Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

Chương 47: Tôi chính là kẻ ngốc kia



Khâu Hạo Vũ hơi nheo mắt, gần như liếc một cái có thể nhìn thấy được cô gái nhiều ngày không gặp, tất cả tâm trạng tốt đẹp trong nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì, người đàn ông nào quên được cô gái lần đầu tiên? Cộng thêm không có hồi ức nào tốt đẹp đáng nói, càng thêm khắc sâu trong trí nhớ, không nghĩ ra lúc ấy tại sao lại xảy ra quan hệ với một cô gái phóng túng như vậy?

Salsa rúc vào trong ngực Lộ Băng đã ngủ, đôi tay ôm lấy eo người đàn ông, khóe miệng lộ ra nụ cười, cảnh tượng này làm cho Khâu Hạo Vũ vô cùng chán ghét, quả nhiên giống như con gái làm nũng đối với cha mẹ, đáng chết, cô cũng không biết xấu hổ sao? Lớn như vậy, cũng chưa gặp qua cô gái nào thấp hèn như vậy.

Càng căm hận mình hơn, tại sao lại xảy ra quan hệ với loại phụ nữ cả ngày ngóng trông ngàn người cưỡi, vừa nghĩ tới đối phương ở dưới thân biết bao nhiêu đàn ông thở gấp, trong dạ dày liền chua chua, ghê tởm hơn chính là nhiều lần trong mơ tỉnh giấc, mỗi lần cũng sẽ xuất tinh trong mơ, nhân vật chính cũng là cô gái này. . . . . . ghê tởm!

Trình Thất làm sao biết còn có người ở ngoài kia? Đầu say chếnh choáng, giác quan nhạy bén cũng mất đi khả năng, vui vẻ nói: "Thật không gạt các người, vóc dáng của đứa bé kia. . . . . . Chậc, chậc, chậc, vô cùng xinh đẹp, mắt xanh giống như viên ngọc bích, sáng lấp lánh..., chỉ tiếc là một người mù, cũng không nhìn thấy cái gì!"

Lần này, đừng nói Lạc Viêm Hành, ngay cả Khâu Hạo Vũ cũng biết cô nói đến người ở bên cạnh!

Lạc Viêm Hành nhếch môi, trước kia người bên cạnh nói anh đẹp trai, dành cho anh tất cả lời khen tặng, nhìn bề ngoài quả thật không ai bằng, bàn tay sờ về phía cằm, xem như cô thức thời, thật ra ăn nói khéo léo cũng rất tốt.

"Chuyện này. . . . . . cũng quá không thật chứ?" Ma Tử không tin.

"Tôi lừa cô làm gì? Còn nhớ rõ lúc đó tôi mới chín tuổi, anh ta cũng chỉ mười mấy tuổi, cho tới bây giờ tôi chưa gặp qua đứa bé xinh đẹp như vậy, tóc đen như sơn dầu bóng, ánh mắt sáng rực, cái miệng nhỏ nhắn, môi đỏ đỏ, nhìn liền muốn gặm một ngụm, lỗ mũi, lỗ tai. . . . . ." Sau khi khen đủ thứ, ngay cả tên đàn ông nào đấy cũng mặt đỏ tới mang tai . . . . . .

"Đáng tiếc, chỉ là kẻ ngốc, tôi nói với các người, thật ra lúc ấy tôi thật sự không muốn cứu anh ta, bản thân tôi từ nhỏ rất sợ phiền toái, nhưng đứa bé kia mặc … chậc, chậc, chậc, bộ tây trang nhỏ hàng hiệu Armani, đeo đồng hồ nổi tiếng Patek Philippe, thậm chí kim cài áo, mẹ nó, cũng là vàng ròng, đôi giày da nhỏ vừa sờ cũng biết giá trị xa xỉ, có thể nói, cách ăn mặc toàn thân quý giá đã cứu anh ta ! Nếu không chắc ngày đó sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết rồi !"

