Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

Chương 41: Khúc Dị hai lòng



Cùng lúc đó, Trình Thất đã sớm tiến vào bên trong lối đi an toàn theo quy định, dĩ nhiên chưa đến đích, nguy hiểm vẫn còn, vừa nắm giữ tay lái vừa giương mắt nhìn máy theo dõi bị phá hủy cười tà, dĩ nhiên, đây không phải là do Phi Vân Bang phá hủy, ba tháng trước con đường này đã xảy ra sự cố, Phi Vân Bang phá hủy tuyến đường ngược lại, hôm nay con đường kia sớm bị Long Hổ Hội bao vây chứ?

Muốn chơi với tôi à, bà cô chơi đùa chết đám con cháu mắt chó các người dám coi thường người.

Cho dù chơi khăm cũng không ai nghĩ đến cô sẽ con đường vắng này, về phần Lạc Viêm Hành có tức giận hay mặc kệ cô ? Trời sập xuống cũng có thể chống đỡ, sau khi đem toàn bộ hàng đến bên trong hang núi, nghe ngóng thăm dò ba lần, rõ ràng không có cảnh sát truy xét, ban đầu Lạc Viêm Hành bị bắt cóc, thiếu chút nữa cả thành phố bị đào sâu ba thước, nói cách khác Long Hổ không dám để cho cảnh sát giúp sức, cũng đại biểu chuyện này không được công bố rộng rãi, rất nhiều người của Long Hổ Hội cũng sẽ không biết chuyện, đang lo không biết làm sao chuyển hàng, thật đúng là phải cám ơn anh hỗ trợ.

"Chị Thất, làm sao bây giờ?" Đông Phương Minh cầm danh sách hỏi.

"Làm thế nào? Đương nhiên là giải quyết càng nhanh càng tốt, đem lý sơ yếu lịch của những người có cấp bậc khá quan trọng của Long Hổ Hội cho tôi, tìm kẻ tham tiền bán toàn bộ cho anh ta !" Ngón tay thô ráp cọ xát cánh mũi, 13 thuyền, 70 triệu, giá quá rẻ thối, bán cho quốc gia, quốc gia còn vui mừng đấy, cô cũng không tin không ai muốn.

Cho dù không ai muốn, mình giữ lại để dùng cũng không tồi.

"Chị Thất, rốt cuộc tôi cảm thấy làm người không thể quá đắc ý, chúng ta cướp xong hàng này sợ rằng Lạc Viêm Hành cũng tức giận đến muốn giết người rồi, lại còn bán lại cho Long Hổ Hội, anh ta không ăn tươi nuốt sống chúng ta sao?" Ma Tử cảm giác như vậy không tốt lắm, chó nóng nảy là biết nhảy tường, tu dưỡng tốt đi nữa cũng không chịu nổi bị đùa bỡn như vậy.

Lạc Viêm Hành này là người rất sĩ diện, khẳng định không thể nào tiếp nhận được thất bại vì một bang hội nhỏ, lại còn là người ghét buôn bán vũ khí, mặt khác, nghe nói người đàn ông kia tương đối chủ nghĩa. Chẳng những là bang hội nhỏ, lại là một cô gái, mà còn là người đã từng bắt cóc làm nhục anh ta. . . . . . Liên tiếp gây ra kinh ngạc, lại đem súng ống đạn dược bán lại cho anh ta, không phải là cố gắng kéo đứt đuôi hổ sao?

Đối với chuyện này Trình Thất kinh thường ngoảnh lại nhìn: "Ngưỡng mộ đối với một người căn bản không quan tâm đến sự sống chết của cô, đó là hành động hèn nhát, tại sao cô không nói, nếu không phải do anh ta, chúng ta bị suy bại đến thế này sao? Ít nói nhảm đi, đem danh sách cho tôi!" Cái này cũng sợ, cái kia cũng sợ, dứt khoát về nhà làm ruộng đi, làm xã hội đen làm gì?

Lão đại cố ý như thế, mọi người cũng không phản bác được, đem danh sách trình lên.

Một cô gái nào đó thản nhiên lật vài tờ, trực tiếp loại ra tên Bạch Diệp Thành, Hàn Dục, chọn lấy một cái tên lạ hoắc, Bạch Long đường- Đường chủ Khúc Dị, nhìn vào máy vi tính nghiên cứu một lúc, hài lòng nói: "Là anh ta, Khúc Dị, người này tôi cũng có nghe qua, trời sanh tính không hiếu chiến, mơ một bước lên trời, không sợ quyền uy, vừa vặn trong tài liệu cho thấy anh ta phụ trách thu mua vũ khí các quốc gia, đã có trên trăm lần, làm việc cẩn thận, khuyết điểm duy nhất chính là thích cờ bạc!"

