Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng

Chương 97: Đại kết cục- Chính văn hoàn



Trước câu hỏi của Dương Thanh Nhân, bà Dương xúc động cầm tay Lãnh Hàn Quyên, một tay thì cầm tay con bà, mỉm cười nói:

- Thanh Nhân, đây là Lãnh Hàn Quyên...nó là con gái ruột của Thanh Nguyệt, là cháu ruột của con!

Ầm...đùng...

Tựa như sấm nổ bên tai, ngoại trừ người của Lăng Lãnh Ngạo, và ông Dương ra... Thì những người còn lại đều có cảm giác như vậy khi nghe những lời đó từ bà Dương.

Dương Thanh Nhân ngỡ ngàng không thể tin nổi, càng nhìn chằm chằm Lãnh Hàn Quyên... Từ đầu, khi mới nhìn thấy cô, ông đã bị khuôn mặt của cô làm cho ngỡ ngàng, nhưng ông đủ tỉnh táo để nhận ra rằng đó không phải là chị gái của ông!

Còn bây giờ thì ông rõ rồi... rõ ràng vì sao lại có người giống người như vậy!

Lãnh Hàn Quyên sao...là giọt máu của chị sao? Đúng là ông trời rất biết trêu người, rất biết tạo bất ngờ... những bất ngờ khiến người ta khó tiếp thu nhất!

Còn một điều làm ông cảm thấy khó hiểu nhất thời gian qua nữa... cuối cùng thì cũng có thể hiểu ra rồi, hiểu ra hết rồi!

Thì ra...thì ra bấy lâu nay ông được quý nhân giúp đỡ lâu như vậy mà lại không hay biết...

Trái ngược lại với cha con Dương Thanh Nhân là bất ngờ, là vui mừng không nói nên lời... Thì cha con Dương Thanh Sang không vô cùng bất ngờ, chỉ có điều là không phải vui mừng, mà là bị dọa sợ đến không nói nên lời!

- Thôi rồi... tiêu rồi, tiêu thật rồi...

Dương Thanh Sang chỉ cảm thấy cả người ông ta không còn sức lực, cảm thấy đôi chân bủn rủn không còn sức, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào!

Vốn ông ta định mở miệng hỏi thân phận của những người này, nhưng bây giờ thì không cần, không cần nữa rồi! Theo như lời mẹ ông ta nói, thì người phụ nữ đó là Lãnh Hàn Quyên, vậy thì người đang ông lãnh khốc với khí thế khiếp người kia chắc chắn là ông trùm Lăng Lãnh Ngạo rồi!

Theo lí mà nói, khi biết bản thân có cháu gái là Lãnh Hàn Quyên, bình thường ông ta sẽ vui tới quên ăn quên ngủ! Vì sao...vì đó là Lãnh Hàn Quyên đấy...chính là người phụ nữ mà nguyên thủ các quốc gia còn phải nể mặt nữa mà! Hơn hết...bây giờ Lãnh Hàn Quyên còn là vợ của ông trùm hắc đạo, vợ của Lăng Lãnh Ngạo!

Nhưng...lần này ông ta lại không thể vui nổi...mà chỉ hận không thể được chết ngay lập tức mà thôi!

Không nói đến chuyện ông ta giúp Trần Minh Hạo chạy trốn sự truy đuổi của bọn họ mấy tháng trước, chỉ riêng việc làm nhiều năm về trước thôi... chỉ bấy nhiêu đó, thì ông ta đã khó có thể giữ được mạng rồi!

Không... không thể như vậy được... ông ta không thể chết, ông ta không muốn chết! Đúng rồi... cũng có khi chưa chắc bọn họ tới đây vì đã biết được chuyện kia... có khi chỉ là chuyện lục đục Dương gia lần này thôi! Đúng...chắc chắn là như vậy, không thể sai được!

Phải nói là đi người ngu thì dù có xảo quyệt, mưu kế thế nào, thì cũng chẳng khôn lên được, giống như Dương Thanh Sang vậy! Những suy nghĩ như vậy mà ông ta cũng nghĩ ra được... thì chẳng còn câu từ gì để tả ông ta được cả... Thật là...hay là do ông ta đã tự đánh giá thấp người khác, đánh đồng người khác cũng ngốc nghếch như ông ta?!

- Lãnh... Lãnh...

Dương Thanh Sang bày ra khuôn mặt đáng thương, hối hận, nhìn Lãnh Hàn Quyên bằng ánh mắt tha thiết. Ông ta muốn gọi tên cô, nhưng mới nói ra một chữ đã bị ánh mắt của Lăng Lãnh Ngạo làm cho khiếp đảm, lấp bấp mãi không nói được từ gì khác nữa.