Phát hiện chuyện lớn như vậy, làm Lạc Viêm Hành giống như bị hắt một chậu nước lạnh, trong lòng cũng thật lạnh, thật lạnh.

Ma Tử không hiểu ra sao: "Chị phát hiện anh ta thì anh ta bị thương sao?"

Trình Thất nghiêm túc gật đầu một cái: "Toàn thân bị thương, cũng không biết người nào thất đức đối với một đứa bé ra tay nặng như vậy, vốn định lấy hết đồ rồi để mặc cho anh ta tự sống tự chết, nhưng sợ ngộ nhỡ bị láng giềng nhìn thấy đưa đến cục cảnh sát, anh ta tỉnh lại phát hiện không thấy đồ, vẫn không thể tới giết tôi sao? Đành phải mang về nhà, nhớ tới chuyện này hối hận muốn xanh ruột, cái này gọi là một bước sai, ngàn bước sai, sau khi tỉnh lại cũng không chịu đi, nói gì nếu dám đuổi anh ta đi, anh ta muốn đi kiện tôi, nói tôi chém anh ta thành như vậy, lúc đó tôi không hiểu luật pháp, rất sợ a, chỉ có thể thờ phụng anh ta như tổ tông, cũng may sau đó đem một ít đồ tùy thân bán được không ít tiền, trời ạ, hơn ba ngàn đồng a, các người biết thời điểm đó hơn ba ngàn đồng đối với tôi mà nói là bao nhiêu tiền không? Bây giờ ba trăm mấy triệu a!" Nhớ tới lúc ấy cầm ba cọc tiền, đến nay cũng không nhịn được nước miếng chảy ròng ròng.

"Oa! Vậy không phải chị phát tài to rồi sao?" Toàn thể ngưỡng mộ, khi đó, bọn họ cũng không biết cô, càng thêm tò mò, cũng có thể viết thành truyện rồi.

"Anh ta cũng không tức giận sao?"

Trình Thất lắc đầu: "đã nói là kẻ ngốc rồi, tôi thuận miệng nói một chút khi phát hiện ra anh ta thì dáng vẻ anh ta giống quỷ, không có gì cả, anh ta cũng không nghi ngờ, quá dễ bị lừa, chính là một cậu ấm ra đời ngậm thìa vàng, yêu cầu đủ thứ, muốn ăn cơm tây, tắm nhất định phải xà bông thơm, đặc biệt khó hầu hạ, đuổi lại không đi, con mẹ nói, tôi một năm mới tắm một lần, anh ta thì tốt hơn, ngày nào cũng muốn tắm, sau đó tôi thật sự không chịu nổi muốn anh ta cút đi, anh ta lại hù dọa tôi các người nói có tức hay không?"

"Sau đó làm thế nào để cho anh ta đi?" Cặp mắt Ma Tử cuồng nhiệt, tại sao cô không được loại trai đẹp mà ngốc này? Nhất định sẽ chăn nuôi thật tốt.

Vẻ mặt cô gái nào đó bất đắc dĩ, thở dài: "Lại nói, thật sự giống như cuộc chiến tranh du kích, giả nghèo, giả bộ đáng thương nữa chứ, mỗi lần thịt cá xong rồi, trở về thì mua bánh bao thịt, tôi nói vì cướp đoạt bánh bao cho anh ta, bị đánh đến chân thiếu chút nữa là gãy lìa, anh ta tin thật, cảm động đến rơi nước mắt, tuy trong lòng có cảm giác áy náy nhưng tôi thân mình khó giữ, làm sao có bản lãnh nuôi anh ta? Lại còn là một người mù, cái gì cũng không biết làm, chỉ có biết ăn thôi, bó tay, tôi chỉ có thể đưa anh ta đi, có phải các người cảm thấy tôi rất vô sỉ hay không?"

Mọi người hít vào một hơi lạnh, đâu chỉ là vô sỉ? Qủa thực là mất hết tính người, Chị Thất khi còn bé đáng ghét thế này sao?

