Lý Mộ há hốc mồm, cảm giác nữ quỷ này đang mắng hắn nhưng lại không có bằng chứng.
Ấn trên tay kết sắp xong rồi, nàng đột nhiên lại đổi giọng khách khí làm hắn tiến thoái lưỡng nan, khó chịu không nói nên lời.
Sau cùng Lý Mộ vẫn là âm thầm triệt bỏ thủ ấn, chung quy lại là không thể đưa tay đánh lên mặt quỷ cười, quan trọng nhất là, đã có thể phóng xuất ra ảo cảnh mà ngay cả Hàn Triết cũng không chống đỡ nổi, thực lực của nữ quỷ trước mặt này rất có thể đã đạt tới Đệ Tam cảnh, thậm chí Đệ Tứ cảnh, coi như có Cửu Tự Chân Ngôn thì Lý Mộ cũng không phải đối thủ của nàng.
Hắn nhìn quanh một lượt, thấy đám người Trương Sơn, Lý Tứ cùng Hàn Triết đang nằm ngổn ngang đầy đất, nhưng cũng chỉ là hôn mê, hẳn không có gì đáng ngại, cũng không biết nữ quỷ áo trắng này ngăn cản bọn họ phá án, rốt cuộc là vì lý do gì?
“Thiếp thân Tô Hòa, không biết công tử xưng hô thế nào?”
“Lý Mộ.”
…
Nữ quỷ này trông có vẻ là người nói đạo lý, sau khi giới thiệu lẫn nhau, Lý Mộ nhìn nhìn mấy người đang nằm trên đấy, ướm hỏi: “Không biết Tô cô nương có thể buông tha cho mấy vị đồng liêu này của ta không?”
Nữ quỷ tên Tô Hòa mỉm cười, đáp: “Thiếp thân đã ở vịnh Bích Thủy này hai mươi năm, chưa từng hại tính mạng người nào, bọn họ chỉ là hôn mê mà thôi, ngày mai sẽ tỉnh.”
Trong lòng Lý Mộ lập tức thông tỏ, nữ quỷ có đạo hạnh hai mươi năm thì việc Hàn Triết thua vào tay nàng cũng là vô cùng bình thường.
Tuy nói so với con người, các loại yêu vật tinh quái tu hành khó khăn hơn nhưng quỷ vật lại khác. Quỷ vật vốn là linh hồn con người chuyển hóa thành, trên phương diện tu hành, không chỉ yêu vật tinh quái mà thậm chí cả con người cùng đều không có ưu thế bằng chúng.
Thậm chí có một số rất ít trong số chúng, ngay ở thời điểm vừa mới chuyển thành linh thể đã có được thực lực ngang tu hành giả Trung Tam cảnh.
Lý Mộ nhìn nàng rồi lại hỏi: “Không biết vì sao cô nương lại ngăn trở chúng ta diệt trừ Oán quỷ câu hồn đoạt phách con người kia?”
Tô Hòa thở dài, khẽ đáp: “Công tử chỉ biết tới kết quả mà không biết nguyên nhân của việc nàng ấy đi câu hồn.”
Lý Mộ ngây ra một lúc xong mới thắc mắc: “Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình?”
Hắn vừa rồi đã cảm thấy nữ quỷ kia có chút kỳ quái, trên người nàng ta mặc dù có âm khí của quỷ vật nhưng lại không khiến tạo cho người ta cảm giác như thấy hung thần, trong khi những quỷ vật câu hồn nhiếp phách con người để tu luyện thường thường đều là sát khí ngút trời.
Tô Hòa nhìn thân ảnh vô cùng mờ ảo như sắp tan vỡ của nữ quỷ kia, hỏi: “Công tử có biết nàng là ai không?”
Lý Mộ lắc đầu.
Tô Hòa đáp một câu khiến người ta phải giật mình: “Nàng là vợ chưa cưới của Triệu Vĩnh.”
“Vợ chưa cưới của Triệu Vĩnh không phải con gái Quận thừa…” Lý Mộ kinh ngạc đáp, tiếp đó tựa như ý thức được điều gì đó liền nhướng mày, cảm giác chuyện này không đơn giản.
Tô Hòa buồn bã nói tiếp: “Nàng tên Lâm Uyển, là người có hôn ước từ nhỏ với Triệu Vĩnh. Vốn hai người định sang năm sẽ thành thân, nhưng mấy tháng trước, Triệu Vĩnh lại được Quận thừa nhìn trúng…”
Chuyện xảy ra sau đó giống y như Lý Mộ dự đoán.
