Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng

Chương 104: Ngoại truyện 7: Tiểu ác ma ra tay



Theo như lời hứa, thì Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên đã đưa hai cậu con trai ra ngoài chơi. Vì để cho không khí gia đình không bị ảnh hưởng, Lăng Lãnh Ngạo đã tự mình lái xe đi, không dẫn theo bất cứ thuộc hạ nào!

Không cần phải nói nhiều, cái gia đình bốn người này đi ra ngoài gây sự chú ý không hề nhỏ, từ khí chất, ngoại hình của hai người lớn, đến hai cậu nhóc con song sinh đẹp trai ngời ngời... Bốn người họ dù đứng giữa đám đông người ta cũng dễ dàng nhận ra, và khó có thể dời mắt đi được!

Thật sự thì trong những năm qua nhờ có hai cậu con trai mà Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên đã thường xuyên đến" được" nhiều nơi mà họ chưa từng đặt chân tới, hay số lần tới ít đến đáng thương... Chẳng hạn như trung tâm thương mại, công viên giải trí, hay những khu du lịch nghỉ dưỡng...

Và hiện tại, họ đang có mặt tại khu vui chơi của Trung tâm Thương mại lớn nhất New York!

- Bà xã... chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé!

Lăng Lãnh Ngạo ôm Lãnh Hàn Quyên, ánh mắt liếc nhìn hai cậu nhóc đang vui đùa cách đó không xa. Anh cắn cắn vành tai cô nhỏ giọng nói.

Lãnh Hàn Quyên có phần hơi ngạc nhiên trước yêu cầu bất ngờ của Lăng Lãnh Ngạo, cô thu hồi ánh mắt nhìn hai thân ảnh nhỏ nhắn xa xa, quay lại nhìn anh:

- Anh chắc chứ?

Trên thực tế, những năm qua anh và cô luôn dùng những biện pháp phòng ngừa... Mà lý do chẳng phải do cô không muốn, mà là từ anh!

Không phải bao nhiêu năm qua anh điều kiên quyết nói không sinh nữa sao? Sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi quyết định...

- Anh chắc mà, chẳng lẽ em không muốn sao?

Giọng nói của Lăng Lãnh Ngạo đã có phần rầu rĩ, không hề có khí thế của một ông trùm một tay che cả hắc đạo...

Anh thừa nhận rằng bản thân có suy nghĩ hơi ích kỉ, anh rất thích trẻ con, nhất là những đứa trẻ kết tinh tình yêu của hai người... Nhưng lại sợ cô sẽ dành quá nhiều tình thương cho con mà bỏ anh qua một bên!

Cùng với một nguyên nhân nữa... nên anh mới không muốn cô mang thai!

Chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt điển trai anh tuấn đang có biểu cảm hiếp thấy, Lãnh Hàn Quyên bất ngờ ôm lấy mặt anh hôn chụt một cái, hơi thở ám muội phả lên cổ anh.

- Nếu muốn, thì anh phải nỗ lực rồi!

Lăng Lãnh Ngạo bị Lãnh Hàn Quốc trêu chọc tới thân thể cứng lên, ánh mắt trầm xuống... Ngay lúc này anh thật muốn đem bà xã về nhà lăn lộn một trận quá đi!

Mặc dù nghĩ thì nghĩ, Lăng Lãnh Ngạo lại không dám làm bừa, nhưng cũng không để bản thân bị thiệt thòi mà nhanh chóng chế trụ Lãnh Hàn Quyên... Rồi không báo trước mạnh mẽ xâm chiếm đôi môi anh đào mê người vừa mới mở lời khiêu khích anh!

Không hề phản kháng, cũng chẳng ngại hai người đây là đang ở chỗ nào, Lãnh Hàn Quyên vô cùng hưởng thụ cùng đáp trả lại nụ hôn của anh.

Hai người đây là đang ở nơi công cộng, tất nhiên sẽ không ít người nhìn thấy cảnh này, nhưng thấy thì thấy... Vì hầu hết những người có mặt hiện tại đều là người Tây, đều có lối sống khá thoáng, nên họ chẳng mảy may bầy ra thái độ khác thường...

