[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!

Chương 47: Min YoonGi trạm chán Hoseok



Những ngày sau, ba mẹ Jimin có lời mời dự tiệc nhà Hoseok. Lâu rồi cũng không gặp nên đồng ý ngay, muốn cùng bàn lại chuyện vui vẻ trước kia cho bậc người lớn. Mẹ Jimin hỏi cô có muốn đi hay không, để còn dẫn cả YoonGi đi cùng cho vui. Sẵn tiện giới thiệu xem như là người lạ sau quen. Hắn nghe thế thì chỉ biết trả lời ngay. Không chờ Jimin nói ý gì.

- Dạ, nếu hai bác không phiền thì cho tụi con theo với ạ!

- Ồ, được chứ! Các con đã từng gặp Hoseok rồi mà. Bác nghĩ sau này các con sẽ trở thành người một nhà!_Mẹ Jimin nói.

Hắn nhíu mày, ngạc nhiên hỏi trong ngu ngốc.

- Một nhà?

Thấy hắn chưa hiểu ý nghĩa, nên bà chỉ mỉm cười nói ôn tồn.

- Sau này con sẽ hiểu!

Hắn chỉ biết gật đầu cười cho qua chuyện, Jimin phía sau không nói được lời nào. Hà cớ vì sao hắn lại có nhã hứng đi dự tiệc, với lại đến đó để làm gì?. Thật không hiểu nổi.

Thế rồi, cuộc truyện trò chỉ diễn ra vài giây rồi biến mất. Hai người đàn ông kia ngồi cùng nhau bàn chuyện đánh cờ. Mẹ cô kéo cô lại một góc rồi hỏi, ánh mắt tò mò.

- Con có biết tại sao YoonGi lại đồng ý ngay không?

- Tại sao?_Cô ngạc nhiên, tò mò một chút.

- Vì mẹ thấy YoonGi đang ghen, cậu ấy nghe đến việc gặp Hoseok thì không thể kiềm chế mà đồng ý ngay, với lại khi nhắc tới Hoseok bữa trước làm cậu ấy có vẻ không vui!

Mẹ cô nói mới để ý. Từ việc nhắc đến Hoseok, vẻ mặt vui vẻ ngoan hiền kia biến mất mà thay vào là khuôn mặt tối sầm lại, lạnh nhạt nhìn thẳng vào Jimin. Ánh mắt khó chịu, không vui khi nhắc tới Hoseok, hắn còn phân đua tài nghệ với anh ta. Đúng thật là hắn đang cố tỏ ra bình thường trước mặt cô, nhưng cũng không thể qua nổi sự quan sát của mẹ cô. Cô mới nói.

- Vậy giờ sao mẹ?_Cô phân vân trong lòng.

- Thì cho YoonGi đi đi, để xem thái độ và cách xử sự của cậu ấy như thế nào!_Bà cười.

- Nhưng...

Cô không biết nên cho hắn đi hay không. Vì sợ hắn sẽ gây sự, tính tình thì hay nóng giận, điên tiết bất cứ lúc nào khi không vui. Chỉ sợ hắn không kiềm chế với những lời khen ngợi của ba mẹ dành cho anh ta.

Mẹ cô ngắt lời. Ôn tồn giảng bảo.

- Con yên tâm đi, YoonGi là người thông minh theo mắt quan sát của mẹ. Cậu ấy không làm gì quá đáng đâu!

- Dạ vâng..._Cô đành chấp nhận.

........................................................................

- YoonGi, anh đang có ý đồ gì đây hả?_Cô híp mắt nhìn hắn.

- Ý em là sao?_Hắn khó hiểu.

- Anh thực chất là không thích đám đông. Sao anh lại chấp nhận lời đề nghị của mẹ?_Cô chăm chăm nhìn hắn.

Hắn không thèm quan tâm, đắp chăn đi ngủ. Không quên nói câu cuối cùng trước khi nhắm mắt.

- Anh chỉ nghe lời ba mẹ cho ba mẹ cảm thấy dễ chịu thôi...

- Hừ, anh thì hay rồi...!_Cô lườm hắn một cái.

.........................................................................

Đến lúc chiều tà hôm sau, Min YoonGi và Jimin VSCN rồi chuẩn bị thay đồ, khi bước xuống lầu cả hai cùng sánh đôi như một cặp trai xinh gái đẹp. Hắn với bộ đồ vest màu đen, mái tóc vàng đậm được vuốt lên. Khuôn mặt thiếu niên ngày nào giờ đậm chất trưởng thành của một quý ông lịch lãm, còn cô. Cô chọn phong cách dễ thương, mặc bộ váy trắng ngang đùi, trang điểm nhẹ nhàng trông xinh đẹp, lộng lẫy vô cùng, cùng choàng vai hắn rồi đi nhẹ nhàng.

