Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

Chương 77: Động phòng trước



Ba giờ sáng, ở bên trong hành lang bệnh viện tư nhân Long Hổ Hội, vô số người ngã trái, ngã phải, ngồi nằm mặt đất, giống như chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ an toàn cho bệnh nhân, Lạc Viêm Hành lặng lẽ đi xuyên qua đám người, rất sợ làm mọi người tỉnh giấc, không ngờ người của Phi Vân Bang trung nghĩa như thế, ngay cả ông già làm vườn cũng không chịu rời đi.

"Đại ca!"

"Hư!" Người đàn ông nâng lên ngón trỏ gát trên môi, gót chân nhanh chóng đi vào phòng làm việc của A Nam: "Thế nào?"

A Nam kỳ quái nhìn ánh mắt của người đàn ông, Hàn Dục nói anh không nhìn thấy, bất chợt nhìn, quả thật không có gì đáng nghi, cẩn thận chu đáo, nhưng vẫn có khác nho nhỏ so với người bình thường, câu đố nằm ở cặp mắt kính, dĩ nhiên, những thứ này không phải là chuyện anh ta trông nom, đại ca có nhìn thấy hay không cũng không liên quan đến anh ta, có một số việc biết được quá nhiều, đối với ai cũng không tốt.

"Là như vậy, thân thể chị dâu khôi phục rất tốt, ý niệm cầu sinh của cô ấy rất mãnh liệt, nhưng thai nhi này hình như cũng rất ương ngạnh, có thể. . . . . ." Cố làm ra vẻ khổ sở gãi gãi cái ót, thấy người đàn ông trợn mắt kinh ngạc liền nói tiếp: "Không sao, tôi đang lật xem ghi chép ca bệnh sư phụ đã xử lý trước kia, nhớ đã từng có cô gái mang thai bị thương nghiêm trọng, cuối cùng mẹ tròn con vuông, tôi sẽ tận lực tìm ra phương án giải quyết!"

Lạc Viêm Hành vốn đau lòng quá độ, trong như tro tàn, thoáng chốc vô cùng vui mừng hỏi "Cậu nói là. . . . . . Đứa bé vẫn còn ?"

"Ừm, về phần có thể giữ được hay không. . . . . . Tôi sẽ cố gắng!" Chân thành tha thiết giơ tay thề.

Lồng ngực người đàn ông phập phồng càng lúc càng kịch liệt, sau đó nắm thủ hạ dặn dò: "Không cần biết dùng phương pháp gì, nhất định phải bảo vệ nó, A Nam, tôi tin cậu !" Con anh vẫn còn, con anh vẫn còn, chưa bao giờ phấn chấn như vậy, khích lệ nói: "Cậu nhất định làm được, nếu đúng như lời cậu nói, nhất định sẽ có thưởng lớn!"

A Nam cười híp mắt, gật đầu nói: "Thật ra tôi không có gì tâm nguyện, chỉ hi vọng trở thành bác sĩ hàng đầu của Long Hổ Hội, có bệnh viện độc lập!"

"Cậu gánh vác nổi!" Lạc Viêm Hành vỗ vỗ bả vai thuộc hạ, xem như cậu ta không đề cập tới, có thể kéo Trình Thất từ Quỷ Môn Quan trở về, cũng phải cất nhắc thật tốt, hôm nay còn giúp anh giữ được con trai, ơn lớn như thế, suốt đời khó quên, thật giống như cải tử hoàn sinh, mọi người đều nói phụ nữ mất máu quá nhiều, đứa bé không có hy vọng, lúc này đã không biết nên bày tỏ cảm xúc như thế nào, thưởng thức nói: "Bác sĩ hàng đầu, hoàn toàn xứng đáng! Cám ơn cậu!”

Đưa mắt nhìn đi người đàn ông, A Nam sờ sờ cằm, từ lần trước sau khi giúp Khâu Hạo Vũ làm chuyện kia, đã thật lâu đại ca không có coi trọng anh, con người chỉ cần có một nghề thành thạo, tự nhiên sẽ không bị mai một.