"Nếu là người cẩn thận, có phải chúng ta tự chui đầu vào lưới hay không?" Lộ Băng đứng trước máy vi tính không đồng ý nhìn Trình Thất.

"Tài liệu nha, luôn có thật có giả, tôi biết rõ Khúc Dị là tên thô lỗ, có dũng khí nhưng không có mưu lược, nóng lòng lập công, nếu ham mê bài bạc, đối với chuyện gió lớn thổi tới tiền tài tự nhiên sẽ không từ chối, tìm biện pháp liên lạc với anh ta, càng nhanh càng tốt!" Tốt nhất là trước khi Lạc Viêm Hành tra ra được cô ra tay cướp hàng.

Thời gian trôi mau, thoáng chốc đã qua hai ngày, trời trong nắng ấm, bên ngoài hang núi ngừng năm chiếc limousine, hơn ba mươi người theo sát bước vào hang núi, năm nay Khúc Dị vừa mới 31 tuổi, giống như Trình Thất đã nói, là người thô lỗ, râu quai nón, cao 1m89, thân hình cao lớn, vô cùng to con nhưng không một chút thịt dư, cái trán đầy đặn, có thể nhìn ra là một người đàn ông không chịu thua, không nhìn ra tốt xấu, hình tượng bên ngoài quá mức thâm trầm.

Ma Tử vừa chỉ vũ khí giới thiệu, vừa không ngừng kéo tay áo Trình Thất, tại sao người đàn ông này vẫn nhìn chằm chằm vào cô vậy? Ánh mắt nóng hừng hực cho dù thế nào cô cũng không thể xem nhẹ, giống như mấy đời chưa từng nhìn thấy cô gái, mà cô cũng biểu hiện giống như mấy đời chưa bị người đàn ông nhìn như vậy, xấu hổ nha, dĩ nhiên không phải, cô rất xấu, toàn bộ trên mặt đều là bớt đen nhưng trong lòng cũng yêu cái đẹp như mọi người, cũng thích trai đẹp, không có trai đẹp nào chịu yêu cô, cô không oán giận nhưng cũng không đến nỗi bị loại đàn ông giống như con gấu thưởng thức chứ?

Nhìn bộ dáng kia cũng biết không có tố chất gì đáng nói, con ngươi giống như cái chuông đồng, làm ơn, anh đến xem hàng, không phải đến xem tôi đấy, phiền chết rồi.

Trình Thất cũng không biết làm sao cho phải, dùng sức xoa nắn cổ, người mù cũng nhìn ra được, râu quai nón này có ý với Ma Tử, ngược lại có chút thú vị, dĩ nhiên, cô không tán thành Ma Tử tìm một người đàn ông như vậy, ngoạm miếng thịt lớn, uống rượu ừng ực, ăn xong thịt không lau miệng. . . . . . Đây là điều cô đánh giá về anh ta, về phần có phải như vậy hay không, cũng không muốn suy đoán.

Lộ Băng và Đông Phương Minh ở một bên cười trộm, không có ai chịu lên trước giải cứu, ai nói Ma Tử không tìm được đàn ông? Cái này không đúng! Đã có người tự động đưa tới cửa, còn là người đứng đầu một Đường.

Từ đầu đến cuối, Khúc Dị cũng không mở miệng lần nào, mặc kệ Ma Tử nói gì, chỉ gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc thô cuồng không giận mà uy, cũng không giống nhìn một cô gái yêu thích, càng không giống như phát hiện ra kẻ có thâm thù đại hận, mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô gái di động trong tầm mắt, có thể nói là một giây cũng không rời đi, ngây ngốc đi theo đối phương.

Cũng không nghi ngờ đối phương dẫn anh ta đi vào đầm rồng hang hổ, có bị lừa gạt hay không cũng không sao cả?

"Khúc tiên sinh, nơi này tổng cộng 20.000 khẩu Súng máy tự động mà nước Mĩ mới nghiên cứu, mỗi khẩu súng có thể nạp hai trăm viên đạn, tầm bắn anh có thể tự mình thử một chút!" Ma Tử lần nữa lựa chọn bỏ qua ánh mắt ngây ngốc này, lấy ra một khẩu súng đưa tới.

Khúc Dị vặn lông mày, nhìn một chút súng máy trước mắt, sau đó gật đầu một cái, nét mặt không thay đổi, cầm lên, nhắm ngay một hòn đá nhỏ trên tảng đá lớn ngoài hang núi bắn ra.

‘ầm! ’

Hòn đá vỡ vụn, Salsa thổn thức: "Không tệ lắm!" Từ trước đến giờ đối với người dùng súng rất thưởng thức, mặc dù còn kém hơn so với cô.

Sau khi Khúc Dị bắn xong, thô lỗ đem súng ném tới trong ngực Ma Tử, sau gật đầu: "Ừm!"