"Tôi biết rõ các người khi dễ tôi, nhưng các người có nghĩ qua chưa, anh ta là cậu ấm nhà có tiền, trở về nhà, ăn sung mặc sướng, dù sao cũng hơn là đi theo tôi chứ? Hơn nữa nhất định người nhà của anh ta sẽ rất lo, con trai ở bên ngoài bị người ta thiếu chút nữa hại chết, tung tích không rõ, tôi chỉ làm chuyện tốt, hi vọng anh ta sống khá hơn một chút có đúng hay không? Có lỗi sao? không sai chứ?" Con mẹ nó, tại sao người không lý lại là cô?

Toàn thể nhíu mày, trong lòng vô cùng khinh bỉ, rõ ràng là vì chính bản thân chị có được không?

Trình Thấy thấy không ai đồng ý, chỉ đành vuốt vuốt mái tóc, chuyển đề tài: "Lây hơn ba ngàn đồng, chữa bệnh cho anh ta, tắm cho anh ta, giường cũng bị anh ta chiếm đoạt, nể tình mấy đồng bạc, tôi nhường cho anh ta, nhưng cũng không thể sống như vậy hoài chứ? thật sự không có cách nào thì trong lúc vô tình thấy trên đường cái có rất nhiều thông báo tìm người, vì vậy anh ta được đón đi!"

"Đúng vậy, về đến nhà, dù sao cũng hơn ở bên chị chịu khổ vất vả kiếm sống, Chị Thất, chị làm đúng!"

"Nếu là tôi.. tôi cũng không chăm sóc nổi cậu ấm kia!"

"Đứa trẻ nhà có tiền cũng rất yếu ớt, Chị Thất, chị có thể chịu được hai tháng cũng không tệ rồi!"

Trình Thất không chột dạ tiếp nhận, gật đầu liên tục: "Aiz, vì chăm sóc cho anh ta, trong lòng muốn chết đều có, quả thật giống như tổ tông, động một chút là uy hiếp tôi, hừ, thật sự cho rằng tôi không có cách làm khó anh ta sao, ha ha, lúc đi tôi còn nói chờ anh ta thành người, nhất định phải trở lại báo đáp, tôi khẳng định tên ngốc này vẫn còn nhớ, tôi chính là người cứu mạng của anh ta, nói không chừng ngày nào đó trở về, đến lúc đó hung hăng moi của anh ta một khoản, nói chính xác có thể uy phong hơn so với tên cháu trai kia, ngày tháng khổ cực của chúng ta sẽ chấm dứt!" Nhưng đã hơn mười năm rồi cũng chưa trở lại, thật không có lương tâm.

Mặc dù Trình Thất miêu tả người giống như Lạc Viêm Hành từ một khuôn đúc ra, nhưng không một người nào liên tưởng hai người là một, bởi vì Lạc Viêm Hành không phải là người mù, hơn nữa Phi Vân Bang nghèo túng đến mức này cũng là kiệt tác của Lạc Viêm Hành, Lạc Viêm Hành không phải là người ngốc. . . . . .

Cho ra một kết luận, đứa bé lai kia chính là bút tích của Thượng Đế.

Bên này trò chuyện rôm rả, đầu bên kia lại u ám, vẻ mặt Lạc Viêm Hành tràn đầy lạnh lẽo, quả thật như kẻ ngu nhớ 17 năm, hơn nữa thật đáng buồn chính là kể từ sau khi cậu chết, ngoại trừ Khâu Hạo Vũ, anh không hề tin tưởng bất kỳ ai, mà cô gái nhỏ năm đó là người thứ hai anh tin tưởng, buồn cười nhất sự thật lại là như vậy.

Có thể nói thất vọng nhiều hơn tức giận gấp trăm lần nghìn lần, có lẽ cậu nói đúng, trên thế giới này, ngoại trừ Hạo Vũ sẽ không có người đáng để anh tin cậy, bởi vì bọn họ đều là người ngoài, ngay cả cô em gái cùng cha cùng mẹ, cũng có ba phần phòng bị nhưng anh lại tin chắc cô gái nhỏ kia là một người thiện lương. . . . . .