Trình Thất nằm mơ rất lâu, rất lâu, trong cơn mơ có người mẹ chưa từng gặp mặt, có cha, còn có đứa con trai bỏ lỡ, sắp rơi vào địa ngục thì Lạc Viêm Hành nắm thật chặt tay của cô kéo ra khỏi diêm vương điện, chịu đựng nỗi khổ tháo xương xé da, đến hiện tại cũng giống như đặt mình trong bụi gai, từng động tác nhỏ cũng có thể mang đến đau đớn lớn lao.

Một bàn tay ấm áp đang vuốt trên trán trấn an làm cho cô gái dần dần bình tĩnh, mí mắt từng chút từng chút hé mở, người đàn ông thật giống như không hề nhận ra được, cũng gỡ xuống máy trợ thính và mắt kính, một tay đang vuốt tóc của cô, một tay sờ quyển sách không có chữ, tập trung tinh thần, đột nhiên cảm thấy tất cả tổn thương đều đáng giá, có thể đổi lấy thương yêu, quan tâm, lo lắng của người đàn ông có một không hai.

Tầm mắt rơi vào một cái vali ở cuối giường, một cô gái xa lạ, một tay đang chống đỡ cằm, hai chân bắt chéo chìm vào giấc ngủ, áo khoác đen mềm mại che lại khuôn mặt nhỏ nhắn hé mở, âu phục kẻ sọc màu đen, đồng hồ giá trị xa xỉ, cùng tư thế ngủ ưu nhã cao quý, đây chính là Mạc Băng, chị của cô sao?

Quả thật, so với mình có lẽ đối phương đã quen che đậy kín kẽ hơn nhiều, ngay cả ngủ cũng chú trọng như vậy, hấp dẫn, khoan hãy nói, đúng thật là cùng một khuôn khắc ra, nhưng quá đáng tiếc là bản thân cô vĩnh viễn không làm được nghiêm chỉnh như vậy, dường như lúc ngủ, trên mặt cũng viết ‘người lạ chớ vào, giết không tha!’

Lại nhìn về phía mấy cô gái trên ghế sa lon dài nơi xa, Ma Tử và Salsa cùng Tiểu Lan, khác nhau một trời một vực, Salsa vẫn còn chảy nước miếng, ngã trái ngã phải, vẫn là chị càng giống như người thành công.

Mạc Băng cảm nhận đang bị người nhìn chăm chú, khẽ mở mắt ra, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, tiến lên phía trước nói: “Đã tỉnh rồi hả? Có cảm thấy khác ở chỗ nào hay không? Khát nước không? Bọn họ mua cho em một chút cháo dinh dưỡng thanh đạm!” Nói xong đứng lại đến cạnh TV, mở bình giữ nhiệt, sau đó múc ra một chén nhỏ.

“Trình Thất, muốn gọi bác sĩ không?” Lạc Viêm Hành để sách xuống, lo lắng kiểm tra cái trán cô gái, hạ sốt rồi.

Mặc dù trước kia ngã bệnh, bọn Ma Tử cũng rất ân cần, nhưng cùng lần này hoàn toàn khác xa, sau khi sống lại, có người yêu, người thân tự mình chăm sóc cảm giác thật tốt, rất muốn nói gì, nhưng mang mặt nạ dưỡng khí, cái gì cũng nói không ra được, chỉ có thể yếu đuối nhìn bọn họ, như đứa bé được nâng trong lòng bàn tay, nếu như lúc còn bé, chắc chắn sẽ gào khóc, khóe mắt chảy xuống nước mắt vui sướng.

Mạc Băng thấy con mắt Lạc Viêm Hành không tiêu cự, hình như đoán được cái gì, nhưng không hỏi nhiều, mở chụp dưỡng khí, dịu dàng dụ dỗ nói: “Bác sĩ nói có thể ăn một chút, nêu không sẽ không tốt cho thai nhi!”

“Thai...........nhi?” Trình Thất mở môi khô nứt, không hiểu hỏi.

“Đúng vậy, đứa bé vẫn còn, rất khỏe mạnh, không cần nghĩ quá nhiều, đây chẳng qua hiện tượng sanh non giả, đúng rồi, còn chưa có tự giới thiệu mình, chị tên là Mạc Băng, trước kia tên Trình Lục, là chị ruột của em, Thất Thất, xin lỗi, chị không có làm tròn trách nhiệm của một người chị, chị thật sự không biết trên thế giới còn có em, những năm này em đã vất vả!” Mạc Băng bất đắc dĩ lau khóe mắt, nếu như Thất Thất đi theo cô, cũng sẽ không.....

