Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi

Chương 24: Mơ thấy mình "tạo thỏ con" với đại ca



Edit: Pa không đường

Nói là làm, huống hồ đó còn là đề nghị của đại ca, công cụ của họ có hạn, ngoài Hàn Quang kiếm ra thì chỉ có mỗi cái cái cuốc rỉ sét mà Phong Thiếu An lượm được dưới hồ, không biết kẻ xui xẻo nào đã đánh rơi nó.

Biết võ cũng có cái hay, chưa kể nội lực của Phong Thiếu An lại cao cường như vậy, chọn xong vị trí, Phong Thiếu An ra sức đánh một chưởng thật mạnh.

Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra, sau khi bức tường đá bị phá vỡ, bên trong lại xuất hiện một cái hang.

Cả hai đều sửng sốt, đó là một cái hang rất rộng, rộng hơn hang bên ngoài hàng chục lần, bên trong giăng đầy nhũ đá, trên đỉnh có một viên Dạ Minh châu đang phát sáng, to bằng miệng bát.

Không sai, chính là Dạ Minh châu to bằng miệng bát! Ngay cả trong cung cũng không có viên Dạ Minh châu nào lớn như vậy, đến cả quỷ trộm Nhất Chi Xuân đã từng trộm bảo vật khắp thiên hạ mà cũng chưa từng nghe nói trên đời lại có viên Dạ Minh châu lớn như vậy.

"Sơn động này rộng thật..." Phong Thiếu An há hốc mồm.

Nhất Luân Nguyệt thăm dò bên trong rồi quan sát suốt một hồi, có một gò đất cao và một bãi đất thấp, bên cao thì khô ráo còn bên thấp thì ẩm ướt, ngoài ra còn có dăm ba loại hoa cỏ đang sinh trưởng, bên trên là một khoảng sân nhỏ có thể đón chút ánh sáng qua giếng trời.

Có bàn đá, ghế đá, giường đá cùng mấy bình rượu, trên giường vẫn phủ chăn, rõ ràng là dấu vết sinh sống của ai đó, ban ngày có ánh mặt trời, ban đêm được chiếu sáng bằng Dạ Minh châu, quả là một nơi không tồi để sống.

Hai người vào trong hang, tò mò nhìn ngó xung quanh, dưới giếng có một hồ nước nho nhỏ, nước bên trong lạnh cóng, tiếc là không phải suối nước nóng, nếu là suối nước nóng thì tắm ở đây luôn cũng được đỡ phải chạy ra ngoài.

"Có người sống ở đây ạ?"

Nhất Luân Nguyệt chạm vào bàn đá, bụi vương đầy trên tay, "Từng có người sống ở đây nhưng chắc chắn là họ đã rời đi lâu rồi."

Vừa rồi Phong Thiếu An vô tình phá vỡ bức tường đá nên phát hiện ra hang động này.

Phong Thiếu An nhìn xung quanh rồi nói: "Đại ca, ở đây có rất nhiều thứ mà ở bên ngoài mới có. Có giỏ, có cả trứng vỡ ở trong giỏ này."

Nhất Luân Nguyệt mở hồng bao (chú thích chương 3) trên vò rượu ra, vò rượu không được niêm phong kín, dù mùi rượu đã phai đi rất nhiều nhưng chắc chắn đây là rượu. Theo lý thuyết, một vò rượu mỏng manh như vậy không thể nguyên vẹn rơi xuống đáy vực sâu như thế được, chỗ này chẳng những có vò rượu mà còn có hơn hai mươi vò.

"Nhất định còn có lối ra!" Nhất Luân Nguyệt không kìm được nỗi kích động, "Nhất định ở đây có lối thông ra bên ngoài!"

"Thật sao?" Hai mắt Phong Thiếu An lấp lánh, "Phái Nhi sẽ đi tìm lối ra ngay!"

"Lối ra chắc chắn ở bên trong!" Nhất Luân Nguyệt rất quả quyết, "Bức tường đá mà ngươi vừa đập vốn nguyên vẹn nên đó không phải là lối vào. Có lẽ ai đó đã vô tình phát hiện ra hang động này nhưng không biết nó thông với thung lũng bên kia."

