này, cảm thấy rất ấm áp và vui sướng, sao bây giờ lại
giống như từng lưỡi dao? Đem nơi sâu thẳm mềm yếu nhất trong tôi, cắt tới đau
đớn, đầy thương tích…
(*Hí kịch: là một thể loại diễn tuồng bao gồm ca múa
(ngâm khúc kèm theo nghệ thuật vũ đạo), thậm chí có cả các loại tạp kĩ pha trộn
như kể chuyện, các màn nhào lộn, xiếc, diễn hoạt kê (tiếu lâm khôi hài), đối
thoại trào lộng và võ thuật. Chi tiết thì rất dài, ai muốn tìm hiểu thêm tìh
google nha)
Tại sao mưa rền gió dữ đến vậy, làm tôi, một con
thuyền đơn bạc không thể neo đậu vào bờ, thổi mạnh vào tôi tới mức ngã trái ngã
phải, thổi thẳng vào linh hồn cô độc này…
Nhìn đi, hoa còn chưa nở hết cánh, nhưng lại đón ý nói
hùa với thời tiết, nhanh chóng rơi xuống. Lại chỉ có một mảnh, chỉ còn một mảnh
cô đơn, giống như con bướm góa chồng, tìm không thấy Lương Sơn Bá của mình, hay
giống như thiên sứ đang lo lắng, tìm không thấy cái một cái cánh bị mất… …
Tả San Hô dường như muốn đi tới giúp tôi đánh trống
kêu oan, tôi kéo cô ấy lại, vẻ mặt lãnh đạm lại hờ hững: “Không cần, đã ngắm
xong hoa rồi, chúng ta đi thôi.”
Trước đó chúng tôi đã thuê phòng trong một khách sạn
nhỏ, giá cả hợp lý lại sạch sẽ vệ sinh. Vốn hai đứa tôi tính ngắm hoa xong sẽ
tới hồ nước nóng thượng hạng uống rượu trái cây, tiếp đấy thừa dịp bị nhiễm men
say, đem tất cả cảm xúc mà bình thường không dám trút ra thì phát tiết hết, đem
hai kẻ chó ghét người hận kia mắng lên mắng xuống.
Nhưng mà hiện tại, tôi đột nhiên rơi vào tình trạng
kiệt sức, chỉ muốn ngủ một lát, tốt nhất là đừng tỉnh lại nữa. Sẽ không cần
phải lo lắng mấy chuyện thế tục hỗn loạn này, không cần phải yêu đến ngốc
nghếch, toàn bộ đều coi như không nhìn thấy, vậy có lẽ sẽ tốt hơn.
“Nhan Nhan…” Tả San Hô định nói lại thôi, trong ánh
mắt tràn đầy lo lắng.
Tôi an ủi cô ấy: “Không sao, tớ chỉ hơi mệt mỏi, chờ
tớ ngủ một chút sẽ tốt thôi…”
Ngay khi vừa mới nói xong , tôi liền rơi vào bóng tối.
Tôi chỉ hơi mệt một chút …
****
Lần này ngủ cực ngon, ngay cả một giấc mộng cũng không
có. Có lẽ là bồi thường lại nỗi lòng thê lương gần đây, cả ngày lẫn đêm đều
hoảng loạn.
Lúc mở mắt ra có chút không thích ứng, híp mắt một hồi
lâu mới mở ra được. Trước mũi là mùi đặc trưng nơi đang nằm, tràn ngập mùi
thuốc sát trùng, làm cho người ta buồn nôn.
Rèm cửa sổ thoáng mở ra một khe hở bằng nửa bàn tay,
thấy được ngoài cửa sổ cây lá sum suê cao chót vót, trước mưa giật gió rền
không hề lắc trái lắc phải. Như khi còn bé giáo viên ngữ văn gọi một kẻ ngồi
cùng bàn đứng lên đọc thuộc lòng bài văn mới học hôm trước, hắn liền rung đùi
đắc ý, mang theo một chút kiêu ngạo cùng tự mãn.
Quan Ứng Thư gần đó khi nghe thấy tôi nhịn không được
ho khan liền đi đến, cúi người lại gần, lông mày như trước nhăn lại, như chứa
đầy yêu thương và lo lắng dành cho tôi. Ánh mắt hắn làm tôi không dám phán đoán
suy luận bừa, nơi ấy lóe sáng, có thể chỉ trong giây lát, thật sự là dành cho
tôi sao ?
“Làm sao vậy? Đầu còn choáng váng ư?” Giọng nói
của hắn rất trầm thấp, có chút khàn khàn như thể ăn ngủ không đủ. Bình thường
khi nghe thấy tôi thưởng thức không thôi, hiện tại lại cảm thấy giống như ngón
tay đang cọ vào bảng đen, chói tai vô cùng.
Tôi lạnh nhạt quay đầu vào trong, không muốn tiếp tục
rơi vào ánh mắt đen như mực, sắc bén sâu như biển ấy, nếu muốn cả 2 lần cùng bị
chết đuối ở trong cái đáy biển đấy, thì không phải đần độn, mà là não bị tê
liệt.
“Không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi, ngủ một giấc dậy sẽ
sẽ không sao.”
Hắn không định buông tha cho tôi: “Sao lại tùy hứng
như vậy? Cùng Tả San Hô, hai phụ nữ có thai hẹn nhau cùng lái xe đến phía Nam
thành phố? Mạc Nhan Hinh, em rốt cuộc muốn sao đây? Em muốn anh không gặp lại
Dụ Hà, được, hiện tại anh đáp ứng em, anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa.” Hắn định
ôm lấy tôi.
