Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 11: Vương bát đản



Nàng cùng tên trư ca ca này đang trò chuyện say sưa thì cửa phòng bị đổ nhào xuống, một nam tử mặt mày đỏ ngầu như bị say rượu, đứng sau là một nam tử đang ra tay ngăn cản.Hắn say xỉn bước chân đi cũng chẳng vững, chỉ tay vào hai tụi ta “ai cho các ngươi…..các ngươi….dám gọi Mẫu Đơn”, vị nam tử đằng sau gật đầu với tên trư ca ca rồi vội vàng kéo vị nam tử đang say xỉn lại “đại ca, tỉnh đi, thật thất lễ quá Âu Nhã biểu huynh” Ta giật mình, có chút chấn động dùng chiết phiến chỉ tay vào tên say xỉn “đây là biểu đệ của huynh”. Âu Nhã Thiên Kỵ có vài phần khó nói, trầm lắng một hồi, giọng nói phi thường giận dữ “biểu đệ mau kéo đại ca của đệ về đi”

“ta chẳng về, ta chỉ muốn……ức……Mẫu Đơn, cấm các ngươi…..ức….”, tên Bạch Khánh Trường chân đảo đảo, men rượu che khuất đôi mắt, nói năng lung tung.

“đại ca à” Bạch Khánh Kỳ khuôn mặt tái xuống, không dám làm gì, một bên là đại ca, một bên là biểu ca, phải làm sao đây, phải làm sao đây???

Hắn ta cứ đi lung tung như tên điên, tự nhiên bổ nhào xuống người ta “cút”, ta thô lỗ dùng chân đá hắn ta văng ra xa, hắn ngã xuống đất nhìn ta, nở ra nụ cười dâm đảng “lại đây, ta thương ……..hảo thơm”

Cơ mặt nàng có vẻ giật giật. “người đâu mà khiên Bạch Khánh Trường về”, Âu Nhã Thiên Kỵ rống lên, thật tức chết ta đi mà, ngày thường hống hách không nói đi, cư nhiên lại ‘gian dâm’ vị đệ phụ tương lai của ta, dù đệ phụ tương lại của hắn có phần trắng trẽo, có phần giống nữ, nhưng cái hành động của đệ phụ tương lai cho hắn biết, là nam nhân một trăm phần trăm ( nhầm to rồi)

“không về….không….về, ta muốn….ôm…..nàng” Bạch Khánh Trường đẩy đệ đệ hắn ra, lại muốn bổ nhào đến chỗ ta thêm một lần nữa, ta vội vàng đứng dậy, một tay điểm vào á huyệt cùng với ma huyệt của hắn, ta hung hăng hừ lạnh, nói “giờ thì khiên được rồi chứ” ( Ma huyệt: là huyệt tê liệt)

Vị tiểu đệ hắn tỏ ra vẻ ủy khuất, cúi đầu “xin lỗi biểu huynh, vị huynh đệ đây”, xoay đầu lại quát đám người hầu. “còn không mau khiên”

“ân” một đám đại hán mau chóng lôi lấy thân ảnh hôi hám mùi rượu đi

Đúng là phá hết nhã hứng của người ta mà, tức chết đi được, đồ đại dâm tặc, đồ vương bát đản, đồ…đồ….đồ…

Cuối cùng căn phòng cũng được trở về yên tĩnh vốn có của nó, cái cửa cũng nhanh chóng dựng lai.

Âu Nhã Thiên Kỵ thở dài, khuôn mặt có vài nét như xấu hổ “thất lễ với đệ quá, để đệ thấy được cảnh gia tộc ta hảo bê bối”, nếu không nhờ đệ phụ này ta cũng không biết biểu đệ của ta lại là sắc nam chứ, tuy là bạch diện thư sinh nhưng chẳng có điểm nào giống nữ tử cư nhiên còn chạy lại đòi ôm, còn hảo thơm, thật phi lý, phi lý hết sức.

“được rồi”, ta nhớ lại tỷ tỷ ta từng nói, gia tộc 2 họ chúng ta hầu như rất ghét Bạch gia, vì Bạch gia phi thường đáng ghét, lúc trước vị ca ca của bạch phu nhân hiện giờ từng có ý nghĩ dâm tà với mẫu thân, đúng là Bạch gia đều được thừa hưởng chung một dòng máu mà.

Mẫu Đơn nhanh chóng bước vào phòng, hốc mắt có một chút đỏ, giọng nói hết sức nhu nhược lại yếu đuối cất ra “bái kiến các vị đại gia, xin hỏi hai vị đại gia muốn thưởng thức khúc đàn nào”

Khỏi hỏi a quí, thì ra tụi ta đã phá hư chuyện của tên Bạch Trường Khánh kia. Lòng ta tê tái, phận nữ nhân ở thời cổ đại thật quá ** le, nhưng ở hiện đại thì cũng có khác gì.

Âu Nhã Thiên Kỵ vội lên tiếng “Mẫu Đơn, đàn khúc nào mà muội thấy thích đi”,

“ân”

Theo nàng nhận xét thì Mẫu Đơn quả thật là mỹ nhân, là bình hoa chính hiệu. Giọng hát cũng được đúng như trư ca ca nhận xét tuy không bằng tỷ tỷ.