Đại Chu có ba mươi sáu quận, trong mỗi quận, đứng đầu là Quận trưởng, dưới Quận trưởng chính là Quận thừa, nếu như có thể tạo mối quan hệ thân tình với Quận thừa, vậy tương lai tự nhiên sẽ sáng bừng.
Triệu Vĩnh được Quận thừa nhìn trúng nhưng không biết làm sao vì bản thân đã có hôn ước từ trước. Triệu gia ở Dương Khâu huyện cũng coi như là một gia tộc có danh tiếng, nếu vì lấy con gái Quận thừa mà hủy bỏ hôn ước, không chỉ tạo cái cớ cho người đời chê cười mà còn có thể khiến con đường thăng tiến vất vả lắm mới gây dựng được bị phá hủy.
Vì vậy gã chọn hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm tới cùng, lấy lý do hẹn Lâm Uyển đi chơi sau đó dìm nàng chết đuối trong vịnh Bích Thủy rồi chôn xác ở bên bờ.
Cha mẹ Lâm Uyển mất sớm, trong nhà chỉ còn mình nàng nên sau khi nàng chết thì chuyện hôn ước tự nhiên sẽ chẳng còn ai nhắc tới.
Tô Hòa truyền một chút âm khí sang cho Lâm Uyển đang gần như sắp tiêu tán, xong kể tiếp: “Ngày đó ta thấy bên bờ oán khí ngút trời mãi không không tiêu tan, liền nhân lúc hồn phách nàng chưa tan biết giúp nàng ấy ngưng tụ ba hồn lại, sau đó lại giúp nàng tu hành, truyền cho nàng thuật pháp để nàng có thể báo thù, chỉ có điều nàng tu hành chưa được bao lâu đã vội vàng đi câu hồn Triệu Vĩnh…”
Lý Mộ nhìn hồn Triệu Vĩnh lơ lửng bên cạnh, cố kiềm nén ý nghĩ dùng một đạo lôi định bổ chết.
Sau khi thở sâu một hơi, tâm tình hắn dần bình tĩnh lại.
Đây mới chỉ là lời nói một phía của Tô Hòa, không thể tin hoàn toàn được. Lý Mộ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Nếu chuyện này là thật, ta sẽ báo cáo nha môn, trả lại công đạo cho nàng ấy.”
Lý Mộ mất hết bảy phách, muốn ngưng tụ phách thứ nhất Thi Cẩu thì không thể thiếu việc có được sự cảm kích từ người khác.
Bất kể là giúp người, giúp quỷ hay giúp yêu đều là con đường để thu thập vui mừng cảm kích.
Nhưng hắn làm như vậy cũng không phải chỉ vì nhận được sự cảm kích của Lâm Uyển, lý do lớn hơn là hắn không cam lòng với hành vì cầm thú của Triệu Vĩnh.
Với tư cách một bộ khoái, trừ bạo an dân, giải quyết oan tình cũng chính là chuyện nằm thuộc bổn phận của hắn.
Tô Hòa nhìn hắn, hỏi: “Tại sao phải giúp nàng?”
Lý Mộ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vì chính nghĩa.”
Tô Hòa nhìn sâu vào trong mắt hắn, hồi lâu sau mới thở dài, nói tiếp: “Trên đời này, người như công tử đã chẳng còn bao nhiêu, đáng tiếc, Lâm Uyển lại không thể thấy được kết cục của tên cầm thú kia…”
Lý Mộ kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Tô Hòa nhìn nữ quỷ càng lúc càng mờ ảo kia, giải thích: “Đạo hạnh của nàng là do ta cưỡng ép đề thăng, căn cơ vốn không ổn định, vừa rồi lại bị tên kia đánh trọng thương, tối đa một khắc đồng hồ nữa sẽ hoàn toàn tiêu tán.”
Lý Mộ nhíu mày hỏi: “Ngay cả ngươi cũng không cứu được nàng sao?”
Tô Hòa lắc đầu đáp: “Ta tu Quỷ đạo, đả thương người dễ, cứu người khó. Căn cơ nàng đã bị hủy, trừ khi có cao nhân Phật môn, tụng kinh phổ độ cho nàng, chữa trị căn cơ, bằng không không thể về trời.”
Nàng duỗi một bàn tay ra, tức thì nơi lòng bàn tay có một đoàn u hỏa xuất hiện. Tô Hòa đưa mắt nhìn Lâm Uyển, nói: “Ngươi đã không thể thấy Triệu Vĩnh đền tội, ta liền lập tức đốt một hồn của hắn, như vậy dẫu hắn có may mắn sống sót thì nhất định cũng sẽ cả đời ngu ngốc, đây cũng xem như báo ứng của hắn…”
“Khoan đã!”