Ừm bà ngoại anh! Chưa hỏi anh cái gì, ừm cái gì hả? Ma Tử liếc một cái, cười nói: "Chúng tôi sẽ bán giá thấp nhất cho anh, bình thường một khẩu súng như vậy bán ra 7.000, mà tôi ưu đãi cho anh lấy phân nửa giá, anh cũng biết, hiện tại Phi Vân Bang chúng tôi cần gấp tiền bạc để chi dùng, một khẩu 3.500. . . . . ."

"Ừm!" Khúc Dị hào phóng tiếp nhận.

Trong lòng Ma Tử khó tránh khỏi vui mừng, anh ta cũng không hỏi hàng của bọn họ từ đâu mà có sao? Sảng khoái như vậy? Nhất thời có một chút ưa thích, dĩ nhiên, trừ đi ánh mắt nóng chảy như nham thạch, cũng không đáng ghét: "Vậy thì lấy tiền đi!"

Trình Thất lui về phía sau đến bên cạnh các anh em, chậc, chậc, chậc, nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ thuận lợi như vậy, còn chuẩn bị biện pháp cố gắng thuyết phục đối phương, dường như cũng không cần cô ra tay, một mình Ma Tử có thể hoàn thành rồi.

Quả nhiên, Khúc Dị móc ra chi phiếu, ‘Vút Vút’ viết xuống 70 triệu, có thể nói từ đầu đến cuối, ngoại trừ thủ hạ của anh ta kiểm tra ở bên ngoài, bản thân cũng không nhìn qua một cái, cứ đem tiền đưa ra như vậy.

Ma Tử đưa tay cầm chi phiếu, tay chợt bị người đàn ông nắm lấy, cắn răng cố nín tiếng chửi rủa, cố gắng rút tay về nhưng hơi sức của đối phương giống như trâu, làm thế nào cũng không rút tay lại được, con mẹ nó, không phải anh ta có bệnh chứ? Trước mặt mọi người đùa giỡn cô? Làm nhục cô sao? Cô cũng không cảm thấy mình xinh đẹp đến nổi khiến cho một người đàn ông điên cuồng như thế, rõ ràng xấu xí đến nỗi ngay cả chính cô cũng ghê tởm có được không?

Rút tay một hồi lâu cũng không được, đối phương cũng không nói chuyện, vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, hết cách rồi, chi phiếu chưa tới tay, cúi đầu nhấc chân, nhắm ngay giày da người đàn ông hung hăng đạp xuống.

"Ưmh!" Khúc Dị rên lên, mày rậm hơi nhíu, không thể không buông tay.

Ma Tử vẫy vẫy cổ tay nhỏ bé đã bị sưng đỏ, đem chi phiếu đưa cho Trình Thất sau đó dẫn đầu đi ra hang núi.

Con ngươi Khúc Dị đầy thâm tình khẩn thiết chuyển tầm mắt đuổi theo cô gái, một màn này khiến cho Trình Thất có thể xác định 100%, tên Vương Bát Đản này thật sự đã nhìn vừa mắt, vừa thấy đã yêu, cũng không phải là chuyện hoang đường, biết phía sau có một đám người phá phách đang cố nhịn cười đến nổi khuôn mặt co giật, vội ho một tiếng, cao giọng nói: "Đi thôi!"

Cứ như vậy, 70 triệu tới tay, vừa chạy tới ngân hàng chuyển khoản vừa cười phát điên, Ma Tử vẫn ai oán nhìn Trình Thất, dường như ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Trình Thất.

"Ha ha ha ha làm tôi cười chết rồi, ha ha ha ha ha Ma Tử, cô phát tình rồi ha ha ha ha ha!"

"Lần đầu tiên nhìn thấy hai người buồn cười như vậy!"

Trình Thất không cười, bởi vì cô phải làm gương, sao có thể ở trước mặt thủ hạ hi hi ha ha? Biết Ma Tử luôn nhìn cô, vừa lái xe vừa ho khan nói: "Khụ! Tài liệu đó và lời đồn đãi, xem ra cũng có thật có giả, khó có thể phân biệt!"

"Cái gì trời sanh tính không hiếu chiến? Cái gì là người cẩn thận, cái này rõ ràng là nhìn phụ nữ ngây người như kẻ ngốc có được không?" Ma Tử oán giận quay mặt đi, bị một con gấu cợt nhã, người nào có thể vui vẻ được?

"Lạc Viêm Hành là người khôn khéo như vậy, làm sao có thể đem vị trí đứng đầu một phân Đường giao cho một kẻ ngốc? Về phần nhìn phụ nữ ngây người, tôi thấy Salsa không kém gì cô đâu!" Cũng không thấy người đàn ông kia liếc mắt nhìn a? Hơn nữa, tại chỗ còn có đám người Tiểu Lan, một cô gái đã gần ba mươi tuổi rồi, cô nên lén cười mới phải chứ, oán trách cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.