Nhưng hai người tìm kiếm mọi ngóc ngách trong hang mà chẳng thấy thứ gì tựa như một cánh cửa bí mật.

Họ thoáng thất vọng, ngồi thừ trên ghế đá, nhìn ra sân.

"Không phải là cái lỗ đó đâu nhỉ?" Nhất Luân Nguyệt nói.

Phong Thiếu An nói: "Không thể nào, cái lỗ đó quá nhỏ, chỉ có chó mèo mới chui qua được, còn con người thì tuyệt đối không thể."

Hy vọng bị dập tắt, Nhất Luân Nguyệt ủ rũ nói: "Người từng sống trong động này không phải là người lùn đấy chứ, chỉ có người như thế mớt chui vừa cái lỗ đó."

Phong Thiếu An bay tới kiểm tra rồi quay lại rồi, "Không phải, trừ khi là trẻ sơ sinh, ngay cả người lùn cũng không thể nhỏ như vậy được."

Sau đó, hai người không cam lòng tìm kiếm suốt ba ngày, gần như sắp đào xuống ba thước đất rồi nhưng vẫn không tìm được lối ra.

"Không thể nào không có lối ra. Rõ ràng đã có người từng sống ở đây mà không tìm thấy thi thể thì chắc chắn họ đã rời đi. Chết tiệt! Lối ra ở đâu chứ!"

Nhất Luân Nguyệt sắp phát điên vì lối ra ấy rồi. Trước đây, y nghĩ không thể ra ngoài được nữa nên khá bình thản khi sống trong thung lũng nhưng giờ đã biết bản thân có thể ra ngoài mà lại không tìm được lối ra nên rất nóng ruột.

"Đại ca đừng nôn nóng, chúng ta thử tìm lại xem, nhất định sẽ tìm được."

Trăng tròn nằm trên giường, trên giường có một chiếc chăn, lại còn là chăn bông, tuy cũ hơn một chút nhưng so với chăn cỏ lau thì tốt hơn nhiều.

Phong Thiếu An đáng thương chưa bao giờ được bò lên giường, chỉ đành trải cỏ khô dưới chân giường rồi đắp chăn cỏ lau để sưởi.

Ở đây lạnh hơn bên ngoài, chắc là bởi trong này có hồ nước.

Kỳ thực, giường đá rất rộng, bên trên còn có đệm, nhất định rất thoải mái, Phong Thiếu An vẫn mong được ngủ trên đó nhưng hình như đại ca vẫn còn giận.

"Phong Thiếu An, lúc trước ngươi đã từng nghĩ sẽ không thể ra ngoài nên định bụng sống ở đây luôn đúng không?"

Phong Thiếu An gối lên tay rồi chẳng hề do dự mà đáp: "Đúng vậy."

"Nói ta nghe, ngươi đã nghĩ gì?"

"Phái Nhi cảm thấy thung lũng này rất đẹp, dẫu không thể ra ngoài nhưng bị kẹt lại trong một nơi thế này cũng không tệ, dù sao cũng không phải là hoang mạc trơ trụi, ở đây có hoa cỏ, rất nhiều cá và thậm chí còn bắt được thỏ. Phái Nhi đã tính bắt một đàn thỏ về nuôi, hàng ngày đi bắt sâu bọ cho chúng ăn, sau đó chúng sẽ sinh thật nhiều con thỏ con rồi ngày nào đại ca cũng có thỏ ăn."

Nhất Luân Nguyệt không khỏi cong khóe miệng, "Chuyện gì cũng nghĩ đến ta, khá khen cho lòng hiếu thảo."

Phong Thiếu An cười khúc khích, "Việc của Phái Nhi là chăm sóc đại ca mà."

"Này!" Nhất Luân Nguyệt xoay người cúi xuống nhìn Phong Thiếu An, "Ngươi bảo là sinh thỏ con, thế ngươi có biết thỏ con được sinh ra thế nào không hả?"

Má Phong Thiếu An nóng bừng lên, "Hồi nhỏ, Phái Nhi cũng nuôi thỏ. Lúc đó, đệ thấy hai con thỏ nằm chồng lên nhau nên đi hỏi ma ma. Ma ma nói chúng đang sinh thỏ con, cũng giống như người ta sinh em bé vậy.

