Lăng Lãnh Ngạo thủ thỉ bên tai Lãnh Hàn Quyên, còn cố tình liếm lên vành tai cô vài cái làm cơ thể nhạy cảm của cô hơi run lên...
Lăng Lãnh Ngạo đặt cầm lên tóc cô, cất giọng trầm ấm, lại khàn khàn và có phần...quyến rũ...
- Hàn Quyên...
- Em đây...
- Hàn Quyên...
- Sao vậy?
Lãnh Hàn Quyên khó hiểu ngước mặt lên nhìn anh, lập tức trái tim cô đập thình thịch...
- Ông nội anh nói muốn gặp cháu dâu tương lai...
- Ừ, thì anh tìm cháu dâu tương lai về cho ông nội anh đi!
Lãnh Hàn Quyên cố nén cười, hiểu ý anh nhưng lại cố tình buông lời trêu trọc...
Lăng lão đại mà có lúc chỉ nói có mấy câu đơn giản mà nét mặt lại căng thẳng như vậy... Sao thấy đáng yêu chết đi được!
Lăng Lãnh Ngạo là biết rõ tính tình của Lãnh Hàn Quyên sợ cô từ chối nên mới căng thẳng... Nhưng anh là ai chứ, là Lăng lão đại, làm sao không nghe ra được giọng điệu trêu đùa của cô, nhưng cũng thở dài búng trán cô một cái...
- Em đó, cũng biết trêu trọc anh... Cả cuộc đời này vợ anh chỉ có thể là một người, và người đó ở trước mặt anh rồi thì cần gì tìm chứ!
- Ai là thèm làm vợ anh chứ?
- Em chứ ai!
- Em đâu có đồng ý bao giờ...
- Vậy sao, vậy thì anh sẽ làm cho em đồng ý! Mà cho dù em không đồng thì thì có sao? Hàn Quyên, đời này em chỉ có thể là của anh chỉ có thể là vợ của Lăng Lãnh Ngạo mà thôi...
Lăng lão đại rất tự tin nói.
- Đồ bá đạo!
- Không bá đạo anh đã không phải là Lăng Lãnh Ngạo!
Lăng Lãnh Ngạo bá đạo nói. Nếu anh không bá đạo, anh không ngang tàn thì bây giờ làm gì được ôm cô trong lòng, làm gì có được trái tim cô!
Không thèm đôi co với anh nữa, Lãnh Hàn Quyên trực tiếp vùi mặt vào ngực anh, hít vào mùi hương nam tính tự nhiên trên người anh...
Bao nhiêu năm qua cô đều luôn tạo cho bản thân vỏ bọc hoàn hảo nhất, vô cảm nhất...
Nhưng thời gian sau khi biết anh, ở bên cạnh anh, cô hoàn toàn không thể kéo lớp vỏ bọc lên người đươc... Cô thích cảm giác ở trong lòng anh thế này, được anh diệu dàng ôm lấy...
Bây giờ, trong cuộc đời cô đã không thể không có anh được rồi!
***
Mãi đến gần 9 giờ tối Triệu Thiên Thiên mới trở về... Lúc sáng Triệu Thiên Thiên đi cùng Lưu Diễm Trinh nhưng lúc này trở về chỉ có cô tung tăng đi trước, đi sau cô là Lăng nhị thiếu gia tay xách hàng đống túi đồ...
Ách...thật là có chút không hợp với bộ dáng hào hoa phong nhã của anh ta...
Triệu Thiên Thiên thấy Lãnh Hàn Quyên từ trên lầu đi xuống liền cười toe tóe chạy lai nắm lấy tay cô.
- Chị, em mới về!
Lãnh Hàn Quyên không nói gì mà nhướng mày nhìn ra sau lưng Triệu Thiên Thiên, trên khuôn mặt tuyệt mĩ không có lấy một tí cảm xúc những trong lòng cô có một phen kinh ngạc...