Đối với tình yêu, không riêng gì phụ nữ biết nằm mộng giữa ban ngày, đàn ông cũng biết, cậu nói, phụ nữ là hồng nhan họa thủy, sẽ có khả năng làm cho người ta mất hết cả vốn, họ chỉ biết tìm lừa gạt tiền tài trên thân đàn ông, không có chân tình, ngay cả mẹ cũng không phải thật sự yêu cha, nếu không cái nhà kia sẽ không làm lộn xộn như thế này.

Vẫn không xác định được tình cảm đối với Trình Thất là từ cảm kích hay thật lòng yêu mếm, giờ khắc này đau lòng nói cho anh biết, có lẽ thật sự đã thích, mặc kệ là Thất Thất ngây thơ hồn nhiên năm đó, hay là Trình Thất vì anh em không cùng dòng máu mà liều chết hôm nay.

Người ngoài, đối với cô mà nói, anh chỉ là một người ngoài, cô có thể vì anh em của cô vào sinh ra tử, cũng không vì bất kỳ một người ngoài nào bỏ ra một chút tâm tư, chỉ có thể nói anh chính là kẻ ngốc, mặc kệ là trước kia hay hiện tại cũng bị lừa hai lần, trong miệng không có một câu nói thật, nói gì về nông thôn ở ẩn, nói gì 70 triệu mua đất khai phá, thật là tức cười!

Càng nghĩ càng căm tức, đối phương ở chỗ này đem anh ra làm chuyện đáng cười nhất, không hề nghe nữa, xoay người bỏ đi, có thể quấy rầy đến bọn họ hay không, cũng không quan tâm.

Tiếng động vô cùng rõ ràng, Đông Phương Minh dứt khoát đứng dậy gầm lên: "Người nào?"

Trình Thất cũng đã nghe thấy, giận tái mặt móc ra súng ngắn trong ngực, ý bảo mọi người bình tĩnh chớ nóng, nếu như là cảnh sát sẽ không thể không cẩn thận, sau khi suy nghĩ đến điều này, dẫn đầu mọi người lặng lẽ đi ra ngoài, khi nhìn thấy bóng lưng Lạc Viêm Hành thì một lúc lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, tại sao là anh? Hơn nữa bị phát hiện rồi cũng không còn bất kỳ phản ứng nào, thật giống như rất tức giận, bước chân không phải dồn dập, cũng không thấy chậm bao nhiêu, giống như cô làm chuyện gì có lỗi với anh, ban ngày không khỏe sao?

Cất súng, chân chó xông tới sóng vai với người đàn ông, vừa đi vừa nói: "A! Hôm nay ngọn gió nào thổi vị phật lớn Nhị gia ngài tới đây?" Thật đúng là tức giận? Cô có chọc giận anh sao? Không có chứ?

Không có Khâu Hạo Vũ ở trong căn phòng bí mật giúp đỡ cho nên Lạc Viêm Hành cũng không nhìn cô gái nhưng cũng đã dừng lại bước chân, nét mặt không thay đổi nhìn chằm chằm phía trước, phát hiện muốn nở một nụ cười giả tạo để che giấu suy nghĩ trong lòng nhưng không phát ra được, 17 năm, một khoảng thời gian dài đằng đẵng, chính giữa trải qua rất nhiều, bức tử ông nội, giết chết cha, mẹ kế, anh trai, chị gái, từ một thiếu niên không biết gì đến một ông trùm Xã hội đen quốc tế, nhiều lần sống chết. . . . . . Nhưng chưa bao giờ quên hai tháng chung đụng dường nào an tâm, mặc dù cô gái luôn la mắng anh nhưng chưa từng thật lòng muốn hại anh, lúc gần đi tiếng khóc vẫn còn ghi dấu trong lòng, hy vọng cô không buồn không lo, không cần lo lắng sẽ bị người hãm hại, ngày có thể làm lại, hai người cũng sẽ chung đôi một đời.

