- Lúc đó, sau khi bị rơi xuống biển thì mình bị bất tỉnh, rồi trôi dạt theo con sóng tấp vào một bãi biển ở đất nước này...
Lưu Diễm Trinh chậm rãi lên tiếng, giọng nó không lạnh cũng không nhạt vang lên. Dừng một chút, cô nói tiếp:
- Đến khi mình tỉnh thì đã được nửa tháng sau... Thì ra thì mình được một người đàn ông trung niên cứu và đưa vào bệnh viện... Người đã cứu mình không ngờ là một sát thủ đứng đầu một thời, chính ông cũng chính là người gián tiếp lập ra " Tam sát"!
Một khoảng thời gian sau thì cô có về lại quê hương nhưng cảnh còn người mất...
Sau đó cô đã tiếp nhận huấn luyện cùng hai người nữa và lập ra " Tam sát " vào năm năm trước!
Nhưng... nói xong, cô lại cảm thấy có điều gì bất thường. Nhìn Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên thì chẳng có gì lạ...
Chỉ có đều cái tên ngồi bên cạnh cô đang trợn mắt nhìn cô, cô khó chịu lên tiếng:
- Anh kia, anh bị gì vậy?
Brian phản ứng nhanh lắc đầu lia lịa rồi lại gật đầu, vuốt mặt. Mở to mắt nhìn Lưu Diễm Trinh xong lại nhìn Lãnh Hàn Quyên:
- Em gái, bất công quá!
Brian bất mãn khán nghị.
- Hử!
Lãnh Hàn Quyên thoải mái dựa vào người Lăng Lãnh Ngạo, thái độ vô cùng nhàn nhã.
- Vì sao em không tức giận, em ghét nhất là bị ngất lời mà?
- Thích!
Lưu Diễm Trinh hiểu ra mọi chuyện. Cô quan sát Lãnh Hàn Quyên lại một lần nữa rồi thở dài:
- Cậu quá khác xưa rồi!
Cô quá khác, Nhiên Nhiên nhày xưa của cô hồn nhiên trong sáng vô cùng. Còn bây giờ cô ấy là một Lãnh Hàn Quyên vao cao tại thượng, cô lạnh lẽo, một người phụ nữ vô cùng nổi bật...
- Ừ, thời gian và hoàn cảnh sẽ làm thay đổi tất cả!
Lãnh Hàn Quyên cũng không có gì bất ngờ với lời nhận xét của cô bạn, vì chính bản thân cô cũng cảm nhận được mà!
- Được rồi, bây giờ đến lượt cậu cho tớ biết tất cả về cậu!
Cô muốn biết, muốn biết tất cả về người bạn thân nhất cuộc đời này của cô! Muốn biết về lai lịch, về hoàn cảnh mười mấy năm qua của cô ấy như thế nào mà có thể nuôi dưỡng được một người như thế...
" Lãnh Hàn Quyên" một cái tên quá nổi tiếng nhưng lại vô vàng bí ẩn...
- Ừ, cũng được...
Trong phòng khách im phăng phắc, chỉ còn lại âm thanh của Lãnh Hàn Quyên vang lên đều đều!
Lăng Lãnh Ngạo ôm chặt Lãnh Hàn Quyên vào lòng. Dù rằng anh đã biết hết tất cả, nhưng được chính cô nói ra thì anh càng xót xa hơn...
Đặc biệt là cô lại nói nhẹ nhàng như một cơn gió thổi qua!
Rốt cuộc thì một người con gái khi đó chỉ mới 17 tuổi phải như thế nào để trải qua cùng lúc sự cô đơn một mình, lại vừa phải giữ vững một tập đoàn khổng lồ bên bờ vực phá sản...
Nếu có thể, anh chỉ muốn có thể được gặp cô lúc đó để cô không phải cô đơn một mình nữa!
Do ngồi trong lòng anh nên Lãnh Hàn Quyên cảm nhận được động tác của anh. Cô vỗ nhẹ nhẹ lên tay anh rồi ngước mắt nhìn anh cười nhẹ mới làm cảm xúc Lăng Lãnh Ngạo bình ổn lại.
Lãnh Hàn Quyên nói rẩt ngắn gọn, bởi cô chẳng thích nói nhiều cũng như giải thích!
Nhưng chỉ như thế cũng đủ làm cho Lưu Diễm Trinh nước mắt lăng dài...
Cô không biết, cô cũng không ngờ rằng tuy cô gian khổ nhưng cũng có hai người bạn đồng hành bên cạnh. Nhưng còn cô ấy là một thân một mình gánh vác tất cả...
Brian thì chẳng có cảm xúc gì mấy. Vì anh là người chứng kiến tất cả quá trình trưởng thành của cô em gái nuôi này.
Chỉ là nhìn Lưu Diễm Trinh khóc không hiểu sao anh lại cảm thấy rất đau lòng và khó chịu...
- Ngoan, ngoan nào, đừng khóc nữa! Anh thương...
Brian kéo Lưu Diễm Trinh vào lòng anh, một tay ấn đầu cô vào ngực mình, một tay thì gi eo cô.
Nhìn hành động và lời nói của Brian, Lãnh Hàn Quyên bà Lăng Lãnh Ngạo ngồi đối diện trên trán lện nỗi ba vạch đen, khóe miệng giật giật nhìn nhau không biết nói gì!
Đây mà là ông trùm của tổ chức sát thủ thế giới đây sao?
Tuy là Brian không có hứng thú với vị trí đó và không ở trong tổng bộ nhưng mọi việc của tổ chức anh quản lí rất nghiêm ngặc. Đừng thấy bộ dáng cà lơ cà phất của anh như vậy mà xem thường, chứ thật ra con người thật của Brian rất nham hiểm, lúc làm việc anh rất lạnh lùng và tàn bạo!
...
Còn Lưu Diễm Trinh kịp nhận ra tình hình thì cô liền đẩy Brian ra. Cô trợn mắt giận dữ chỉ tay vào mặt Brian:
- Anh...anh...
Nghĩ sao mà anh ta lại dỗ dành cô giống như dỗ trẻ vậy? Tên thật thật quá đáng mà!
Lưu Diễm Trinh đây là tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng vào mắt Brian lại là cô vì xấu hỗ mà đỏ má, trở nên đáng yêu!
Anh quyết định rồi, cô gái này phải là của anh!
*****
Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu!( cúi đầu)😊😊😊
Nhưng biết làm sao được khi viết được vài chữ là con mắt mình nó híp lại mở không ra nữa rồi😅😅😂
Cố lắm mới viết được một chương, mọi người đọc tpm nhé!😘😘