Bởi vì sự xuất hiện không báo trước của ông nội Lăng nên Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo, nên hai người mãi đến gần chiều mới ra ngoài được.
Không nội Lăng lúc đầu khi biết hai người phải ra ngoài thì có chút bất mãn không đồng ý... Nhưng sau cùng cũng phải ngậm ngùi chấp nhận số phận bị" bỏ rơi" của bản thân....
***
Vùng ngoại ô thành phố New York... Nơi đây không khí khá trong lành, mát mẻ, lại yên bình, là một nơi rất lí tưởng để đến nghỉ dưỡng, thư giản!
Và cũng đúng như vậy, một số người mệt mỏi cuộc sống ở chốn đô thị phồn hoa ồn ào đã đến nơi đây tìm cuộc sống yên bình.
Cũng có một số người giàu có tại thành phố về chốn này mua đất, xây dựng nên tài sản của chính bản thân để có thể tùy ý tới nơi này nghỉ ngơi...
Ở một khu vực riêng biệt của ngoại ô rộng khoảng hai mươi héc-ta, khung cảnh và thiên nhiên nơi đây lại càng hơn hẳn nhưng khu vực khác rất nhiều... Và đáng lẽ ra phải có nhiều biệt thự nhà cửa, tuy nhiên hoàn toàn trái ngược!
Tại một khu vực rộng như vậy, chỉ có một ngôi biệt thự màu xám cỡ lớn sừng sững cùng với một căn biệt thự hai tầng khác ở cách nhau khoảng mười mét. Chu vi bán kính khoảng năm héc-ta xung quanh biệt thự, đều được bao bọc lại bởi hàng rào sắt đen chắc chắn cao ba mét. Bên trong lại không thiếu người thường xuyên tới lui canh gác.
Một hệ thống chắc chắc, và bí mật tại vùng ngoại ô của thành phố New York phồn hoa này, không phải của ai khác mà là của chính Lăng Lãnh Ngạo... Nói một cách đúng và chính xác hơn nữa thì nơi này chính là trụ sở của bang Hắc Ưng tại New York!
Cảnh cổng sắt to lớn từ từ được mở ra, na chiếc ô tô lần lượt chạy vào... Trong đó có hai chiếc xe Jeep chiếc sau cùng nhau bao bọc một chiếc Rolls-Royce Ghost ở giữa.
Ba chiếc xe chạy qua cổng, cũng không dừng lại mà chạy thẳng vào trong đến trước căn biệt thự lớn mới dừng lại.
Từ phía ghế lái của chiếc Rolls-Royce Ghost Thế Phong mở cửa đi ra rồi nhanh chóng vòng ra đằng sau mở cửa.
Không cần nói cũng biết người xuống xe chắc chắn không ai khác chính là Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên rồi...
Lăng Lãnh Ngạo là người lạnh lùng, có nguyên tắc, có địa vị cao nhưng cũng không thích màu mè, ra vẻ...
Vì thế, sự xuất hiện của Lăng Lãnh Ngạo ở đây cũng không có làm sáo trộn nơi này bằng những màn tập chung xếp hàng, rồi hô hào chào đoán gì gì đó!
Chỉ đơn giản là việc của ai người đó cứ làm, chỉ cần khi anh và Lãnh Hàn Quyên đi qua thì sẽ cung kính tự chào hỏi là được.
Lãnh Hàn Quyên vẫn là lần đầu đến nơi này, nên không tránh khỏi quan sát xung quanh một chút, và kết quả không biết thế nào nhưng đáy mắt cô lên lóe lên tia sáng hoài hòa không dễ phát hiện. Còn trên khuôn mặt tuyệt mĩ thì chẳng có biểu cảm gì ngoài từ "lạnh"!
Còn Lăng Lãnh Ngạo, anh vươn một tay quen thuộc nhẹ nhàng ôm chọn vòng eo của Lãnh Hàn Quyên. Ánh mắt ngoại trừ khi nhìn cô mới biểu hiện lại tia ôn nhu, còn không cũng chẳng khác gì Lãnh Hàn Quyên ngoài sự lãnh lẽo, sắc bén.
- Lão đại, chị dâu! Mời đi theo hướng này!
- Ừ!
Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên cũng không có vào trong ngôi biệt thự màu xám... Mà hai người lại cùng với Thế Phong và vài thuộc hạ, đi theo một người đàn ông chắc cũng là thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đi vào căn biệt thự hai tầng gần đó!