"..." Vốn dĩ y chỉ muốn trêu chọc cậu, ai ngờ cậu lại liến thoắng một tràng, Nhất Luân Nguyệt không chịu nhượng bộ, "Vậy ngươi đã thấy bọn nó làm thế nào chưa?"

Phong Thiếu An lắc đầu nói: "Ma ma nói không được nhìn, bất luận là ai đi chăng nữa thì thời điểm họ đang tạo em bé cũng không được nhìn, khiếm nhã không được xem nên Phái Nhi không nhìn kỹ, lần nào Phái Nhi cũng bịt mắt rời đi."

"Được rồi." Nhất Luân Nguyệt lại nằm xuống, lẩm bẩm: "Đến đêm rồi còn không ngủ, ngồi thảo luận cách sinh thỏ với ngươi, đúng là có bệnh."

Đêm đó, Phong Thiếu An nằm mơ, cậu mơ thấy mình và đại ca trần truồng, nằm úp lên nhau, run rẩy như đám thỏ đang tạo thỏ con, cơ thể đại ca ửng hồng rồi bật ra những tiếng rên rỉ rất êm tai, Phong Thiếu An thấy gậy nhỏ càng lúc càng cứng nên mau chóng rướn thẳng eo còn đại ca lại bắt đầu khóc lóc.

Lúc Phong Thiếu An tỉnh dậy, cậu thấy đũng quần mình ướt đẫm, phải rồi, đêm qua cậu mơ thấy mình tạo thỏ con với đại ca. Cậu cắm cây gậy vừa nóng vừa cứng vào chiếc mông nhỏ đại ca, còn tiểu cả vào mông đại ca nữa...

Sao có thể mơ thấy bản thân làm chuyện như vậy với đại ca cơ chứ, đó chính là đại ca của mình cơ mà, Phong Thiếu An, ngươi điên rồi!

Cả ngày hôm sau, Phong Thiếu An rơi vào trạng thái chán ghét bản thân, cậu không dám nhìn thẳng vào Nhất Luân Nguyệt, bởi mỗi khi nhìn vào y, cậu sẽ nghĩ đến những điều mình đã làm với đại ca trong giấc mơ.

Nhất Luân Nguyệt cũng cảm thấy có gì đó không ổn, tên ngốc này cứ vò đầu bứt tai suốt cả buổi, hễ thấy hắn là đỏ mặt quay đi.

Con người hắn là vậy, càng thấy người ta thẹn thùng thì càng trêu.

Nhất Luân Nguyệt bước tới ôm Phong Thiếu An vào lòng, chỉ mới chạm vào mặt Phong Thiếu An, còn chưa kịp nói gì thì cậu đã trốn nhanh như khỉ.

"..."

Nhất Luân Nguyệt chết lặng, nếu trước đây, y chủ động ôm như vậy thì Phong Thiếu An chả vui chết đi được vậy mà hôm nay cứ như gặp phải ôn dịch vậy?

"Phong Thiếu An, hôm nay ngươi làm sao vậy? Kỳ lạ thế hả?"

Phong Thiếu An đưa lưng về phía y, vừa rồi, bàn tay mềm mại của đại ca chạm vào má khiến toàn thân cậu nóng bừng, mặt bị hun như đít khỉ, trong đầu tràn ngập những hình ảnh không thể miêu tả.

"Đệ, đệ..." Phong Thiếu An không tìm được cớ gì, "Phái Nhi đi tắm đây!"

Kết quả, Phong Thiếu An không tới suối nước nóng mà lao thẳng xuống cái hồ bên ngoài, cậu ngụp xuống nước một lúc rồi nổi lềnh phềnh như cái xác.

Nhất Luân Nguyệt đứng quan sát từ cách đó không xa. Trong lòng y cảm thấy rất lạ, Phong Thiếu An luôn cố gắng lấy lòng y bằng mọi cách, lúc nào cũng ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của y, chưa bao giờ thấy cậu né tránh như hôm nay.

Chẳng lẽ lại giận gì mình à, tên ngốc này biết giận dỗi từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ vì y không cho cậu lên giường?