Nàng cùng tên trư ca ca nhanh chóng cất bước ra về, vì toàn bộ tâm trạng của nàng đã bị tên vương bát đản kia phá hủy sạch sẽ, vả lại nàng là nữ nhân.

Lúc này thì trời đã chiều tà rồi sao,nàng cũng phải vội vàng về thôi, nàng tiễn hắn đến Âu Nhã phủ trong tình trạng sắc mặt hắn méo mó, nhưng cũng chẳng dám phản kháng lại lời nói của nàng, nàng xoay lưng đi nở ra nụ cười cáo già.

Nàng vội vàng cất bước ra đi, đi trong ánh chiều tà đỏ ngầu tà mị hấp dẫn và câu hoặc lòng người, con đường như thu hẹp lại trải dài ra để nàng cất bước đi trong gió.

Nàng bước gần tới phủ thì thấy một cổ xe ngựa dừng chân lại, trước phủ một vị nam tử trung niên bước ra, nhìn cũng có vài nét giống với biểu ca khôi hài của nàng. Nàng nhìn thấy ả đường muội xấu xa cùng biểu ca phi thường thân thiện kia, đang bước ra đón, đại ca nàng cùng tỷ tỷ cũng đang đứng trước cửa.

Tỷ tỷ nàng nhanh chóng phát hiện ra nàng, chạy lại kế bên nàng, nắm lê tay áo nàng đi về hướng của nhị thúc nàng, phấn khởi giới thiệu “ nhị thúc, đây là tam muội a”

Ta nhàn nhạt gật đầu “thỉnh an, nhị thúc ”, ngước đầu lên thì nhị thúc của ta cười yếu ớt, ta nhận ra nhị thúc bắn ra vài tia nhận xét rồi sau đó giở giọng ôn nhu “tại sao lại nữ phẫn nam trang thế kia, nhanh chóng vào thay áo, rồi ra dùng bữa cơm gia đình nào”, đứa hài tử này có chút giống Nguyệt muội mà thích mặc đồ nam trang, dù chẳng có nét nào giống họ, nhưng khí chất trên người nó thì y chang Nguyệt nhi, khiến ta cũng có hảo cảm. ( nữ nhân nào mà Thuật ca chẳng có hảo cảm =-= )

“Ân”, ta nhàn nhạt cuối đầu rồi lướt qua họ

Ở bên ngoài, Hoàng Bá Thuật mở miệng “tiểu hài tử này ít nói nhỉ, hay chưa hòa nhập với các con” nhìn trong thật lạnh mà, cũng phải 15 năm cư ngụ trên núi Tuyết Sơn, trái tim không băng giá cũng chẳng lạ gì

Hoàng Bá Thụy Minh lên tiếng “không đâu phụ thân a, yên tâm rồi biểu tiểu muội sẽ hoàn nhập, hắc hắc”, hắn nở ra nụ cười nham nhở

Hoàng Bá Hạo Minh hờn hợt đáp “biểu đệ hảo tự tin”

Hoàng Bá Dạ Mỵ vội cướp lời “yên tâm đi có biểu ca lo gì, hắc hắc, đại ca chẳng thấy biểu hiện hồi trưa của muội muội sao” rồi sờ sờ cằm, cười như không cười

Hoàng Bá Hạo Minh cười lạnh, giọng nói yếu ớt châm chọc “để rồi xem”

Hoàng Bá Dạ Mỵ vội vàng dùng hai tay choàng lấy cổ của Hoàng Bá Hạo Minh ánh mắt nhìn lấy Hoàng Bá Thụy Minh nói “biểu ca a, kỳ này huynh phải trổ tài, muội ủng hộ huynh a”

Hoàng Bá Thụy Minh gật đầu tự tin khẳng định, lúc này chẳng ai để ý sắc mặt của một người phi thường đen đúa, con mắt có chút ác liệt cộng thêm tà khí.

Không may cảnh này đã được Hoàng Bá Thuật trông thấy“ Châu nhi, bớt bướng bỉnh đi”, nhìn thấy đứa con này thật giống với mẫu thân đã khuất của nó mà, do ta quá chiều chuộng yêu thương luôn phần mẫu thân của nó mà làm hư nó.

Hoàng Bá Thụy Châu chột dạ rồi thay đổi sắc mặt, giọng nói phi thường ngây thơ vô số tội “Ân, yên tâm Châu nhi sẽ hảo ngoan” rồi nũng nịu choàng lấy tay của Hoàng Bá Thuật, nghĩ thầm, chết tiệt, sao ai cũng quan tâm nó chứ, nó chẳng là gì cả, thật đáng nguyền rủa.

Hoàng Bá Thụy Minh gõ đầu đứa em đáng yêu này của hắn. Hoàng Bá Thuật cười như không cười “được rồi các hảo hài tử mau chuẩn bị vào ăn cơm thôi, sáng mai bái phỏng đại bá của các con a”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.