“Bảo bối ơi!!! Tiền lương của anh...Đâu dòi ta? Đây nè, cầm hết đi nha! Bảo bối bảo
bối, nấu gì mà thơm vậy?” Đại Kỷ về nhà, vợ đang nấu cơm dưới bếp. Vẫn
như 7 năm trước, anh chàng này vô cùng thích thú khi về nhà thấy Nhã Ái
ngay a~ Cảm giác thật hạnh phúc a~
“Anh nè, dơ quá, thay đồ!” Nhã Ái chìa cái xẻng bắt anh giữ khoảng cách, mấy năm trời mà anh vẫn con nít như vậy.
“Mama!!!” Thiên Toàn vừa đi học về, thấy baba đang ôm mama, liền chạy lại ôm ké,
ngoan ngoãn lấy từ cặp ra mấy viên kẹo, cười toe toét: “Mama, mama, con
cho mama hết đó! Hôm nay con lại đánh cờ thắng thầy a~ Ủa? Mama nấu gì
mà thơm quá vậy?”
Nhã Ái suýt bật cười, đúng là hổ phụ sinh hổ tử a...
“Hai cha con đi tắm đi, hôm nay mama nấu món 2 người thích, không tắm nhanh
là không được ăn đâu nhé.” Nhã Ái mỉm cười, lắc đầu tỏ vẻ hết cách.
“Mama / Bảo bối! Hôn con / anh đi!!” Hai người nào đấy vẫn mặt dày đồng thanh, đôi mắt cũng giống hệt nhau, cực kỳ mong chờ a~
“Đi tắm đi rồi hôn gì thì hôn!” Nhã Ái đẩy 2 cha con họ Đại vào nhà tắm,
rồi vội vã tắt bếp, chạy vào phòng: “Để em lấy đồ cho.”
Hai cha
con nào đấy trong nhà tắm, mặt như ủ dột, chậm rãi thay đồ rồi cùng nhau chui vào bồn tắm lớn, cùng nhau lấy 2 con vịt gần đấy thả vào bồn tắm
nốt.
Chợt thấy đồ Nhã Ái đem vào nhà tắm, cả 2 mới đồng thanh kêu lên:
“Mama ơi / Bảo bối ơi, đồ lót đâu rồi?”
Nhã Ái đứng tim...rồi phì cười...
Đúng quả hổ phụ sinh hổ tử....không sai chút nào...