Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng

Chương 61: Tâm ý tương thông



Lăng Lãnh Ngạo gọi một cuộc gọi cho đối tác bên Úc, nói một chút về lí do giao hàng trễ. Đối phương cũng không hề làm khó hay phàn nàn gì về việc đó...À đúng hơn là họ không có gan đó!

Còn về Lăng Lãnh Ngạo, đối tác của anh có rất nhiều, nên cũng không cần thiết phải tốn công giải thích với khách hàng...

Tuy nhiên...anh là một người xem trọng chữ tín, biết phân biệt tốt xấu, đúng là đúng, sai là sai... Cũng không cần vì một điều không đâu mà mất đi một đối tác!

Sau việc đâu đó, Lăng Lãnh Ngạo trở lại phòng ngủ tìm Lãnh Hàn Quyên, nhưng không thấy cô đâu... Nghĩ là cô ở dưới nhà liền đi xuống, nhưng kết quả cũng không có.

Hỏi người giúp việc thì họ nói cô chưa từng xuống nhà...

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn một nơi, Lăng Lãnh Ngạo nhíu mày không vui và đi trở lên lầu...

Quả nhiên...khi mở phòng làm việc của Lãnh Hàn Quyên ra, thì anh nhìn thấy cô đang chăm chú vào chiếc laptop trước mặt, lâu lâu lại lặt lặt mấy tờ giấy trên bàn...

- Em lại không nghe lời!

Lăng Lãnh Ngạo âm trầm lên tiếng, đóng cửa phòng lại và cất bước đi về phía cô...

Lãnh Hàn Quyên giật mình ngẩng đầu lên nhìn liền thấy người đàn ông nào đó đang bị mây đen bao phủ...

Lãnh Hàn Quyên rùng mình, nhưng không sợ hãi mà nhìn lại Lăng Lãnh Ngạo, lãnh đạm nói:

- Em không thể bỏ bê công việc được!

Từ lúc biết cô có thai, Lăng Lãnh Ngạo đã không muốn cho cô là việc. Nhưng niềm đam mê đối với công việc của cô thật sự không bỏ được, tuy rằng mệt mỏi nhưng cứ ngồi không một chỗ thật sự cô không thể chịu nổi! Hơn nữa, đã lâu cô không tới công ty, bây giờ cả việc điều hành tập đoàn từ xa và làm việc trên máy tính cũng không thực hiện thì tập loạn sẽ loạn mất.

Công ty cô có thể không đến, vì mọi việc điều có thư kí thay cô giải quyết và báo cáo tình hình cho cô biết... Nhưng dù sao một số việc quan trọng vẫn cần đích thân chủ tịch là cô đây giải quyết.

- Công việc không thể bỏ? Vậy còn bản thân em thì sao, phải nghĩ đến sức khỏe của mình chứ!

Không ngờ cô lại trả lời mình như thế, Lăng Lãnh Ngạo có phần hơi tức giận lớn tiếng một chút.

Tưởng đâu cô sẽ cùng anh lớn tiếng một phen... Ai ngờ đâu Lãnh Hàn Quyên đột nhiên mím môi, không nhìn Lăng Lãnh Ngạo nữa, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình...

- Em...

Lăng Lãnh Ngạo nhíu mày... Sao cô lại như vậy, đây đâu phải là tính cách của cô?

... Chẳng lẽ đây chính là điều trong sách có nói, phụ nữ mang thai tính cách rất khác thường?

- Haizzz...

- Anh làm gì vậy? Buông em ra!

Lăng Lãnh Ngạo lấy mục tiêu" vợ con là trên hết", quyết định thua thiệt trước. Anh thở dài một hơi,  vòng qua sau lưng Lãnh Hàn Quyên, không nói một lời liền bế bổng cô lên... Mặc cho cô phản kháng, chống cự liền một mạnh ôm cô đi ra ngồi xuống ghế xô pha trong phòng.

- Được rồi, đừng giận, anh biết sai rồi, anh xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em!

Để cho cô ngồi vào lòng anh, Lăng Lãnh Ngạo vùi đầu vào hõm vai cô nhỏ giọng xin lỗi.

Lãnh Hàn Quyên không chống cự nữa, cô ngồi yên trong lòng anh. Thật sự thì cô biết anh làm tất cả cũng vì muốn tốt cho cô. Nhưng mặc dù không muốn, nhưng khi anh lớn tiếng với cô thì trong lòng lại tự dưng đau đớn và ấm ức chưa từng có... Chứ cô đâu phải là loại phụ nữ không nói lí lẽ, hay giận giữ chứ?