Trình Thất muốn lắc đầu, nhưng vết thương trên trán thật sự quá đau, chỉ có thể kéo ra một nụ cười: “Em cũng không biết trên thế giới còn có chị!” Cô có chị rồi, còn là một người chị thương yêu như thế, cô nhìn ra được, cô gái này bên ngoài nhất định rất lạnh lùng, nhưng đối với cô che chở như thế, không có chuyện nào hạnh phúc hơn so với chuyện này.

Hơn nữa, đứa bé vẫn còn, đời trước nhất định đã làm nhiều chuyện tốt mới đổi được may mắn kiếp này.

Mạc Băng cũng cười nói, “Em không trách chị là tốt rồi, ăn một chút!”

“Ừm!” Thật ra lúc này không muốn ăn cái gì, nhưng vì đứa bé, vì chị phục vụ, mở to miệng nuốt xuống, rõ ràng không có mùi vị, vì sao cảm thấy ngọt như vậy?

Mạc Băng trừng mắt về phía người bị băng bó che phủ giống như bánh chưng không cách nào nhúc nhích, khiển trách: “Em cũng đã bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao lại để mình thành như vậy? Nói cho chị, rốt cuộc là ai làm?” Bộ dạng chị nhất định báo thù này cho cô: “Em yên tâm, chị đã học luật pháp, cũng rất có bạn bè quan tòa ở bên này, luật sư xuất sắc cũng có rất nhiều, chuyện này đủ để cấu thành tội giết người rồi!”

“Chị, thôi đi, chuyện này chị không cần phải lo!” Xem ra Mạc Băng là một người chính trực, cô không thể kéo chị xuống nước, về phần La Hiểu Hiểu, không nhổ cỏ tận gốc, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh, thân thể tốt lên rồi sẽ đi tính sổ, cô sẽ trả lại cho cô ta gấp trăm lần nổi đau ở trên người cô.

“Là nhà họ La, bọn họ đã chết rồi!” Lạc Viêm Hành nói như gió thổi mây bay.

“Cái gì? cậu......... cậu giết?” Mạc Băng chợt nghiêng đầu, đúng nha, tại sao cô quên người đàn ông này xuất thân từ xã hội đen? Hơn nữa Thất Thất cũng làm chuyện này, thì ra đây chính là xã hội đen, giết người chỉ là trong chớp mắt, cũng hiểu được không cách nào khuyên quay đầu lại, thở dài nói: “Tôi mặc kệ các người làm cái gì, về sau suy nghĩ vì những người khác một chút, động một chút là gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, mặc kệ như thế nào, phải bảo vệ bản thân mình trước!”

Trình Thất cũng không nghĩ đến Lạc Viêm Hành xuống tay nhanh như vậy, vốn còn muốn dùng mười cực hình một lần, xem ra không có hy vọng, La Hiểu Hiểu luôn miệng nói yêu Lạc Viêm Hành, thật là buồn cười, yêu một người chính là muốn anh người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao? Đó không phải là yêu, là biến thái đoạt lấy.

Chết cũng tốt, thứ người như thế, cô quyết không cho phép sống một mình: “Đúng rồi, Mạc Trung Hiền.......” Nói đến người này liền hận không được đạp vào vực sâu vạn trượng.

“Anh ta cũng coi như biết sai sửa đổi, chính anh ta thông báo cho Tiểu Lan, bọn họ mới có thể tìm được em, bây giờ đã tự sát rồi!” Lạc Viêm Hành nhíu mày, bày tỏ tất cả buồn phiền mọi người đã giúp cô tiêu diệt.

Tự sát...... Trình Thất nghe vậy rất cảm khái, hi vọng kiếp sau anh ta đừng vì tiền bạc mà đánh mất bản thân, cũng đừng sống uổng phí, dù sao đã trải qua thăng trầm người khác cả đời cũng chưa từng trải.

