Triệu Thiên Thiên đánh xong thì nhanh chóng lách người qua một bên, còn bỏ thêm một câu...
Lăng Lãnh Nam đen mặt, cái gì vậy, anh có ý tốt giúp người mà lại vừa bị đánh vừa bị mắng là sao? Ở đâu ra cô gái vô duyên này vậy?
- Có chuyện gì vậy?
Một âm thanh kinh ngạc cùng tò mò vang lên, là Thế Phong.
Cậu bị tiếng la của Triệu Thiên Thiên dẫn tới. Không biết tiểu hồ ly lại đang chỉnh ai đây? Haizzz....
Thấy bóng dáng của Thế Phong, Triệu Thiên Thiên liền nhanh chân chạy lại chốn sao lưng cậu ta, đôi mắt ngay thơ chớp chớp:
- Anh Phong a...có người muốn sàm sỡ em nga~
Cô đang buồn, không biết phải làm gì, bây giờ có người tới cho cô chơi đùa, không thể từ chối được a!
Đôi mắt ngay thơ của Triệu Thiên Thiên lóe lên tia tinh ranh không dễ phát hiện.
Rời mắt khỏi Triệu Thiên Thiên, Thế Phong ngước mắt nhìn người đàn ông còn lại...
- Khụ...khụ...nhị gia!
Không phải nói chứ khuôn mặt Lăng Lãnh Nam lúc này đen còn hơn cả cục than, khuôn mặt tuấn tú có thêm năm dấu tay nhìn vào thật là...
- Cho. cô. nói. lại. một. lần. nữa!
Lăng Lãnh Nam nghiến răng ken két mà nói ra từng chữ. Cô ta nghĩ sao vậy hả? Từ trước tới giờ toàn là phụ nữ chủ động tiếp cận anh trước... Sàm sỡ... Đây cũng là lần đầu tiên có phụ nữ dám đánh anh. Anh quyết định rồi, từ nay thấy phụ nữ bị ngã sẽ không đỡ nữa!
- Thì là như vậy đó a...
Triệu Thiên Thiên chớp chớp mắt nói. Cô cũng nhớ ra tên này rồi, hắn ta chẳng phải là Lăng Lãnh Nam phó chủ tịch Lăng thị thường xuyên xuất hiện trên báo đài sao? Hắn ta là một hoa hoa công tử chính hiệu đấy! Đáng chỉnh!
- Nhị gia...có chuyện gì sảy ra vậy?
Thế Phong lên tiếng hỏi, nhưng lại không nhìn trực tiếp vào Lăng Lãnh Nam, cậu ta sợ bản thân không nhịn được mà cười mất!
- Hừ, thì...
Lăng Lãnh Nam hừ lạnh một tiếng rồi kể lại cho Thế Phong nghe. Xong còn hỏi thêm:
- Mà cô ta là ai, sao lại ở đây?
- Cô ấy tên là Triệu Thiên Thiên...bạn của chị dâu!
Nói xong, ngay lập tức Thế Phong liền kéo Triệu Thiên Thiên ra trước mặt, nhỏ giọng hỏi cô:
- Khụ... Thiên Thiên, ngài ấy là nhị gia, vì sao em lại đánh ngài ấy?
- Thì tại anh ta đụng chạm em a...
- Ngài ấy là muốn đỡ em không để em bị ngã!
Hỏi vậy thôi chứ cậu rất rõ cô gái này là đang chỉnh người. Haizz...tuy chỉ ở chung một thời gian ngắn nhưng cậu rất hiểu bản tính của cô!
- Nhưng em lại tưởng có người muốn lợi dụng nga. Nhìn cái mặt là biết không phải người tốt rồi!
Cô ấy rất chi là ngây thơ mà nói.
- Không nói nữa, em mau xin lỗi nhị g...
Thế Phong nói tới đây thì im bật, nhị gia đâu rồi? Nhưng Thế Phong nào đâu biết, lúc cậu mãi lo nói với Triệu Thiên thì nhị gia của cậu ta đã bực bội bỏ vào nhà rồi...
Ách...thật là...
Chuyện là như thế đấy, Lăng Lãnh Nam bỏ vào nhà thì đi lên phòng thay đồ, xem vết đánh trên mặt. Xong, anh đi xuống phòng khách thì đã thấy Triệu Thiên Thiên có bộ dáng người làm sai nhận lỗi!
Nhìn bộ dáng như vậy anh không thể giận nỗi. Thôi, chỉ là cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện thôi...
Nhưng Lăng Lãnh Nam đã bị cắt đứt suy nghĩ khi thấy ánh mắt đáng thương của ai kia lóe lên tia tinh ranh qua hình phản chiếu từ mặt bàn...
Được lắm, xém chíu thì anh bị lừa...
Đột nhiên trong đầu anh hiện lên một ý tưởng, nở nụ cười tươi như không có chuyện gì, Lăng Lãnh Nam nói:
- Thôi bỏ qua đi, không biết không có tội, không đánh không quen. Nào, từ giờ mình là người một nhà...
Lăng Lãnh Nam nở nụ cười rất chói mắt mà nắm lấy tay Triệu Thiên Thiên.
Triệu Thiên Thiên hơi bất ngờ với thái độ của Lăng Lãnh Nam. Nhìn nụ cười của anh ta tự dưng cô thấy rất lạnh sống lưng a...
Còn Thế Phong lúc này đang âm thâm cười trộm mãnh liệt. Cáo già tính kế tiểu hồ ly...cái này rất là vui đây.
Lăng Lãnh Nam là ai chứ? Tuy rằng anh ta chơi đùa phụ nữ vô số, nhưng cũng là một người tài giỏi.
Không tin thì thử nhìn Lăng thị đi, là do một tay anh ta quản lí, lão đại của cậu lâu lâu mới đến tập đoàn một lần xem xét thôi.
Bản chất anh ta cũng là một cái già đấy! Xem ra lần này Triệu Thiên Thiên chỉnh nhầm đối tượng rồi!
...
- Mà anh hai làm gì trên đó lâu vậy?
Lăng Lãnh Nam tùy ý ngồi vắt chéo chân trên xô-pha, nhìn lên lầu.
- Thì khi nào "ăn" no lão đại sẽ xuống thôi!
Thế Phương không biết từ đâu xuất hiện, lơ đãng lên tiếng.
Nghe vậy Lăng Lãnh Nam liền gật gật đầu, xoa cầm:
- Ừ, tôi quên mất, anh hai ăn chay hai mươi mấy năm, gặp thịt tất nhiên sẽ không bỏ lỡ...
Phụt...
Triệu Thiên Thiên mới vừa uống một ngụm nước đã bị câu nói của Lăng Lãnh Nam làm cho phun ra ngoài, sặc nước ho sặc sụa...
- Khụ khụ khụ...
- Em sao vậy, uống nước cũng không xong!
Lăng Lãnh Nam rất là " tốt " mà quan tâm hỏi Triệu Thiên Thiên. Nhưng cô không trả lời mà khuôn mặt vì bị sặc nước và thêm lí do gì đó mà trở nên ửng hồng trông rất đáng yêu, làm người nào đó nhìn không chớp mắt...