- Hì hì...là do anh ta tuyên bố muốn theo đuổi em...như không có người muốn phục vụ miễn phí em ngu gì không nhận!
Nhìn theo ánh mắt của Lãnh Hàn Quyên, Triệu Thiên Thiên thích thú nói. Sau đó cô liền đi lên lầu còn không quên quay lại trừng mắt thúc giục bảo Lăng Lãnh Nam nhanh chân đem đồ đi theo cô...
Lúc Lăng Lãnh Nam đi ngang cô thì Lãnh Hàn Quyên gật đầu với anh ta một cái coi như chào hỏi.
Cũng không quá để ý, Lãnh Hàn Quyên đi thẳng vào phòng bếp lấy nước uống...
...
Lúc Lãnh Hàn Quyên trở lại phòng thì thấy Lăng Lãnh Ngạo khác áo choàng ngủ ngồi dựa vào đầu giường. Mái tóc anh vì vừa mới tắm xong chưa lau khô mà có vài giọt nước nhỏ xuống rơi xuống vòm ngực rắn rỏi lộ ra do áo choàng rộng... Dáng vẻ quyến rũ cực kì!
Ánh mắt anh lúc này đang nhìn thẳng vào màn hình laptop, khóe môi hơi dương lên...
Khuôn mặt không biểu cảm của Lãnh Hàn Quyên khi nãy được thay thế bằng khuôn mặt dịu dàng. Cô cười cười ngồi xuống bên cạnh anh:
- Xem gì thế?
Lăng Lãnh Ngạo để laptop qua một bên, đưa tay kéo cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái nói:
- Bản đồ phân bố của Trần gia...
Vừa nói Lăng Lãnh Ngạo đưa màn hình laptop qua cho cô xem.
- Chỗ này...chỗ này...ở đây...đều là những địa điểm quan trọng... còn đây...có vẻ rất yếu...
Khuôn mặt Lãnh Hàn Quyên trở nên nghiêm túc, cô vừa chỉ một số địa điểm trên bản đồ vừa nói.
Trần gia quả không hổ danh là kẻ đứng đầu cả Châu Á, trận doanh này cũng không phải dạng vừa...
Lăng Lãnh Ngạo cũng không bất ngờ khi Lãnh Hàn Quyên nói ra những điều đó, anh biết bản lĩnh của cô mà! Nếu như mà cô cũng nhúng tay vào hắc đạo thì chưa chắc Âu - Mĩ đều do anh nắm giữ đâu!
...
- Áááaa...
Phòng của Lãnh Hàn Quyên vốn là phòng cách âm cực tốt! Ấy vậy mà trong lúc hai người đang làm việc vẫn nghe được tiếng hét của Triệu Thiên Thiên. Tuy là âm thanh hai người mghe được hơi nhỏ, nhưng để tiếng hét có thể tới được trong phòng này thì bên ngoài chắc không nhỏ đâu!
- Ngạo, em thấy anh xử lí công việc của Hắc Ưng không cũng đủ mệt, hay là anh giao luôn Lăng thị cho em trai anh đi!
Anh ta làm phó chủ tịch nhưng vẫn rất thông thả mà chảy đi chơi khắp nơi, trông khi người đàn ông của cô lại chẳng có bao nhiêu thời gian rãnh...
- Được!
Mắt Lăng Lãnh Ngạo sáng lên. Lúc trước khi tiếp nhận chiếc ghế chủ tịch Lăng thị từ ông nội anh đã từng từ chối để Lăng Lãnh Nam làm, nhưng mà nó lại nhất quyết không chịu.
Mà ông nội cũng sợ Lăng Lãnh Nam làm không nổi, nhưng những năm qua hầu như công việc ở Lăng thị nó đều làm rất tốt.
Ừ, bây giờ giao luôn cũng không tệ, như vậy anh sẽ càng có nhiều thời gian ở bên bảo bối của anh hơn!