Mạc Băng đút cho ăn xong một muỗng cuối cùng, dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn nơi khóe miệng cô gái: “Tất cả đều đã qua, về sau sống thật tốt, chỉ muốn vợ chồng son tuy hai mà một, sẽ mạnh hơn tất cả!”

“Chị, chị đã kết hôn chưa?” 29 tuổi rồi, nên kết hôn rồi chứ? Tại sao anh rể không có tới?

“Hiện tại chị chỉ nghĩ đến công việc, không suy nghĩ muốn những thứ này!” Cô gái trả lời như chuyện đương nhiên, thật giống như kết hôn đối với cô mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.

Chương 77: Động phòng trước 2

Trình Thất lúng túng im lặng không lên tiếng, thuận theo tự nhiên đi, có rất nhiều phụ nữ hơn ba mươi tuổi không kết hôn, chị xinh đẹp như vậy, không lo không ai thèm lấy, rốt cuộc hạng người gì có thể làm anh rể của mình đây? Nhất định là người đàn ông đẹp trai nhất, vô cùng có bản lãnh, ít ra phải lợi hại hơn chị, nếu không cô cũng sẽ không đồng ý.

Mạc Băng không biết ý nghĩ trong lòng của cô em gái, đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Về sau có chuyện gì cũng có thể tìm chị, mặc kệ là chuyện gì, chị cũng sẽ giúp em, cho dù là chuyện trái pháp luật, cha mẹ. . . . . . Chính là cha mẹ nuôi của chị, bọn họ cũng rất hi vọng thu nhận thêm một đứa con gái, trở về chị sẽ trao đổi với bọn họ, tới chỗ này đầu tư thì phải định cư ở chỗ này rồi, dù sao qua lại cũng chỉ mất hai giờ, chị không hy vọng lại chia cách nữa !"

"Ừm!" Trình Thất lại bị cảm động rối tinh rối mù, vì họa được phúc, cảm giác thật không tệ, cô sẽ quý trọng phần tình cảm này.

Lạc Viêm Hành khó xử, anh vốn định mang trình Thất trở về Anh quốc, dù sao đây không phải là quốc gia của anh, một câu nói của Mạc Băng đưa anh vào vực sâu, trước không nói Trình Thất có nguyện ý theo anh đến Anh quốc phát triển hay không, phía Mạc Băng dám chắc không thông, tuy tuổi nhỏ hơn anh mấy tháng, nhưng chị của vợ, đó chính là trưởng bối, vẫn rất tôn kính, không dám không vâng lời, chẳng lẽ từ nay về sau, anh sẽ phải định cư ở Trung Quốc?

Mạc Băng lấy ra một tấm thẻ nói: "Chị cũng không có gì tốt đưa cho em, bên trong có hai tỷ, xem như bù đắp tiền tiêu vặt cho em trong những năm này, về sau không có tiền tiêu, nói với chị!" Bộ dạng rất nhiều tiền, quả thật, rất nhiều tiền, có nhiều đếm không hết, dĩ nhiên, tài sản của cô ở trong mắt Lạc Viêm Hành cũng chỉ là chín bò một hào, nhưng cho vẫn phải cho.

Trình Thất không từ chối, tiền tiêu vặt, ha ha, cô cũng có người cho tiền tiêu vặt rồi.

"Lạc Viêm Hành, mặc dù thế lực của anh hùng hậu, nhưng em gái tôi cũng không phải là dân thường, chỉ cần tôi nói một câu, có rất nhiều Quý tộc theo đuổi, nếu cậu đối với cô ấy không tốt, chúng ta cũng không thèm khát, hiểu chưa?"

Lạc Viêm Hành gật đầu: "Hiểu!"

Trình Thất mím môi cười trộm, người đàn ông này nghe lời như vậy từ lúc nào? Có lẽ phản đối chị quá khách khí như vậy, đụng phải loại giọng điệu uy hiếp, cũng phải đáp lại vài câu châm chọc chứ.

Nói thật, Mạc Băng tình nguyện để Trình Thất gả một người làm ăn, nhưng cô tới quá muộn, cũng đã có đứa bé, không cho phép cô từ chối, chỉ có chúc phúc, Lạc Viêm Hành cũng được xem như sự nghiệp thành công, nổi tiếng khắp nơi, ngoại trừ người mù và thân phận xã hội đen, mọi thứ gần như đạt tiêu chuẩn, đáng quý nhất chính là vóc dáng không tệ, xem như hài lòng.