Lãnh Hàn Quyên nói về từ với bà Dương và ông Dương Thanh Nhân, ý bảo họ đợi cô một lát, cô đi đến trước mặt Dương Thanh Sang... Dù là đang mang thai, nhưng khí chất lãnh đạo, vương giả cửa cô không hề giảm chút nào. Cô khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt của Dương Thanh Sang:

- Dương Thanh Sang ơi là Dương Thanh Sang...đừng tưởng là tôi không biết trong đầu ông đang nghĩ cái gì... Cũng chính vì biết, tôi mới càng cảm thấy kinh tởm ông hơn, cảm thấy kinh tởm khi có quan hệ huyết thống với người như ông!

Đã đến nước này, cô đã chẳng còn ý nghĩ sẽ tha cho người từng xuất hiện trong đầu rằng, sẽ tha cho người "cậu" này một mạng rồi! Chuyện về mẹ cô nhiều năm về trước cô có thể bỏ qua, vì suy cho cùng mẹ cô có thể gặp được cha cô cũng được xem là do Dương Thanh Sang gián tiếp tại nên đi...

Sau khi biết sự thật về chuyện năm xưa, quả thật, cô cũng không hề có ý định đối phó ông ta...

Xong...

Sau một thời gian quan sát, theo dõi hành động của ông ta... thì cái ý nghĩ tha thứ kia cô đã loại bỏ hoàn toàn! Với hạn người có thể vì lợi ích cá nhân mà hại chị, hại anh, muốn hạ sát chiêu...uy hiếp, bắt nhốt cha mẹ... Không đáng để cô phải làm như thế kia!

- Còn nữa... những chuyện xấu xa mà ông đã làm trong thời gian qua...tôi đều biết hết, không sót một chút nào... lần này đến đây, tôi cũng không có ý định để ông sống tiếp...

Lạnh lùng, vô cảm, âm lãnh là những từ có thể diễn tả được phần nào Lãnh Hàn Quyên hiện tại.

Cũng theo từng lời cô nói ra... không khí trong phòng cũng thay đổi không ít... Từ câu từng chữ phát ra, lại chẳng khác gì là những tảng đá ngàn cân không ngừng đè nặng vào lòng Dương Thanh Sang. Khuôn mặt ông ta xanh xao, tái mét như người sắp chết...

Bà Dương vốn đã ngưng khóc khi nhìn thấy Lãnh Hàn Quyên tới bây giờ, bà lại không kiềm được bụm miệng rơi nước mắt!

Ngoài ra... còn cảm xúc của một số người khác nữa...

- Không... không thể... cháu... cháu gái à...tha...tha cho...cho "cậu" lần này đi! "Cậu" hứa...sau này sẽ không làm chuyện xấu nữa...

Dương Thanh Sang thật sự bí đường, cũng không cần nghĩ đến Lãnh Hàn Quyên có nhận ông ta không... Thì ông ta tự xưng là "cậu" của cô, khóc lóc cầu cầu xin tha thứ... Nhưng trái lại, nhìn bộ dáng đó của ông ta, chẳng những người khác nhìn vào không thấy đáng thương, mà ngược lại tạo nên cảm giác vô cùng đáng khinh!

Lần này... không cần Lãnh Hàn Quyên phản ứng, cô đã rơi vào vòng tay quên thuộc, cùng với âm thanh bá đạo, tàn nhẫn vàng lên ngay lập tức:

- Thể Phong, lôi bọn họ ra ngoài... muốn xử lí như thế nào tùy cậu... Chỉ cần khi tôi kiểm tra thấy hài lòng là được!

Một tay ôm eo bà xã, một tay Lăng Lãnh Ngạo chỉ vào cha con Dương Thanh Sang... Sau đó cho Thế Phong một mệnh lệnh!

- Vâng, thưa lão đại!

Thế Phong cung kính nhận mệnh lệnh từ lão đại, phất tay ra lệnh cho thuộc hạ kéo hai cha con Dương Thanh Sang ra ngoài. Nhưng khi mà Thế Phong quay lưng, chẳng ai thấy được khuôn mặt từ nghiêm túc của cậu ta chuyển sang gian xảo...gian xảo không gì miêu tả được!

Thử hỏi xem, ngay trước mặt Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên, cậu ta còn làm như vô tình mà trả thù riêng... Vậy còn bây giờ được giao hai người họ toàn quyền xử lí... thì không biết rằng, hai người kia sẽ bị biến thành cái bộ dạng gì nữa?