Căn biệt thự lớn màu xám kia là dùng để huấn luyện, hội hợp,...v.v... Còn riêng căn biệt thự nhỏ hai tầng nhìn bên ngoài như nhà ở bình thường nhưng thực chất là nơi giam giữ, tra khảo những kẻ phản phản bội, hoặc người đối đầu với bang Hắc Ưng.
Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên được dẫn tới trước một căn phòng...
Lăng Lãnh Ngạo híp mắt nhìn ba người bị trói hai tay hai chân đang nằm dưới đất... Ba người đó không ai khác ngoài ba người nhà họ Lâm, không chỉ bị trói hai tay hai chân mà còn bị bịt mắt, dán miệng!
Có vẻ ba miệng đều đã tĩnh lại và đang cố nhúc nhích, miệng do bị dán nên chỉ phát " ưm, ưm" nho nhỏ.
- Tốt, vất vả cho cậu rồi A Dương, cậu cùng các anh em về nghỉ ngơi đi!
Lăng Lãnh Ngạo nhếch môi vỗ vai thuộc hạ đã dẫn anh vào lúc nãy... Một câu nói có nội dung quan tâm, song... ngữ điệu của anh vẫn lạnh tanh như cũ.
A Dương chính là người đã trực tiếp đảm nhận vụ bắt người nhà họ Lâm. Nghe Lăng Lãnh Ngạo nói thế cũng không có biểu lộ tâm tình vui sướng, hay gì khác mà chỉ cung kính vâng lời rồi lui ra!
- Tháo bịt mắt và bịt miệng của bọn họ ra!
A Dương đi rồi, anh mắt của Lãnh Hàn Quyên bao trùm sát khí không nhỏ, cô nhìn ba người đang nằm dưới đất ra lệnh cho cho thuộc hạ.
Ngay lập tức, có sáu người đàn ông cao lớn nãy giờ vẫn đứng sau lưng Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên nhận lệnh, động tác nhanh nhẹn dứt khoác làm việc...
Lâm Khanh cũng vợ con ông ta đã tỉnh từ lâu, lại cảm nhận được tình hình của bản thân lại hoảng sợ không thôi.
Lúc nãy nghe tiếng mở cửa, rồi thêm âm thanh nói chuyện xa lạ, đã khiến ông ta càng thêm hoảng sợ tới cơ thể run cầm cập. Ngoài ý muốn thoát chết khỏi tay Dương Thanh Sang, để rồi mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ!
Đầu óc ông ta mờ mịt hoàn toàn không biết bản thân và vợ con đang nằm trong tay ai, và đang ở đâu?!
- Mấy người...mấy người là ai...sai lại bất chúng tôi tới đây...?
Bị bịt mắt trong thời gian dài, vừa mới tiếp xúc lại với ánh sáng, vì vậy đôi mắt Lâm Khanh cần thời gian để thích ứng...
Vừa mới mờ mịt thấy được những người trước mặt thì đã nghe thấy âm thanh thất kinh của Cố Liễu, bà ta hoảng hốt nhìn những người xa lạ trước mặt... Càng ra sức giãy giũa mong thoát khỏi sự kìp kẹp của hai người đàn ông to lớn.
Lâm Khanh vốn cũng muốn nói ra câu đó, nhưng đã được nói thay nên đành êm lặng mà quan sát những người trước mặt, chờ đợi câu trả lời của họ...
Đã không nhìn kĩ thì thôi, lúc này khi đã tĩnh táo lại thì chỉ nhìn sơ qua một cái đã là ông không rét mà run.
Với khí chất này thì liền biết không phải là người thường, nhưng ông vốn chưa từng gặp hai người này, vậy tại sao lại bắt ông ta?!
- Không biết...chúng tôi đã đắc tội gì với các vị?
Đợi mãi mà chẳng thấy phản ứng của đối phương, Lâm Khanh liền rút hết can đảm, nhỏ giọng cẩn thận hỏi một câu.
Lãnh Hàn Quyên vốn là người không thích gấp gáp, vội vàng, nên dù khi đã đến lúc cần dứt khoác giải quyết một chuyện cũng rất thông thả.
Nghe được câu hỏi của Lâm Khanh cô cảm thấy như nghe một câu chuyện buồn cười nhất thế gian vậy! Nhưng lúc này cô cũng không cười mà biểu cảm càng thêm lạnh.
Hai người này, đã từng, đã từng cô gọi họ, xem mẹ là "cha", là" mẹ" của cô!
Đã từng, cô phải cắn răng nhịn đau đớn dưới những màn mưa roi vô cớ, những lời mắng nhiết khiến cô ghi nhớ cả một đời...