Lạc Viêm Hành có chút hối hận tìm cô gái này tới đây, còn không cảm thấy Trình Thất có thể gả cho anh là phúc đức cô đã tu luyện đời trước, ngược lại còn bộ dạng rất thua thiệt, anh có kém cỏi như vậy sao?

Trình Thất không cưỡi đến trên đầu anh là không thể, có một người chị như thế, tương đương với có núi dựa, thất sách, thật thất sách.

Ba tháng sau. . . . . .

"Các người mau tránh ra, tôi đã nói không sao, đợi ở chỗ này nữa, tôi cũng muốn mốc meo rồi, mau tránh ra!"

"Chị Thất, không được ah..., anh rể nói còn phải đợi một tháng mới có thể xuất viện!"

"Chỉ cần một tháng là xong, chị nhàm chán, chúng tôi đưa chị đi trong sân đi một chút?"

Mọi người ba chân bốn cẳng ngăn ở cửa, từ chuyện lần trước,

cũng không ai dám phớt lờ nữa, vả lại bụng bầu hơn năm tháng chịu không được bất kỳ sóng gió.

Trình Thất khổ sở, nâng trán: “Tôi về trình gia trang, cũng không đi chỗ khác, tránh ra!” Anh rể, anh rể, ai mới là ông trời của bọn họ?

Ma Tử nhìn ra được Trình Thất gần như sắp nổi điên, tuy nói vết thương cũng đã khép lại rất tốt, hôm nay có thể xuất viện, vấn đề là lời bác sĩ không thể không nghe, thật ra trở về Trình gia trang cũng không khác với ở bệnh viện bao nhiêu: “Như vậy đi, các người chuẩn bị xe, trở về thì trở về!”

“Cái này đúng rồi, xảy ra chuyện tôi phụ trách!” Trình Thất ôm chầm lấy Ma Tử vỗ vỗ gương mặt kia, chỉ có cô hiểu tôi nhất.

Cứ như vậy, một nhóm người cùng đi ra khỏi bệnh viện, rất sợ xảy ra chuyện gì, mười chiếc xe hộ tống, một tấc cũng không rời.

Về đến nhà, Trình Thất cũng không còn nhàn rỗi, sai người đưa đến máy vi tính, sau đó một mình ở trong sân vẽ từng vòng tròn, nâng cao cái bụng bự đi tới đi lui, mọi người nói: Chị Thất điên rồi.

“Đại ca, không xong!”

Bên trong phòng họp toàn màu trắng, một nhóm người tây trang thẳng thớm cùng đứng dậy, giống như chim sợ ná, Lạc Viêm Hành ngừng thở: “Chuyện gì?”

“Chị dâu, chị....... chị......” Tên thuộc hạ chỉ ra bên ngoài, ô ô a a, bọn họ làm gì phản ứng lớn như vậy?

“Chị dâu, chị dâu thế nào?” Trong nháy mắt Hàn Dục siết chặt hai quả đấm, cũng đừng hù doạ anh, lúc này mới vừa ổn định.

“Chị dâu, chị dâu đã trở về nhà của các anh rồi!”

Tất cả trái tim mọi người trở vào trong bụng, Bạch Diệp Thành tiến lên hung hăng vỗ thủ hạ một cái: “Có một chút chuyện cậu cũng kinh sợ, cút ra ngoài!” Phô trương thanh thế.

Dù vậy, sắc mặt Lạc Viêm Hành cũng tương đối khó coi, anh cũng không hiểu tại sao cô gái này chẳng nghe lời như thế? Vết thương lành đã quên đau, giận đùng đùng xoay người: “Tan họp!”

“Đại ca, anh đừng xúc động, tôi nghĩ chắc hẳn chị dâu không quen mùi bệnh viện!”

Lạc Viêm Hành không chút nào để ý, mặt âm trầm chạy thẳng tới nhà để xe, hôm nay không đánh nát cái mông của cô là không thể, trên thế giới tại sao có người bướng bỉnh như vậy? Không thể suy nghĩ cho đứa bé và anh một chút sao? Đáng giận, chờ đến cửa, nghe động tĩnh bên trong không khỏi dừng bước.