Có lẽ vậy, dẫu sao cũng là độc đinh của phủ Tướng quân mà phải nhìn trước ngó sau hầu hạ y còn chưa tính, ngay cả giường cũng không được lên, ngay cả đồ ngốc cũng sẽ khó chịu.

Thế là đến tối, Nhất Luân Nguyệt chủ động nói: "Đêm nay cho ngươi lên giường ngủ."

"!!" Phong Thiếu An tưởng mình nghe nhầm, "Đại ca nói gì cơ?"

"Ta nói! Đêm nay cho ngươi lên giường ngủ!"

Một nụ cười rạng rỡ lập tức nở trên môi Phong Thiếu An nhưng lại vội vàng thu lại, cậu cười khổ rồi đáp: "Đại ca sẽ không đá Phái Nhi xuống giường nữa chứ?"

"..." Mình hung dữ vậy sao? Nhất Luân Nguyệt nhớ ra quả thật mình cũng từng đã đá người ta mấy lần, bị nghi ngờ là lẽ thường, "Không đâu, lên đi."

"Được!" Phong Thiếu An lập tức trèo tót lên giường nhưng vừa thấy cẳng chân trắng nõn của y lộ ra thì lập tức sững người lại. Cậu vội vàng quay về ổ chăn cỏ lau của mình rồi trùm kín mít, thậm chí còn quay lưng với Nhất Luân Nguyệt.

"Này là sao?" Nhất Luân Nguyệt thấy cậu làm vậy thì hỏi: "Không muốn lên giường ngủ à?"

"Không muốn nữa." Phong Thiếu An quả quyết đáp: "Phái Nhi ngủ dưới đất, chúc đại ca ngủ ngon."

Chết tiệt! Nhất Luân Nguyệt rất muốn chửi, y đã mở lòng từ bi cho cái tên ngốc này lên giường ngủ rồi, thế mà nó! Dám từ chối! Làm phản rồi!

"Ngươi lên đây cho ta!"

Phong Thiếu An mạnh mẽ lắc đầu, "Không muốn."

"Ta bảo ngươi đi lên!" Khẩu khí của Nhất Luân Nguyệt càng nặng nề.

Phong Thiếu An dứt khoát lấy chăn hoa cỏ lau trùm đầu lại, "Không muốn, không thể..."

Nhất Luân Nguyệt đặt chân xuống ổ chăn của Phong Thiếu An, đôi chân trắng như tuyết dẫm lên lớp chăn trùm đầu của cậu.

"Thò đầu ra đây."

Mặt Phong Thiếu An nóng như thiêu như đốt, gậy gộc cũng cứng ngắc, sao cậu dám nhấc chăn lên chứ.

Nhất Luân Nguyệt không thể nhịn được nữa, y hất chăn lên, đập vào mắt y chính là khuôn mặt quen thuộc cùng đôi mắt đỏ hoe, ươn ướt của Phong Thiếu An, cánh môi hơi dày khẽ hé ra, hơi thở nặng nề, gấp gáp.

Y không phải kẻ ngốc, nhìn vậy còn không hiểu hay sao, thằng nhóc này cũng tự giác quá nhỉ, biết chung chăn với mình sẽ không kìm nổi nên mới không chịu lên giường.

Y vội vàng đắp lại chăn cỏ lau cho cậu rồi chạy vội lên giường đá, chui vào chăn, tim đập thình thịch, lúc tên ngốc này động tình thật mê người, y cũng cứng rồi.

Những hình ảnh gợi cảm, nóng bỏng trong cái hôm ăn phải quả Thanh Minh lại tái hiện trong đầu y, hơi thở nặng nề của Phong Thiếu An cứ quanh quẩn bên tai khiến Nhất Luân Nguyệt không thể ngủ được, y chạm vào hạ bộ của mình, Tiểu Nguyệt Nguyệt đã hoàn toàn thức tỉnh, nếu không giải quyết thì chắc chắn sẽ khó ngủ.

___

01/11/2023

Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha. Cuối năm công việc bận rộn nên đăng chương hơi muộn mọi người hoan hỉ nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.