Chỉ có điều...

Trong đó, cũng có không ít những cô gái độc thân bị vẻ ngoài của Lăng Lăng Ngạo mê hoặc... Song các cô chỉ có thể nuốt tiếc nuối vào trong... Ai biểu bên cạnh người ta đã có một người phụ nữ xinh đẹp thế kia rồi cơ chứ?

Không khác gì với tâm trạng của các cô gái kia, một số người đàn ông độc thân đã để tâm tới Lãnh Hàn Quyên cũng mang tâm trạng tiếc nuối vô cùng...

- Em đi đây một chút!

Sau nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên ngồi đó ân ái một chút, rồi cô bỗng gỡ tay Lăng Lãnh Ngạo ra khỏi eo mình, thấy anh bất mãn liền lên tiếng giải thích.

- Anh đi với em...

- Không cần, anh ở lại canh chừng Thiên Vũ và Thiện Bảo đi!

Hướng ánh mắt yêu thương về phía hai cậu con trai của cô, Lãnh Hàn Quyên kéo khoé môi nói với Lăng Lãnh Ngạo.

Lăng Lãnh Ngạo đã chuẩn bị đứng lên cùng Lãnh Hàn Quyên, sau khi nghe cô nói thế cũng đành thôi, căn dặn cô vài câu...

Sau khi Lãnh Hàn Quyên rời khỏi một chút, có hai cô gái trẻ đi lên khu vực giải trí... Hai cô gái này dù không thể so sánh dược với Lãnh Hàn Quyên, nhưng mà sợ ra cũng thuộc hàng xinh đẹp, hiếp gặp!

Một cô gái chỉ tay vào một chỗ tại khu vực, ánh mắt vô cùng thích thú hướng cô gái còn lại huyên thuyên nói:

- Kì Kì, cậu xem, mình tuyệt đối sẽ không có lừa cậu đâu... Cái này chính là trò chơi mới nhất vô cùng hấp dẫn, lại còn giúp dáng người đẹp lên nữa đó!

Cô gái kia ngược lại không có kích động, giọng nói có phần không yêu thích...

- Tử Yên, cậu có nói...a...

- Ui da...

Do quá tập chung nói chuyện, mà Đường Kì không để ý xung quanh, cũng vì thế mà vô tình đụng ngã một cậu bé khoảng năm tuổi... Chính cô ta cũng bị ngã theo.

Chỉ thấy cậu bé kia bị đụng ngã thì kêu lên một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mãnh bất mãn trừng mắt với Đường Kì... Nhưng lại không nói cái gì!

- Có sao không?

Âm thanh cũng non nớt nhưng lại mang giọng điệu vô cảm, Lăng Thiên Vũ quét mắt nhìn người vừa đụng ngã em trai cậu nhóc, rồi lại quan tâm mà hỏi han Lãnh Thiên Bảo...

- Không sao!

Lãnh Thiên Bảo phủi phủi quần áo, không thèm để ý tới Đường Kì nữa, lắc lắc đầu với Lăng Thiên Vũ.

- Kì Kì... Cậu không sao chứ?

Hạ Tử Yên tình huống trước mắt làm cho bất ngờ, đến khi hồi phục tinh thần liền quýnh quáng chạy qua đỡ Đường Kì đứng dậy.

Dường Kì cắn cắn khoé môi, cô ta không may mắn giống như Lãnh Thiên Bảo không bị trày xước chút nào, mà do mang giày cao gót, khi ngã xuống khiến cả người cô ta ê ẩm... Đặc biệt chính là cái mông tiếp xúc trực tiếp với nền nhà đã trở nên vô cùng ê ẩm!

Song...cô ta không thể đưa tay xoa xoa mông chính mình cho đỡ đau được. Dù sao cũng là chốn đông người cơ mà!

Thế là cô ta liền tìm chỗ chút giận.

- Hai đứa kia, đứng lại!

Mắt thấy Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo tùy ý dắt nhau rời đi, cô ta liền tức tối la lên.