Ba mẹ cô thấy vậy, chỉ mỉm cười nhìn hai trẻ. Ông quay sang nhìn bà, khuôn mặt dịu dàng, chất giọng nhỏ nhẹ.

- Bà thấy hình ảnh này quen thuộc không?

- 20 năm trước chúng ta cũng như thế, trai tài gái sắc...còn giờ thì, chẳng thể nào tiếp diễn lại quá khứ nữa!_Bà chỉ buồn một chút rồi vui vẻ trở lại.

- Thôi nào ba mẹ, hai người vẫn có thể ôn lại những kỉ niệm xưa cơ mà!

- Đúng rồi đó hai bác, dù có thế nào thì nhìn hai người vẫn đẹp như hồi còn thời niên thiếu!_Hắn tiếp lời.

Hai ông bà bật cười rồi nói.

- Được rồi, hai anh chị khỏi khen ngợi chúng tôi, trễ giờ rồi chúng ta đi thôi!

.................................................

Đến nhà hàng của Jung thị, ba mẹ cô cùng hắn và cô bước vào cửa. Tiếng ồn bên ngoài được lấn át bởi tiếng ồn ào của những quan khách bên trong, thoạt nhìn rất nhiều người. Ai nấy cũng đều là hạng giàu có trong xã hội, nhìn xa xa. Hắn đã thấy Hoseok đang đứng nói chuyện với khách khứa. Không lâu sau, ba mẹ Hoseok bước tới, theo như những hành động lâu ngày gặp mặt. Họ ôm nhau thắm thiết như đôi bạn tri kỉ lâu ngày chưa gặp, Hoseok cũng bước tới lúc nào không hay.

- Đây là Hoseok, con trai tôi! Còn đây là bác Park mà ba mẹ thường nhắc đến!

Anh lịch sự cuối đầu lễ phép.

- Chào hai bác!

- Chào cháu, cũng lâu rồi không gặp cháu cũng đã lớn rồi, nhìn vô cùng điển trai!

- Cháu cảm ơn! Cháu cũng thường được ba mẹ nhắc đến bác Park, không ngờ hôm nay lại được vinh hạnh khi hai bác đến dự tiệc!

...Anh chỉ cười nói rồi nhìn Jimin đang đứng cách đó khá xa. Hôm nay cô trông thật xinh đẹp, anh xin phép rồi bỏ đi đến chỗ cô đang đứng.

- Jimin, em cũng tới sao?

- Đúng rồi! Em ấy và tôi cùng tới!

Chưa để Jimin trả lời, YoonGi cũng bước lại rồi ôm eo Jimin sát đến mình như không cho anh đụng chạm vào. Lại không muốn anh có bất cứ lời nói thả thính yêu đương gì ở đây. Đối với hắn, anh được xem là thành phần nguy hiểm hơn với những ả đàn ông quay quanh Jimin nhiều.

Hoseok thấy hắn thì chỉ biết mỉm cười, vội hỏi.

- Anh cũng tới nữa sao?.

- Đúng rồi, tại hổm giờ tôi ở nhà em ấy nên ba mẹ Jimin mới mời tôi đến đây dự tiệc cho vui! Không biết, anh có cảm thấy phiền lòng hay không?

Lời nói của hắn có chút đắc ý, có chút lãnh đạm, có chút như đánh dấu chủ quyền cô là của hắn. Hắn chỉ muốn anh tránh xa cô ra càng xa càng tốt. Tránh đêm dài lắm mộng. Lại càng cho anh biết, mức độ thân thiết giữa hắn và nhà cô. Cứ tưởng anh hiểu nhưng lại rõ lầm.

- Anh là anh trai của cô ấy sao?

- Không phải đâu, YoonGi là bạn trai em. Với lại, anh ấy đang cãi nhau với ba mẹ nên dọn về ở biệt thự cũ, lúc trước anh ấy nhập viện vì thiếu chất dinh dưỡng nên chuyển tới nhà em để em chăm sóc!

Cô kể lại cho anh nghe chi tiết. Hắn đứng kế bên mệt mỏi, mắc chứng gì cô lại giải thích những thứ không đâu. Bộ cô sợ anh ta hiểu nhầm sao?. Hoseok bật cười, vỗ vai hắn.

- Vậy thì anh nên ăn nhiều hơn, mắc công lại phiền cô ấy!

- Ồ, tôi cũng nghĩ là vậy...

Cuộc nói chuyện từ bình thường trở nên ác liệt, không khí trở nên khó chịu. Cô ở giữa mà cũng cảm thấy không yên nên bỏ đi. Bất lực với hai tên này, đi ra khỏi hai người có lẽ là con đường lựa chọn tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.