- Cũng tại anh lớn tiếng với em...

Nắm lấy hai bàn tay to lớn đang đặt ở eo cô, Lãnh Hàn Quyên rầu rĩ nói.

- Ừ,ừ...là anh sai, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ như vậy nữa... Nhưng em cũng phải nghe lời, trong thời gian mang thai không được làm việc nữa, biết không?

- Không được...tập đoàn đang có nhiều dự án lớn, em là chủ tịch không thể bỏ bê được!

Nói đến điểm chủ chốt, Lãnh Hàn Quyên lập tức phản đối, hơn nữa còn có ý thoát khỏi vòng tay của Lăng Lãnh Ngạo.

- Đừng kích động, đừng kích động...

Kiên quyết không buông tay, Lăng Lãnh Ngạo giữ chặt Lãnh Hàn Quyên, rồi anh nói tiếp...

- Anh chỉ nói là em không được làm việc, chứ có nói là không quan tâm tới công việc của tập đoàn luôn đâu...

- Là sao?

Lãnh Hàn Quyên khó hiểu nheo mắt nhìn anh.

- Thì anh sẽ làm thay em...ngốc quá!

Lăng Lãnh Ngạo cười cười nói, còn nhéo mũi Lãnh Hàn Quyên một cái.

Bất mãn đánh lên tay anh một cái, Lãnh Hàn Quyên vùi đầu vào ngực anh:

- Em không có ngốc, anh mới ngốc... Nhưng không làm gì em cũng không thể chịu nổi a~...

Năng lực của anh, cô biết...và anh cũng chính là người mà cô tin tưởng nhất... Nhưng mà...

- Vậy thì như thế này, em thấy sao?

Vừa nói, Lăng Lãnh Ngạo vừa bế bổng Lãnh Hàn Quyên lên lần nữa và trở lại ngồi lên ghế sau bàn làm việc, đồng thời cũng để cô ngồi trong lòng anh.

- Như thế này, em vừa có thể giám sát công việc nhưng không tốn công... Anh không rõ chỗ nào em cũng có thể giải thích...

Anh cũng có thể vừa làm việc vừa ôm mỹ nhân trong lòng, như thế thì còn gì bằng!

Câu cuối cùng này Lăng Lãnh Ngạo cũng không có nói ra.

Lãnh Hàn Quyên thấy có lí, cũng đồng ý với anh.

Sau đó Lãnh Hàn Quyên nói sơ qua về một vài dự án lớn mà Lãnh thị đang thực hiện...

Sau khi xem xét lại một lần, Lăng Lãnh Ngạo thầm rút ta một kết luận rằng: 2/3 các dự án là để đối phó với Trần thị!

Hiểu ra, Lăng Lãnh Ngạo trong lòng vui vẻ không thôi. Lần trước khi hai người cùng đối phó Trần gia và Trần Minh Hải là đã trải qua bàn bạc, tính toán một phen.

Còn lần này, anh vừa ra tay cho người đối phó Trần Minh Hải nhưng chưa nói qua với cô... Vậy mà đồng thời cô cũng ra tay a~...

Cái này có thể nói là " tâm ý tương thông" không?

Tuy là trong lòng vui vẻ, suy nghĩ vẫn vơ nhưng bên ngoài Lăng Lãnh Ngạo vẫn vô cùng nghiêm túc.

Nắm bắt được tình hình tập đoàn, cùng với trọng điểm của các dự án, Lăng Lãnh Ngạo liên tục nói ra nhiều phương án hay và khả thi...

Lãnh Hàn Quyên ngồi trong lòng nghe anh nói và thực hiện, cô không khỏi ngạc nhiên. Những điều mà anh vừa nói ra có nhiều cái trùng với dự tính chưa kịp thực hiện của cô, vài cái còn vượt luôn cả cô!

- Ngạo, em thắc mắc, với tài năng này của anh hoàn toàn có thể đưa Lăng thị lên đứng ngang hàng với Lãnh thị, thậm chí là có thể còn có thể vượt qua... Nhưng tại sao anh không làm?

Lãnh Hàn Quyên ngước mặt lên nhìn Lăng Lãnh Ngạo hỏi ra thắc mắc mới nảy sinh trong lòng...

Lăng Lãnh Ngạo nhướng nhướng mày, ngã lưng dựa vào ghế, hai tay ôm eo Lãnh Hàn Quyên, dửng dưng nói:

- Anh không thích, với lại cảm thấy như vậy là đủ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.