“Rõ ràng là ba mét, tại sao mới hai mét rưỡi?” Trình Thất phiền não nhìn chằm chằm vòng tròn, sau đó tiếp tục đi trở về trước máy vi tính, đeo Camera vào đỉnh đầu, nhìn phương hướng nói: “Bước nhanh 15 bước, chỗ bậc thang bảy mét!” Sửa sang lại quần áo, bắt đầu sải bước đi về phía trước, phát hiện đến nơi bậc thang, chỉ đúng 14 bước, bước tới một chút xíu nữa không cắm đầu xuống bậc thang là không thể: “Đáng chết, có phải mắt thần của tôi có vấn đề hay không?” Dựa vào khoảng cách trong màn ảnh để phán đoán, thật sự quá khó khăn.

Nhưng cô phải luyện, từ sau khi sống lại, cô quyết định phải tự mình bắt tay vào làm tất cả mọi thứ cho Lạc Viêm Hành, ít ra cô cũng biết công việc anh đang làm gì, về phần Phi Vân Bang, toàn quyền giao cho Ma Tử và Đông Phương Minh quản lý, mỗi ngày chỉ báo cáo công việc hai giờ, buôn bán lớn mới tự mình ra trận, danh lợi quan trọng, nhưng chồng quan trọng hơn.

Kiên trì không tha, đặt camera ở tất cả các góc, sau đó tiếp tục luyện tập, cô tin tưởng Khâu Hạo Vũ có thể, cô cũng nhất định có thể làm được.

Ngoài cửa lớn, Lạc Viêm Hành thu lại lửa giận, nghiêng tai lắng nghe cô gái càu nhàu, anh không ngờ cô vội vã xuất viện như thế là vì muốn trợ giúp cho anh, dựa vào cảnh tượng này, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nghi ngờ cô nữa, anh tin tưởng cô thật lòng.

“Không phải đâu? Chuyện này cũng có cạnh tranh?” Khâu Hạo Vũ giống như ăn khổ qua, sẽ không phải ngày nào đó công việc khó giữ được chứ?

Lạc Viêm Hành vui thích nâng lên khóe môi: “Nếu cậu thờ ơ nữa, tất nhiên sẽ cân nhắc thay đổi người!” Hơn nữa thật hy vọng do Trình Thất thay thế, lại thật sự như hình với bóng rồi.

“Người nào?” Trình Thất nhíu mày phòng bị, sau khi nhìn thấy Lạc Viêm Hành, giải thích: “Em không quen mùi bệnh viện, cho nên.....”

Người đàn ông không có ý trách cứ, đi qua ôm người yêu vào trong ngực: “Không sao, không thích thì ở trong nhà, lúc nào chúng ta kết hôn?”

“Đương nhiên là phải chờ sanh xong đứa bé, chẳng lẽ muốn em bụng bự mặc áo cưới? Em mới không cần!” Trình Thất cũng ôm chắc vòng eo người đàn ông, giấy hôn thú cũng cầm rồi, cô cũng sẽ không chạy, cũng không phải là muốn đêm động phòng chứ? Hiện tại cũng coi là thời kỳ an toàn, chỉ cần đừng dùng quá sức là có thể làm, nhưng...... Gãi gãi cổ, tại sao càng ngày càng ngượng ngùng vậy? Nhỏ giọng nói: “Nếu không.... Chúng ta đi làm chứ?”

Quả nhiên đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.

Chương 77: Động phòng trước 3

"Làm? Làm cái gì?" Lạc Viêm Hành không hiểu cúi đầu, một giây kế tiếp liền bị kéo mạnh vào phòng ngủ, thấy cô gái trở tay khóa cửa, trong nháy mắt sáng tỏ: "Trình Thất, hiện tại không thể làm!"

Một cô gái nào đó vừa kéo áo khoác của người đàn ông vừa gấp nói: "Theo bác sĩ là có thể, chỉ cần chúng ta nhẹ nhàng, không có việc gì!" Một phát rút sạch dây lưng, thật chướng mắt, có lúc ngược lại hi vọng người đàn ông cả ngày trần truồng lắc lư ngay trước mắt, quá lâu không có gì kia rồi, đột nhiên có chút mong đợi, phụ nữ cũng có nhu cầu, đặc biệt là loại phụ nữ lớn tuổi hơn thiếu nữ, đều nói phụ nữ 30 như hổ, 40 như sói, quả thật như thế.