- Có chuyện gì?

Lăng Thiên Vũ dừng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện rõ sự lạnh lùng, giọng điệu cũng không quá hảo cảm nói ra ba chữ. Bởi vì hai anh em đều đã quay mặt lại, nên Đường Kì và Hạ Tử Yên cũng thấy được khuôn mặt giống nhau như hai giọt nước...

Lúc này không chỉ Hạ Tử Yên, mà Đường Kì cũng không khỏi ngỡ ngàng,... Từ ngoại hình, đến thái độ của hai cậu bé.

- Lúc nãy đứa nào đụng ngã tao?

Không thể biết rõ lúc nãy cô ta đụng là đứa nào, vì vậy Đường Thi mới lên tiếng hỏi... Trên người vẫn còn ê ẩm nên khuôn mặt cô ta có phần nhăn nhó.

Lăng Thiên Vũ định lên tiếng, nhưng Lãnh Thiên Bảo đã nhanh hơn, cậu bé khoanh hai tay trước ngực nhướng mày, cười như không cười:

- Này bà cô, rõ ràng là cô đụng ngã tôi, tôi đã không tính toán thì thôi! Đã vậy cô còn đổ ngược lỗi cho tôi nữa là sao?

Đừng thấy bề ngoài cậu bé thể hiện như vậy mà xem thường nhé, thật ra thì cậu đang muốn giận rồi nhé! Vô duyên vô cớ bị bà cô già làm mất hứng, còn ra vẻ...

Cơ thể Đường Kì thoáng cứng đờ, theo lời nói và ánh mắt của hai cậu bé cô ta cảm thấy cả người lạnh toát... Giống như hai đứa trẻ đứng trước mặt cô ta không phải là hai đứa trẻ vậy?

Chỉ thoáng chút cô ta liền lấy lại tinh thần, cho là bản thân chỉ là tưởng tượng, chỉ là hai thằng nhóc miệng còn hôi sữa thì có cái gì đáng sợ chứ!

- Mày gọi ai là bà cô vậy hả?

Cô ả tức đến nghiến răng nghiến lợi, giơ tay muốn tát Lãnh Thiên Bảo... chỉ có điều tay còn chưa chạm được vào mặt cậu bé đã bị một cánh tay nho nhỏ hắt ra, cùng với âm thanh trào phúng khinh thường:

- Lớn như vậy mà đi bắt nạt hai đứa con nít, cô không thấy xấu hổ à? Bẩn chết đi được...

Vâng, người lên tiếng chính là Lăng Thiên Vũ, rất không khách khí hắt tay Đường Kì ra... Xong liền lấy trong người ra lau chùi bàn tay vừa mới chạm vào tay của cô ả, giống như là vừa chạm phải cái gì kinh tởm lắm vậy!

Trên thực tế, Đường Kì là dùng lực rất lớn trên cánh tay muốn tát Lãnh Thiên Bảo, với sức của một đứa bé năm tuổi mà nói thì làm sao có thể dễ dàng ngăn cản được? Nhưng trong hoàn cảnh này lại khác, Lăng Thiên Vũ không phải là đứa trẻ bình thường, từ nhỏ xíu đã được người cha vĩ đại đưa đi huấn luyện, thì sức của cậu bé đã sớm vượt xa bạn cùng trang lứa rồi!

Không cần phải nói, hành động của Lăng Thiên Vũ đã thành công khiến cho Đường Kì tức tối hơn rất nhiều... Thêm vào đó xung quanh cũng không ít ánh mắt chíu vào, thẹn quá hóa giận chính là đây!

- Mày...hai cái thằng oắt con này, chắc cha mẹ mày chết hết rồi mới không ai dạy dỗ mày chứ gì? Vậy để hôm nay tao dậy cho mày biết cái gì là đúng sai!

Dứt lời, cô ta lại muốn giơ tay lên đánh Lăng Thiên Vũ... Nhưng lại một lần nữa khiến cô ta thất vọng, vì chưa kịp hành động đã bị một âm thanh cắt ngang...