Dương Thanh Sang chưa làm được gì, nói được câu nào nữa đã bị lôi đi... Thì không cam lòng mà hét lên, thậm chí còn vang xin Dương Thanh Hoàng.

Nhưng thật đáng tiếc, phải làm ông ta thất vọng hoàn toàn... vì cha con ông ta có la hét khàn cả giọng cũng chẳng ai muốn giúp, cho dù muốn, thì họ cũng có thể làm được gì?! Quyền quyết định hiện tại... tất cả đều nằm trong tay của Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên!

Ông Dương Thanh Hoàng vẫn im lặng, lặng lẽ quan sát tình hình từ khi Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quốc xuất hiện... Đến khi thấy cha con Dương Thanh Sang bị đưa ra ngoài, ông chỉ im lặng nhìn theo đến khi khuất bóng dáng...

Dựa hẳn đầu vào gối, ông nhắm mắt lại... Nếu biết có ngày hôm nay, thì khi xưa đừng làm nên những chuyện kia!

...

Sau đó, vợ và con gái của Dương Thanh Sang số phận cũng không được tốt cho lắm, nhưng dưới sự cầu khẩn của bà Dương, Lãnh Hàn Quyên cũng không mạnh tay xử lí hai người đó... Hai người bị trục xuất khỏi Dương gia...cho ra ngoài tự sinh tự diệt!

Lãnh Hàn Quyên cũng nói ra vài điều trong lòng, cô bày tỏ tha thứ cho ông Dương, và nhận lại ông. Cũng nhân tiện nhận lại người cậu ruột và vài người có quan hệ khác.

Cô cũng không cùng Lăng Lãnh Ngạo trở về ngay, mà ở lại giúp ông Dương xử lí nốt những rắc rối do Dương Thanh Sang gây ra...

Đến ngày thứ năm, mọi việc xem như cũng trở lại quỹ đạo phần nào. Gia đình ông Dương Thanh Nhân cũng từ bên ngoài trở lại dinh thự, để công ty Thành Long xác nhập vào Dương Thị... Còn Lãnh Hàn Quyên, mối quan hệ của cô với những người trong Dương gia cũng nhanh chóng tốt lên, ông ta đã không còn e dè mất tự nhiên trước cô cháu ngoại duy nhất nữa.

Bữa tiệc lớn nào rồi sẽ đến lúc phải tàn, hôm nay khi dùng bữa trưa, Lãnh Hàn Quyên đã ngỏ lời nói cô phải trở về.

Bà Dương là người phản ứng trước nhất, khuôn mặt bà buồn hẳn xuống, bà nhỏ giọng:

- Đã đến lúc phải về rồi sao... bà thật mong hai đứa có thể ở lại đây thêm một thời gian nữa!

Lâu lâu mới được ở cùng cháu gái như thế, bà thật muốn thêm một thời gian nữa! Nhưng bà biết, đó là điều rất khó... bởi cả cháu gái, và cháu rể của bà, đều không phải cảnh rỗi vì, công việc của hai người điều rất nhiều, phải trở về để xử lí! Dù biết thế, bà cũng không trách khỏi buồn phiền...

- Phải rồi...hai đứa có...

Ông Dương nhìn vợ đau lòng, liền kiềm chế không được muốn nói... Chỉ có điều, ông chưa nói được vào chuyện chính đã bị ánh mắt như dao lam của Lăng Lãnh Ngạo làm cho im bặt, chỉ còn cách nuốt những từ kia trở lại.

Ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, nếu dám giữ Lãnh Hàn Quyên lại...thì anh không ngại làm ra những chuyến gì đâu!

Nói thật, thì qua mấy ngày ở lại Dương gia, Lăng Lãnh Ngạo đã nghẹn đến mức không chịu nổi nữa rồi...sự kiềm chế của anh cũng sắp bộc phát!

Những ngày qua, Lãnh Hàn Quyên và anh nếu như không bận xử lí chuyện Dương gia phụ ông Dương, thì lúc không có việc cũng chẳng thể ở bên nhau! Tại vì sao, tại vì những lúc như vậy, đều có người đến tìm cô, bám cô...ngay cả ban đêm, anh cũng không thể ôm vợ vào lòng...

Đó cũng là lần đầu tiên trong đời Là lão đại phải chịu nghẹn ức như thế...đã vậy, những đối tượng kia còn vô tư không biết trên đầu họ có vô vàng mây đen, rất rất xem nhẹ sự tồn tại của Lăng Lãnh Ngạo mà bám lấy vợ anh... Còn một số người cảm nhận được, nhưng lại làm ngơ như không biết!