Sắc mặt Lạc Viêm Hành đen thui, chờ phản ứng lại thì trên người cũng chỉ còn lại một cái quần lót bốn góc, bất đắc dĩ cười nói: "Được, được, được, anh tới, em đừng cử động!" Đừng làm hỏng con anh, dịu dàng đặt cô gái xuống giường, gỡ mắt kính và máy trợ thính ném vào trong ngăn kéo, lúc này mới nghiêng người nằm qua, nhẹ nhàng hôn xuống.

Trái tim Trình Thất nhảy vọt mãnh liệt, thật sự rất lâu không có chuyện đó rồi, bên trong thân thể lửa bốc cháy hừng hực, đói khát hôn gần năm phút đồng hồ mới đưa tay sờ về phía bên eo người đàn ông.

Giống như lần trước, người đàn ông nhanh chóng đè xuống cổ tay của cô, thật giống như kìm nén cái gì, rõ ràng có cảm giác có được hay không? Tại sao mỗi lần đến thời khắc mấu chốt lại ngăn cản? Không phải đã nói được rồi sao? Một tay đẩy người ra, ngồi dậy cắn răng nói: "Anh đừng nói cho em biết, sắp gả cho một tên tàn phế?"

Cô không có sức hút như vậy sao? Hay ở bên ngoài bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt rồi hả?

Lạc Viêm Hành cúi thấp đầu thở dốc, trong đầu tất cả đều là bóng ma hai lần trước lưu lại, cũng sẽ giống như một chậu nước đá dập tắt lửa dục: "Xin lỗi!"

"Lạc Viêm Hành, con mẹ nó, anh là tên khốn kiếp!" Trình Thất lúng túng không thôi, có chuyện nào xấu hổ hơn chuyện này sao? Chủ động hiến thân, lại bị chồng của mình từ chối, lật người xuống giường, cô cần suy nghĩ thật kỹ, tại sao phải như vậy? Có phản ứng cũng không muốn cô, tại sao có thể như vậy?

“Anh…..trong đầu anh đều là…..lần trước…..lần trước…..” Lạc Viêm Hành không muốn nghe lời thất vọng, không keo kiệt chút nào nói ra nguyên do.

Chạy tới cửa Trình Thất bỗng nhiên ngửa đầu, từ từ nhìn vẻ mặt hối hận của người đàn ông ở trên giường, lần trước lần trước nữa….Trời ạ, sẽ không phải do cô quá thô bạo, để lại cho anh bóng ma không cách nào tan chứ? Hậu quả khó lường, sau khi biết thủ phạm là mình, vừa áy náy quay lại: “Thật ra….chuyện này không có kinh khủng như vậy!”

Lạc Viêm Hành cũng vô cùng xấu hổ, dù sao chuyện như vậy đối với một người đàn ông mà nói, rất tự ái, ngoài mặt chỉ cười cho qua, mà trong lòng vẫn phản kháng: “Chúng ta có thể từ từ….”

“Anh không tin tưởng em?” Trình Thất bất mãn nắm bả vai người đàn ông, được rồi, vẫn không tin tiến lên trước cắn vành tai đầu độc nói: “ Em dùng miệng, như vậy cũng có thể chứ?” Đứa ngốc, lại vì loại chuyện đó muốn cấm dục, ngàn sai vạn sai lỗi của cô, không cho từ chối hôn xuống cổ.

Cởi chuông phải do người buộc chuông, cũng coi như tự chuốc lấy đau khổ.

Lạc Viêm Hành chỉ nghe một chút, quai hàm cũng đã đỏ lên rồi, không sao cả nằm ngang, đôi tay gối vào sau ót, giống như đại gia chờ đợi cô gái tỉ mỉ hầu hạ, chuyện phòng the anh không có bao nhiêu kinh nghiệm, phim cấp ba cũng chưa từng tiếp xúc qua, chưa ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy, thân thể phản ứng tự nhiên tương đối mãnh liệt, đầu lưỡi trơn trượt đang dạo chơi bốn phía nơi rốn, thậm chí bắt đầu mong đợi động tác kế tiếp.

