Đại Ca Uống Trà Sữa Không

Chương 52: 52: Không Cách Đối Mặt




Ngọc Cảnh Anh tâm tư không quá sâu, tất nhiên không hiểu được mục đích của Ngọc Cảnh Thâm.

Đối với anh trai, cậu tuy tức giận nhưng cũng không nỡ đánh mắng.

Dù sao đây cũng là người đã yêu thương bao bọc cậu suốt hai mươi năm.

Nhưng nghĩ đến anh trai làm nhiều việc xấu xa, anh lại không cách nào tha thứ.
Nên sau cùng, chỉ đành không nhìn mặt mà thôi.
“Em học vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ.

Anh ngủ sớm, em cũng ngủ đây.”
Từ đầu chí cuối, Ngọc Cảnh Anh không có câu nào là bảo Ngọc Cảnh Thâm về nhà.

Điều này làm Ngọc Cảnh Thâm chưng hửng, những lời chưa nói đến đầu môi đành nuốt trở lại.

Sao mọi chuyện không theo kịch bản?! Xem ra phân lượng của Danh Hoài trong lòng A Anh không thể xem thường được.

Hắn trở lại nhà với bộ dáng tiều tuỵ như thế này chính là chờ A Anh một câu khuyên hắn về nhà, đến lúc đó hắn sẽ thuận theo mà đồng ý.

Ai ngờ em ấy một câu cũng không nói với hắn, không khuyên hắn về nhà.


Rốt cuộc em ấy xem Danh Hoài quan trọng đến mức nào mà gạt bỏ người anh như hắn qua một bên chứ.

Phát hiện này làm hắn tức đến nỗi chỉ muốn đánh Danh Hoài một trận.

Tên Danh Hoài đó không xứng, chỉ có anh xứng với em thôi A Anh.
Những điều nung nấu trong lòng đó hắn mãi không dám nói ra.

Cũng không biết là có cơ hội để nói ra hay không.
Ngọc Cảnh Anh nói xong liền đi thẳng lên lầu.

Anh không biết đối diện ra sao nên đành lựa chọn cách trốn tránh.

Ngọc Cảnh Thâm nhìn bóng lưng của cậu, hai tay nắm chặt.
Hắn sẽ đợi, một ngày nào đó, em ấy sẽ thuộc về hắn mà thôi.
Ngọc Cảnh Anh lên đến phòng liền thả mình cái phịch lên giường, hai chân đung đưa thở dài ngao ngán.

Không khí trong nhà dạo này căng thẳng, chuyện của cậu khiến mọi người lo lắng tất nhiên cậu biết.

Nhưng thật sự cậu không có cách nào giải quyết vấn đề này cả.

Tất cả chỉ đành thu lại bằng tiếng thở dài buồn bã mà thôi.

Không biết là nếu A Hoài rơi vào tình huống này sẽ xử lý như thế nào nhỉ?
Đêm đó Ngọc Cảnh Anh ngủ ngoan, khi xuất hiện ở nhà Danh Hoài học thêm anh liền lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Hai mắt trũng sâu, tinh thần thì lờ đờ, bài học buổi sáng cũng không vào đầu được.

Sau khi ăn trưa ở nhà Danh Hoài xong, anh liền gối đầu lên đùi người yêu mình nghỉ ngơi.

Hai mắt nhắm lại, thả lỏng tinh thần, để Danh Hoài xoa xoa hai bên thái dương của mình.

Quả nhiên mệt mỏi muộn phiền gì cũng bay đi hết.
“Đêm qua anh ngủ không ngon đúng không? Lần sau đừng thức khuya như vậy nữa.

Em sẽ cố gắng chắt lọc kiến thức lại, anh chỉ cần ôn theo thôi.”
“Không phải chuyện học hành.

Đêm qua anh bắt gặp anh Cảnh Thâm đi về nhà.


A Hoài, nếu là em, em có tha thứ được cho anh ấy không?”
Danh Hoài suy ngẫm.

Thật ra chuyện người Ngọc gia và A Anh biết chưa hoàn toàn là sự thật.

Nếu biết tâm tư dơ bẩn của Ngọc Cảnh Thâm đối với em trai mình thì ba mẹ Ngọc và Ngọc Cảnh Anh còn sốc đến mức nào nữa chứ.
Danh Hoài không quyết định giấu nhẹm chuyện này đi.

Không phải vì Ngọc Cảnh Thâm, mà hắn muốn người yêu mình tập trung toàn lực cho cuộc thi sắp tới.

Còn sau này, chuyện này có bại lộ hay không thì còn tuỳ thuộc vào thái độ của Ngọc Cảnh Thâm nữa.
Nếu hắn ta an phận quay đầu thì cậu có thể giấu giúp hắn.

Nhưng nếu hắn còn muốn lợi dụng mối quan hệ anh em mà làm ra những chuyện xấu xa, thì bộ mặt của hắn, Danh Hoài sẽ sẵn sàng vạch ra thêm một lần nữa.
“A Anh, nếu anh thấy khó xử thì sau này ít chạm mặt cũng được.

Dù sao sau này lên đại học, chúng ta cũng sống cùng nhau.

Lúc đó mọi chuyện nguôi ngoai, anh có thể đối diện với anh ta thêm lần nữa.”
Còn về phần Danh Hoài, cậu không cách nào tha thứ cho người đó được.

Hắn ta hại cậu bị thương, đem tính mạng A Hoài ra làm mục tiêu, hại công việc làm ăn của mẹ cậu.

Cậu tuyệt đối không thể tha thứ.
“Ưm… A Anh, em bóp chỗ đó thoải mái quá à.”
Ngọc Cảnh Anh cả người thả lỏng, nằm dài ra hưởng thụ xoa bóp của người yêu mình.


Chỉ là tiếng rên thoải mái của anh có hơi lạ a.

Danh Hoài tâm tư nhộn nhạo, từ trên nhìn xuống có thể thấy được hàng mi dày cong của anh, hai má đỏ ửng hây hây, cái miệng xinh đẹp chu chu.

Thật sự rất dễ thương.

Danh Hoài không kiềm chế được, cúi người xuống hôn cái miệng chúm chím đó.

Một nụ hôn phớt lướt qua, nhưng cũng đầy bất ngờ.
Ngọc Cảnh Anh mở to hai mắt, ánh mắt sáng lấp lánh như pha lê, đầy bất ngờ nhưng cũng đầy hạnh phúc nhìn người yêu nhỏ tuổi của mình.

Danh Hoài lúc nào cũng biết cách an ủi tâm tình của anh cả.

Dù lúc nào anh khó chịu hay mệt mỏi, luôn có cậu ở bên cạnh mình.

Ngọc Cảnh Anh cảm thấy bản thân may mắn lắm đấy.

Anh nhổm người lên hôn phớt vào đôi môi của Danh Hoài.

Ánh cười sáng lên một cách đầy xinh đẹp, ngọt ngào.
Tình yêu có thể xoa dịu nỗi đau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.