- Ở đây là xảy ra chuyện gì?

Đường Kì hướng mắt theo âm thanh vừa phát ra, lập tức cô ta không khỏi một phen ngây ngẩn... Cũng hạ luôn bàn tay kia xuống...

Đó là một người đàn ông cao gần 1m9, khuôn mặt đẹp như điêu khắc, một bộ âu phục phẳng phiu, trên cổ áo không thắt cà vạt, mà là bung hai nút áo để lộ ra vòng ngực rắn chắc màu đồng... Khí chất bá đạo, vương giả không hề che giấu, khiến anh trở nên vô cùng nổi bật!

Ở đây không ngờ lại có một người đàn ông phương đông ưu tú thế này, cô ta sang đây du học hơn một năm qua, quả thật cũng đã thấy không ít đàn ông có ngoại hình tốt, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người đàn ông giống như vậy... Hơn nữa không chỉ ngoại hình, mà nhìn khí chất người đàn ông này chắc là người có địa vị!

Đã như vậy, cũng ta dại gì mà không nhân cơ hội câu lấy con rùa vàng này chứ?

Đường Kì nghĩ thế, cô ta liền bày ra bộ dáng nhu nhược:

- Anh gì đó ơi, thật sự chuyện là cậu nhóc kia đụng ngã em, vậy thì cũng thôi, em không chấp nhặt với trẻ con... Nhưng nào ngờ hai đứa nó lại nói rằng là em làm ngã chúng, một hai bắt em phải bồi thường, nếu không chừng nó sẽ kêu người đánh em...

Cô ả này có khi nào là học đại học điện ảnh không nhỉ, diễn cũng quá đạt đi!

Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo nghe Đường Kì trắng trợn bịa chuyện, hai anh em liền trao đổi ánh mắt với nhau, rồi lại không hẹn mà cùng nhìn về cô ta...

Đường Kì đang bày ra bộ dáng đáng thương, rưng rưng mắt nhìn Lăng Lãnh Ngạo... Dù như thế, cô ta cũng cảm nhận được hai cậu bé kia dùng ánh mắt quái dị nhìn cô ta. Mặc dù có chút chột dạ, nhưng Đường Kì lại cảm thấy chẳng có gì đáng sợ, không phải lúc nãy người đàn ông này nhìn thấy là cảnh hai đứa nhỏ này đang hùng hổ muốn đánh cô ta sao...

Định muốn diễn sâu hơn, song... Cảm giác lãnh lẽo lúc nãy lại một lần nữa phủ lên người cô ta, thậm chí còn mãnh liệt hơn khi nãy! Khuôn mặt cô ta chẳng mấy chốc trở nên trắng bệch, vì người đàn ông trước mặt cô...

Khuôn mặt Lãnh Ngạo lạnh lùng âm trầm đến cực điểm, ánh mắt thị huyết giống như là nhìn người chết để nhìn Đường Kì.

Vừa rồi anh tranh thủ gọi cho Thế Phong dặn dò một chút, vậy mà khi quay lại đã thấy cảnh có người muốn đánh hai cậu con trai của anh. Mặc dù biết hai cái thằng quỷ nhỏ này không phải dễ bị ức hiếp, nhưng đâu ai biết trước chữ ngờ, lỡ như hai đứa xảy ra chuyện ngoài ý... Anh làm sao ăn nói với bà xã đây?

- Sự thật là như vậy?

Ánh mắt âm thầm rét lạnh, Lăng Lãnh Ngạo một lần nữa mở miệng hỏi Đường Kì.

- Thật, thật...sự...

Ý nghĩ câu rùa vàng của cô ta giờ này đã bây tận phương trời, lắp bắp không nên lời, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Lăng Lãnh Ngạo.

Lăng Lãnh Ngạo từng bước lại gần Đường Kì với Hạ Tử Yên... Khiến cho hai cô ả cảm nhận thấy áp bức vô cùng, chân không ngừng bước lùi ra đừng sau.

Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo vốn đang muốn người cha vĩ đại sẽ làm gì tiếp theo, nhưng khi thấy một bóng dáng vừa xuất hiện, mặt mày rạng rỡ hẳn lên, kêu lên:

- Mẹ!

Cũng nhanh chân chạy về phía đó.

Lãnh Hàn Quyên ôm hai đứa nhỏ vào lòng, xoa xoa đầu hai đứa rồi dịu giọng hỏi:

- Hai đứa sao vậy?

- Có bà cô ăn hiếp tụi con... Còn nói tụi con là con hoang, không có ai dạy dỗ! A...hu...hu...

Đối với Lăng Thiên Vũ chỉ luôn mang cái mặt than, ít khi bộc lộ cảm xúc, thì Lãnh Thiên Bảo lại gian xảo, nhiều lời hơn... Ôm Lãnh Hàn Quyên kể tội, còn không quên thêm mắm dặm muối, ánh mắt còn rưng rưng trông vô cùng đáng thương.

- Hàn Quyên... bà xã...

Ngay khi thấy bà xã anh trở lại, Lăng Lãnh Ngạo liền bỏ qua hai người phụ nữ kia... Khuôn mặt âm trầm lập tức biến thành ôn nhu hướng về cô.

Ánh mắt Lãnh Hàn Quyên cũng trầm xuống, từng bước đi về phía Đường Kì cùng Hạ Tử Yên...

Theo từng bước chân của Lãnh Hàn Quyên, Thân thể Đường Kì càng run rẩy lợi hại:

- Cô...cô muốn làm gì? Nói cho cô biết, cha tôi là chủ tịch của Đường Thiên, cô mà dám làm gì tôi sẽ không yên đâu!

Tại sao lúc đầu cô ta lại không phát hiện ra chứ, rõ ràng hai đứa nhỏ kia chính là phiên bản thu nhỏ của người đàn ông đó cơ mà... Vậy mà bản thân cô ta còn không biết tốt xấu, còn nói ra những lời kia...

Nhưng nghĩ lại chỗ dựa của cô ta, liền cao giọng nói ra.

- Tập đoàn Đường Thiên...

Ánh mắt Lãnh Hàn Quyên loé lên một tia sáng, biểu cảm cũng thay đổi đôi chút...

Nhưng cô như vậy trong mắt Đường Kì lai là hoảng sợ, cô ả liền trở nên đắc ý!

- Đúng vậy, biết sợ rồi thì mau thay hai đứa con của cô xin lỗi tôi đi!

Lăng Lãnh Ngạo một lần nữa khuôn mặt trở nên âm thầm, nhưng có Hàn Quyên ở đây, anh sẽ để cho cô xử lí.

- Đã vậy thì tôi khuyên cô nên gọi điện về hỏi thăm ba cô đi! Về thôi...

Lãnh Hàn Quyên cười lạnh với Đường Kì một cái, rồi lại nhẹ giọng với bà người" đàn ông" của đời cô...

- Các người...

Đường Kì thấy Lãnh Hàn Quyên bỏ đi, lại muốn gây sự, có điều cô ta chưa nói hết câu thì điện thoại trong túi reo lên... Sau khi nghe máy xông, thì khuôn mặt cô ta trở nên trắng bệch không còn giọt máu, trực tiếp ngã ịch xuống sàn.

Về phía Lãnh Hàn Quyên, sau khi yên vị trên xe, cô nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt không cam lòng của con trai, cười khẽ:

- Thiên Bảo, cả công ty nhà người ta cũng đã bị con đánh sập, còn có cái gì không cam lòng?

Cũng quá là trùng hợp đi, tập đoàn Đường Thiên vừa vặn mới vừa gây tổn thất cho Lãnh thị, cô còn chưa xử lí... Ấy vậy mà cậu nhóc này của cô đã âm thầm trực tiếp đánh sập hệ thống bảo mật của tập đoàn người ta... Khiến cho một tập đoàn vào buổi sáng còn hoạt động bình thường, đến chiều liền phải tuyên bố phá sản!

Nhưng nói gì thì nói, cô cũng rất tự hào về con mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.