“ Trình Thất, chờ chút….đáng chết!”

Lần đầu tiên xem thử mùi vị sung sướng đến tận mây, khiến cho một người đàn ông nào đó gần như không thể chịu đựng nổi, nhưng cũng muốn lại từ chối nghênh đón, bưng lấy cái đầu nhỏ không an phận, đầu ngón tay dính sát vào da đầu dẫn dắt phương hướng khoan khoái, trên gương mặt đẹp trai cương nghị giống như khổ sở giống như nhẫn nại, đóng chặt hai mắt tỉ mỉ cảm thụ đối phương làm nóng, hầu kết khêu gợi chuyển động liên tục, cho đến khi không thể nhịn được nữa mới thở gấp nói: “Có thể!”

“Thích không?” Trình Thất hếch mày ngẩng đầu bò lên.

Lạc Viêm Hành bật cười: “Thích, thích muốn chết!” Sau đó lật người nắm giữ quyền chủ động, trấn an nói: “Anh sẽ chú ý!”

Đầu mùa đông thời tiết tản ra chút hơi lạnh, ông mặt trời dần dần trốn vào khe núi, ánh trăng sáng cũng êm dịu chiếu xuống mặt đất, vẫy vào đôi mắt xinh đẹp, mới một chút trời đã tối.

Trong phòng ngủ, người đàn ông ăn tủy mới biết mùi vị, một lần lại một lần, cũng không thõa mãn được dục niệm ngủ say nhiều năm, hình như vô hạn trầm mê, dĩ nhiên, so với anh, cô gái càng thêm hăng hái: “Không làm được nữa?”

Lạc Viêm Hành lắc đầu một cái: “Không được, đối với thân thể em không tốt!”

“Không được, làm lại!” Trình Thất không nói hai lời, dứt khoác điên loan đảo phượng, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết, phải quý trọng mỗi một giây, chỉ có kết hợp mới cảm nhận được hòa vào một thể ấm áp, cô thích phương thức yêu nhau này.

“Cho em ăn…”

Câu nói kế tiếp bị môi cô gái chận trở về trong bụng, cô gái đáng chết này, cô không biết lúc này có thai sao? Bất đắc dĩ, chỉ đành phải phối hợp, tránh khỏi chọc giận ảnh hưởng tới thai nhi, rốt cuộc ai mới là động vật suy nghĩ bằng nữa người dưới?

Cứ như vậy sau ba trăm hiệp, Lạc Viêm Hành ý thức được một vấn đề, sớm muộn phải chết ở trong tay cô gái này, xem đi, tiết dương quá độ, đi bộ hai chân cũng run lên, trừng mắt liếc cô gái cố ý ngâm nga: “Em cũng không mệt mỏi sao?”

Trình Thất ngồi xếp bằng, nhún vai nói: “Dĩ nhiên không mệt, không tin một lần nữa!”

Mới từ phòng tắm ra ngoài, một người đàn ông nào đó thiếu chút nữa ngã quỵ, cười nơi: “Em lợi hại, đi ra ngoài ăn một chút gì!”

“Mới mười lần mà thôi, em còn có thể đại chiến 300 hiệp, nhưng anh cũng quá vô năng chứ? Nhớ uống nhiều nhung hưu, rất bổ đấy!”

Người đàn ông thở dài một tiếng, triêt triệt để để bị đánh bại, mới mười lần, còn mà thôi nữa, chẳng những phải đòi hỏi thật đúng mực, còn phải chú ý động tác không thể quá khích, biết có bao nhiêu khiêu chiến không? Lại còn nói cái gì còn chưa có thỏa mãn, gật gù hả hê ra khỏi phòng.

Trình Thất bắt chéo chân, thú vị run đùi, thật chẳng lẻ mình quá biến thái rồi sao? Làm theo bản năng, có lỗi sao? Nếu không phải là nghe nói có một câu thành ngữ: hao hết tinh lực mà bỏ mạng….Được rồi, được rồi, chuyện như vậy làm nhiều hại thân, hay là suy nghĩ lúc nào thì chị có thể đưa mình đến thành phố T.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.