Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 50: 50: Chu Bà Tử Hối Hận





"Chúng ta có chỗ tốt sao? Tiểu thúc, có phải ngươi nói ngược rồi không? Chúng ta phải phụng dưỡng nương, được phân chia đất và phòng ở nhưng đại đa số bạc trong nhà lại rơi vào đầu các ngươi!" Thê tử Chu Đại Xuyên không hài lòng nói."Ngươi nói vậy là có ý gì? Cái gì mà đại đa số bạc trong nhà rơi vào đầu chúng ta? Ngươi nói rõ ràng cho ta nghe!" Thê tử Chu Đại Hà không phục nói.Trong lòng Chu bà tử bỗng trở nên lạnh, thật lạnh.Vốn dĩ bà ta nghĩ tiểu nhi tử tới đây để đòi lại công bằng cho bà ta, ai có thể nghĩ được rằng hắn mang bà ta tới đây là muốn giao lại cho đại phòng.Trước khi ở riêng, hai nhi tử tranh nhau phụng dưỡng bà ta tới mức suýt thì đánh nhau.Sau khi ở riêng, hai nhi tử lại vì chuyện phụng dưỡng bà ta mà muốn đánh nhau nữa.Cuối cùng thì bà ta đã sai lầm ở đâu? Rõ ràng bà ta đã chia tài sản cho chúng thật công bằng mà.Đại nhi tử phải phụng dưỡng bà ta, cho nên bà ta đã chia phòng ở và một nửa đất vườn cho đại phòng, mà bởi vì tiểu nhi tử không có phòng ở, cho nên bà ta mới chia bạc và một nửa đất vườn cho hắn.Làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng một nhà Chu Đại Hà để Chu bà tử ở lại nhà Chu Đại Xuyên không để ý tới, rồi cứ thế bước đi."Ngươi nhìn mà xem.

Đây là bảo bối tiểu nhi tử mà ngươi yêu thương đó, đi cũng không thèm nói một tiếng với ngươi.


Ngươi đã thấy lúc trước là ngươi bị mù mắt, lẩn thẩn nên mới chia nhiều bạc cho bọn họ như vậy chưa?"Thê tử Chu Đại Xuyên vô cùng tức giận, cũng quay đầu bước đi, không để ý tới Chu bà tử đang sững sờ tới ngây ngốc đứng yên tại chỗ.Về sau mỗi ngày, bọn họ đều cho Chu bà tử ăn bánh bao, bánh bao, vẫn là bánh bao.

Mặc kệ Chu bà tử làm ầm ĩ như thế nào, một nhà Chu Đại Xuyên cũng coi như không nghe thấy.Chu bà tử cảm thấy náo loạn ở nhà không có tác dụng.

Bà ta đi ra bên ngoài, gặp người nào cũng nói là một nhà Chu Đại Xuyên không tốt với bà ta, ngược đãi bà ta.Thê tử Chu Đại Xuyên nghe được việc này, tức giận đến tìm Chu bà tử nói lý lẽ."Nương, nhà của chúng ta có ý tốt muốn phụng dưỡng ngươi, ngươi còn đến khắp nơi đặt điều cho chúng ta.

Ta hỏi ngươi một chút, chúng ta bỏ đói ngươi hay không cho ngươi quần áo để mặc?"Chu bà tử vẫn cho rằng bà ta có thể nói lý lẽ với thê tử Chu Đại Xuyên, cho nên bà ta trực tiếp buông một câu: "Các ngươi không tốt với ta!""Nếu ngươi cảm thấy chúng ta không tốt với ngươi, ngươi có thể đi nhà Chu Đại Hà!" Thê tử Chu Đại Xuyên không chút khách khí chỉ vào Chu bà tử nói.Chu bà tử nào dám đi.Lúc trước bà ta cảm thấy đồ nhà đại nhi tử không ăn được, đã muốn tới nhà tiểu nhi tử ăn.


Thế nhưng tiểu nhi tử không nói hai lời đã đuổi bà ta ra ngoài, còn nói cái gì mà lúc trước đại ca đã đồng ý phụng dưỡng bà ta rồi.Hiện tại Chu bà tử đã hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sẽ không đồng ý ra ở riêng.Chỉ là hiện tại bà ta có hối hận cũng vô dụng.Buổi chiều ngày hôm sau.Chu bà tử đã đói bụng tới mức không chịu nổi.