Tôi không có sức giãy dụa, không còn sức tranh cãi,
thậm chí cả sức để trợn mắt cũng không có. Những lời này tuôn ra theo dòng nước
mắt rẻ mạt của tôi: “Em không muốn cái gì hết , em mệt mỏi. Em muốn ngủ…”
Hắn vẫn không chịu buông tha: “Ngoan, trước tiên ăn
chút cháo rồi ngủ tiếp, bây giờ thân thể em rất yếu.”
Tôi miễn cưỡng húp mấy miếng, sau đấy ngay tại chỗ nôn
hết lên áo vest của hắn, tôi ngượng ngùng xin lỗi: “Ngại quá, em không cố
ý …”
Hắn cũng không để ý tới quần áo của mình, chỉ lấy nước
ấm cho tôi súc miệng: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Để anh đi hỏi bác sĩ một
chút.” Hắn vừa đi chưa được bao lâu, tôi liền ngả đầu ngủ luôn .
Giống như thể đem giấc ngủ cả đời này đều ngủ xong
trong một lần rồi thì tôi mới chịu tỉnh lại. Râu Quan Ứng Thư đã có màu xanh
đen, trông có vẻ hơi ngu ngốc, ánh mắt hồng hồng .
Mặc dù vào thời điểm như vậy, vì sao khi tôi nhìn thấy
bộ dạng tâm can lao lực quá độ của hắn, lại có cảm giác hơi hơi đau lòng? Trong
tình yêu, quả nhiên là ai yêu nhiều hơn, người đó liền bị coi thường .
“Dậy rồi à? Có đói bụng không?” Giọng hắn như người
vừa mới vỡ giọng.
Tôi gật gật đầu, nếu không phải đói bụng, chắc bây giờ
tôi vẫn đang ngủ.
Vốn muốn tự tay làm, nhưng mà tự nhiên cảm thấy tay
phải lạnh lẽo, làm cho tôi ý thức được có thuốc đang truyền vào cơ thể tôi. Tôi
bị dọa tới sốc: “Vì sao lại tiêm em, em là phụ nữ có thai, không thể tiêm tùy
tiện được.”
Hắn lập tức dập tắt sự bùng nổ của tôi : “Chỉ là tiêm
chất dinh dưỡng thôi, em ngủ lâu lắm rồi.”
Tôi an phận ăn bát cháo trong tay hắn sạch sẽ tới đáy,
líu lưỡi vẫn thấy chưa thỏa mãn.
Nhất thời không nói gì, ngoài cửa sổ mưa triền miên
không dứt. Tôi ghét nhất là thời tiết âm u mưa dầm như vậy, cả người mệt mỏi không đứng dậy nổi, ông trời có vẻ giống tôi,
không quả quyết, không thoải mái thì sống , hoặc quyết liệt mà chết đi…
“Nhan Nhan, bây giờ em có dấu hiệu sinh non, đừng tiếp
tục suy nghĩ nhiều nữa. Nghỉ ngơi vài ngày anh dẫn em đi ngắm hoa, nghe nói
phía Nam thành phố hoa đã nở rất nhiều rồi, nhất là hoa thiếp ngạnh hải đường
mà em thích nhất…”
Tôi nhếch môi một cái, trong lòng cười lạnh không
thôi, nghe nói ư? Quan Ứng Thư, vì sao anh nói dối mà cứ trôi chảy như hát thế?
“Di động của em đâu? Em muốn gọi điện thoại.” Tôi
không tiếp tục nói chuyện đó nữa , trực tiếp đổi đề tài.
Hắn cầm túi của tôi đến, lấy điện thoại ra cho tôi:
“Ngày mai đưa cho em điện thoại mới, là mẫu mới nhất, rất hợp với em.”
Tôi im lặng, nhận lấy di động, gọi cho Tả San Hô.
“Nhan Nhan? Cậu có khỏe không? Bây giờ tớ đang bị giữ
ở nhà, không thể bước chân ra khỏi cửa. Nghe nói cậu không sao đúng không? Cậu
đừng nén giận mà làm ảnh hưởng tới bản thân, trực tiếp xông lên đi, cho hắn mấy
quả đấm giải hận. Lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, không
phải là cách giải quyết thỏa đáng đâu.”
Tôi cười khổ: “Biết rồi, cậu không cần nói lung tung
nữa, tớ khỏe rồi, sẽ quán triệt theo phương án của cậu để thực thi.”
Tôi lần đầu tiên hâm mộ Tả San Hô, tế bào đơn phản xạ
hình vòng cung của cô nàng ngốc này có thể so với đường kính của trái đất, ít
nhất là khi cô ấy nghi thần nghi quỷ, lại đồng thời có bản lĩnh thẳng thắn khóc
lóc om sòm ăn vạ. Năng lực khống chế bản thân đúng là đã đạt đến đẳng cấp năm
sao.
“Em phải ở trong này vài ngày nữa đúng không?” Tôi hỏi
hắn.
” Ở lâu một chút đi, đợi tới khi thật tốt hãy về.”
Hiện tại giọng điệu của hắn gần như có chút lấy lòng .
Tôi không còn sức miễn dịch, cũng không muốn nói lung
tung nên im lặng.
“Mẹ chắc không biết chứ?” Tôi đột nhiên nhớ ra, nếu để
cho bà biết được, không phải sẽ làm loạn lên sao? Nhìn bà che chở cháu mình
thâm tình như vậy, thì khó mà bảo toàn việc sẽ không đánh nhau với Quan Ứng Thư
một trận.
“Bà vẫn chưa biết, em yên tâm đi.” Lời nói tuy lưu
loát, nhưng giọng điệu có chút không yên, do dự giống như khi Tả San Hô bắt kẻ
thông dâm ở công viên.
Trong lòng tôi nhất thời dấy lên một quả bom nguyên tử
như sắp nổ, ám ảnh dự cảm về một điều chẳng lành.