Lăng Lãnh Ngạo khẳng định rằng, nếu như không phải vì bà xã...anh đã không kiềm được mà thủ tiêu hết rồi!

Còn bây giờ, anh đã không thể chịu nổi nữa, nếu còn tiếp tục, anh sợ bản thân sẽ...

Dưới cái nhìn sắc lẹm đầy ý vị của Lăng Lãnh Ngạo, ông Dương cảm thấy lạnh sống lưng vô cùng... Đúng là ông trùm hắc đạo, khí thế này ông chẳng bao giờ bằng được cả! Ông Dương một mặt nắm tay bà Dương âm thầm ăn ủi, một mặt hắn giọng, nhìn cháu gái:

- Hưm... thật ra ông cũng rất muốn giữ Hàn Quyên ở lại thêm vài ngày... Nhưng như thế thì không ổn lắm...

Có khi sẽ có án mạng đấy!

Câu cuối cùng này, ông Dương không có nói ra, nhưng ai cũng hiểu... Còn Lãnh Hàn Quyên...làm sao mà không biết vì sao ông Dương lại thấy đổi ý định nhanh như vậy, còn không phải do ông xã thân yêu của cô sao?

Lãnh Hàn Quyên không dấu vết liếc Lăng Lãnh Ngạo một cái...bàn tay đang được anh nắm dễ dàng thoát ra, nhéo nhéo tay anh! Nhưng không trách anh được, anh làm vậy cũng là nghĩ cho cô mà!

Lăng Lãnh Ngạo nhìn người phụ nữ trong lòng mình làm ra hành động trẻ con... Trong lòng vô cùng vui vẻ, sủng nịnh vuốt vuốt tóc cô.

Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo ở lại Dương gia tới sáng hôm sau thì ăn sáng xong, thêm một màng chào hỏi, dặn dò lo lắng liền lên đường ra phi trường, để về New York....

Lại một lần nữa, chiếc phi cơ tư nhân mang dấu hiệu của tập đoàn quốc tế Lãnh thị lại vươn cánh bay cao trên bầu trời xứ Đài... Nhưng hoàn toàn khác những lần trước, mà lần này đây, giống như tâm trạng của chủ nhân nó vậy, nó bay một cách vô cùng nhàn nhã, lại mang theo một chút kiến tiếc như nói rằng: Nó, sẽ sớm ngày quay lại!

- Vậy là xong rồi, thời gian tới em chịu ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai rồi chứ, bà xã?

Lăng Lãnh Ngạo dịu dàng ôm lấy Lãnh Hàn Quyên từ phía sau, đặt cầm lên tóc cô, ôn nhu lên tiếng. Bàn tay to theo thối quen liền vòng ra phía trước xoa xoa lên bụng cô, cánh mũi lại tham lam hít thật nhiều mùi hương thanh thoảng, tự nhiên từ mái tóc của cô.

Hừ hừ... Về nhà anh, xem kẻ nào còn dám dành vợ với anh!

Lãnh Hàn Quyên đang đứng ngắm bầu trời trong xanh qua khung cứ sổ máy bay, bất ngờ rơi vào vòng ôm ấm quen thuộc, cánh môi cô không tự chủ cong lên nụ cười nhẹ. Xem hành động mang tính trẻ con của anh, cô lắc lắc đầu, cái này chẳng còn gì lạ cả!

Lãnh Hàn Quyên dựa người vào Lăng Lãnh Ngạo, cô không nói gì, xem như đồng ý!

Lăng Lãnh Ngạo mỉm cười, hôn lên tóc vợ, anh cũng không nói gì nữa, mà siết chặt vòng tay ôm cô, thật chặt!

Không gian rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đập nhịp nhàng nhỏ nhẹ của hai trái tim yêu thương hoà nguyện... Lãnh Hàn Quyên im lặng, Lăng Lãnh Ngạo cũng im lặng, hai người cùng nhau lắng nghe nhịp đập từ con tim đối phương, để cảm nhận tình yêu sâu sắc từ đó!

Như thế là đủ rồi, cuối cùng họ cũng có thể bình yên bên nhau, cùng nhau trải qua khoản thời gian sau này, cùng nhau làm việc, cùng nhau nghĩ ngơi...Rồi không lâu sau đó, những bảo bối của hai người sẽ chào đời, gia đình họ sẽ ngập tràng tiếng cười hạnh phúc!

Như thế... cũng đủ rồi!

Chính Văn Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.