Nghe cô kể cho anh chuyện công chúa Bạch Tuyết và chàng bạch mã hoàng tử, lúc nào thì trời sáng, trời đã sáng chưa kịp làm gì thì trời tối, giống như màu sắc trong lòng anh hôm nay, người ta cũng giống như anh, không nhìn thấy gì, nhưng anh lại mạnh hơn so với người khác, trong bóng tối, hiểu biết còn nhiều hơn so với người bình thường, đi đường vững vàng hơn so với người bình thường, nghe xa hơn so với người bình thường, lúc đó, anh cảm thấy tự hào, biết đây mới thật sự là vui vẻ, mới đó đã 17 năm, 17 năm rồi. . . . . .

"Tôi chính là ‘kẻ ngốc’ mà cô nói!"

Hai chữ kẻ ngốc được nhấn rất mạnh, nói cho cô nghe, cũng là cảnh cáo mình, không phải người bình thường, đừng cố gắng thổ lộ tình cảm với người bình thường, bởi vì trong lòng bọn họ, anh vĩnh viễn cũng chỉ là một người không bình thường!

Đang oán thầm người đàn ông này là bệnh thần kinh điển hình, một cô gái nào đó thoáng chốc sững sờ, con ngươi trừng to như chuông đồng, chớp cũng không chớp, đem gương mặt người đàn ông và người thiếu niên trong trí nhớ so sánh, trong nháy mắt, cô quên mất chuyện mới vừa rồi vẫn còn nói xấu đối phương, quên mất đã đạp trúng cứt chó, chỉ là không thể tin được, lẩm bẩm nói: "Thật. . . . . . Có chút giống!"

Không đúng, không so sánh không biết, hai người gần như giống nhau như đúc, có thể nói bóng dáng của thiếu niên trong trí nhớ đã sớm mơ hồ, nhưng nhìn khuôn mặt Lạc Viêm Hành, bóng dáng kia ngược lại từ từ rõ ràng, cũng tính tình cao ngạo, cũng đôi mắt màu ngọc bích, cũng mái tóc màu đen, không đúng không đúng, không đúng ở chỗ nào?

Tròng mắt kinh ngạc nhìn dưới mặt đất, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, người thiếu niên kia tóc không phải màu đen, tuyệt đối không phải là màu đen, cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta thì tưởng lầm là người ngoại quốc, cho nên mới nhìn lâu mấy lần, sau đó xuất hiện phiền toái nhiều như vậy, quá lâu rồi, cộng thêm nhìn Lạc Viêm quá nhiều, đương nhiên hình dung tóc của người thiếu niên kia màu đen.

Thật ra trong lòng đã sớm đem hai người này hợp làm một rồi nhưng mình không phát hiện mà thôi. . . . . .

Nhưng tóc vàng là sự thật: "Tóc của anh. . . . . . Không phải màu vàng sao?" Tại sao lại chuyển thành màu đen thế này? Chẳng lẽ lại gạt cô sao?

Lạc Viêm Hành hừ lạnh, cô còn nhớ rõ, dù sao cũng là bạn cũ, hôm nay không nói rõ, cũng không hợp tình hợp lý, nguy hiểm hí mắt nói: "Đây mới là hình dạng vốn có!" Nghiêng đi mặt, mặc dù không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn mặt đối phương.

Trình Thất bừng tỉnh, khi đó là nhuộm? Vẫn cho rằng người sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, đột nhiên xuất hiện tại trước mắt như vậy, cho dù ai cũng sẽ kích động một phen, đôi tay nắm thật chặt hai vai người đàn ông mạnh mẽ kéo lại ngay ngắn, nhìn chằm chằm gương mặt đó nhiều lần, cố gắng nhìn ra cái gì khác, trời ạ, người thiếu niên kia lại là Lạc Viêm Hành, là người cô căm hận nhất đời này, ông trời ơi, dứt khoát cho sấm sét đánh chết cô đi, lại để cho cô cứu một con sói mắt trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.