Bà ta muốn tới phòng bếp kiếm một chút đồ ăn.

Vừa đi vào phòng bếp đã thấy một nhà Chu Đại Xuyên trốn ở trong phòng bếp nhỏ ăn vụng cái gì đó.Nhìn thấy Chu Kim Bảo gặm miếng thịt gà to mập, Chu bà tử rất nhanh đã thèm tới chảy nước miếng.Đã lâu rồi bà ta không được ăn thịt.Chỉ là cứ nghĩ đến một nhà Chu Đại Xuyên lại dám ăn vụng thịt sau lưng mình, Chu bà tử lại không nhịn nổi: "Không phải các ngươi nói không có tiền mua thịt sao? Thế thịt này ở đâu mà ra?"Thê tử Chu Đại Xuyên biết không giấu giếm được nữa, đang muốn nói gì lại bị Chu Kim Bảo cắt ngang."Ngươi, lão tiện nhân kia, có phải đang muốn ăn vụng thịt của nhà chúng ta hay không? Ta nói cho ngươi biết, thịt gà này là của nhà chúng ta!" Chu Kim Bảo cắn một ngụm thịt gà nói."Ta là nãi nãi ngươi!"Chu bà tử bị những lời này của Chu Kim Bảo làm cho vô cùng tức giận.Hắn chính là đại tôn tử bà ta nâng niu mười năm đây sao? Chính là tôn tử bà ta ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay lo nát đây sao?"Mẹ ta kể ngươi chính là con sâu gạo ăn của nhà chúng ta, ở nhà chúng ta.


Ngươi còn mặt mũi thì đi nhà tiểu thúc đi, đừng có ở nhà của chúng ta nữa!" Chu Kim Bảo vênh váo tự đắc nói.Chu bà tử chỉ cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, đầu rất choáng váng, sau đó bỗng nhiên trước mắt bà ta tối sầm, cả người té ngã trên đất."Nương! Nương!"Bộ Phàm được người gọi, hắn vội vã đi tới xem bệnh cho Chu bà tử.Sau khi thi châm cho Chu bà tử xong, hắn quay sang nhìn một nhà Chu Đại Xuyên và một nhà Chu Đại Hà, lắc đầu."Người thì ta đã cứu được rồi, có điều về sau hành động và nói chuyện của nãi nãi có chút khó khăn.

Các ngươi làm nhi tử và tức phụ thì nên chăm sóc nãi nãi kỹ càng một chút!"Một nhà Chu Đại Xuyên và một nhà Chu Đại Hà nhìn nhau, trong mắt hai bên đều hiện lên một tia tiếc nuối.Vẻ mặt của hai nhà này đương nhiên không thể gạt được ánh mắt của Bộ Phàm, nhưng hắn cũng chẳng nói thêm điều gì, chỉ cầm hòm thuốc rồi rời đi.Tuy Chu bà tử còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng bà ta vẫn nghe được chút tình huống bên ngoài.Bà ta lại nghe thấy hai nhi tử cãi nhau vì chuyện hầu hạ bà ta, thậm chí còn quấy rầy khiến cho tộc trưởng Chu thị tới đây.Cuối cùng Chu tộc trưởng để cho hai nhà Chu Đại Xuyên và Chu Đại Hà, mỗi nhà thay phiên nhau cứ cách một đoạn thời gian lại phải chăm sóc Chu bà tử, lúc này mới khiến cho hai nhà không cãi nhau nữa.Vốn dĩ Chu bà tử nghĩ rằng lúc bà ta sinh bệnh, hai nhi tử có thể hết sức quan tâm, chăm sóc cho bà ta.Nhưng bà ta không biết ác mộng của bà ta bây giờ mới bắt đầu.Hai đứa con dâu cũng không muốn săn sóc bà ta, cho nên đẩy chuyện đó cho mấy hài tử làm, hài tử lại ngại phiền toái, trực tiếp ném cơm mang cho bà ta lên trên bàn, để cho bà ta tự ăn.Thế nhưng tay chân bà ta không dễ động, mặt lại méo miệng lại lệch, làm sao có thể tự cầm chén mà ăn cơm được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.