Lý Mộ kịp thời ngăn nàng lại, nói: “Triệu Vĩnh đã định hôn ước với con gái Quận thừa, huyện lệnh đại nhân rất coi trọng vụ án của hắn, nếu Tô cô nương tiêu diệt một hồn này, đồng nghĩa với việc trực tiếp tuyên chiến với huyện nha, tuyên chiến với triều đình, triều đình rất nhiều cao thủ, một khi truy xét, bất kể đạo hạnh ngươi sâu bao nhiêu thì cũng khó thoát khỏi trách nhiệm…”
Tô Hòa lại hồn nhiên như thể không sợ, cười lạnh đáp: “Vậy cứ để bọn họ tới!”
Nàng này có vẻ là một nữ quỷ cứng đầu, Lý Mộ nghe xong cũng đau đầu một hồi, chỉ đành nói lảng sang chuyện khác: “Hay là trước tiên chúng ta nghĩ cách cứu Lâm cô nương đã.”
Tô Hòa lắc đầu nói: “Trừ khi ngươi có đủ Pháp lực Phật môn, hiểu Pháp kinh Phật gia, có thể phát ra Phật quang phổ độ, bằng không thì không thể cứu nàng.”
Mấy ngày nay, Lý Mộ cẩn thận nghiên cứu qua chuyện tu hành, cũng đã tích lũy thêm không ít kiến thức.
Pháp thuật thần thông của Phật môn và Đạo môn dù đều có uy năng to lớn nhưng phương thức tu hành khác biệt, pháp lực theo đó cũng không giống nhau.
Pháp thuật Đạo gia, hòa cùng biến hóa của trời đất, huyền bí quy dị, tu tới chỗ cao thâm thì có thể khu quỷ thông thần, thậm chí xoay vần tạo hóa.
Còn thần thông Phật môn dù biến hóa hạn chế nhưng có thể cương, cũng có thể nhu, cương có thể khu quỷ, nhu có thể độ quỷ, chỉ cần tụng niệm Pháp kinh liền có Phật quang xuất hiện, về phần khu quỷ hay độ quỷ, hoàn toàn phụ thuộc vào ý niệm của người tụng kinh.
Tổng thể mà nói, Phật Đạo hai nhà, ai cũng có sở trường, sở đoản riêng.
Lý Mộ dù đi đường tu hành Đạo môn nhưng trong chuỗi Phật châu mà hòa thượng kia cho hắn lại ẩn chưa pháp lực Phật môn, chỉ cần mượn dùng một chút là lập tức có thể thi triển thần thông Phật môn.
Vấn đề lớn nhất là hắn không biết Pháp kinh Phật môn, thế nên giờ cứ coi như có thể mượn dùng một chút pháp lực Phật môn thì cũng là phí công.
Lý Mộ ngẫm lại, Pháp kinh chính là kinh Phật, nếu như Đạo Đức Kinh có thể thay cho Đạo Kinh, vậy những tác phẩm kinh điển khác của Phật môn cũng chưa chắc không thể thay thế Pháp kinh. Thoáng suy nghĩ một chút xong hắn liền đề nghị: “Hay là để ta thử một chút…”
Tô Hòa kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết Phật hiệu?”
Lý Mộ đáp ngay: “Không biết, nhưng có thể thử một chút.”
Lý Mộ từng đọc qua không ít kinh Phật nhưng giờ không còn lá bùa kia, Kim Cương Kinh, Bát Nhã Kim và mấy loại kinh thư khác, hắn một câu cũng không nhớ nổi, cuốn mà hắn nhớ chỉ có mỗi Tâm Kinh.
Sở dĩ hắn nhớ được Tâm Kinh không chỉ bởi nó là một trong những tác phẩm kinh điển được lưu truyền rộng rãi nhất của Phật giáo, mà còn bởi nó cô đọng súc tích, đúng là dài có ưu điểm của dài, ngắn có cái lợi của ngắn.
Chính vì Tâm Kinh quá ngắn, cả quyển sách chỉ có hơn hai trăm chữ, rất dễ để học thuộc lòng, rất nhiều người không phải Phật tử cũng có thể thuận miệng nói làu làu mấy câu “Sắc tức thị không, không tức thị sắc…”
Sau khi đã hạ quyết tâm, Lý Mộ lấy chuỗi Phật châu ra cầm trong tay, dẫn một chút pháp lực từ nó vào trong cơ thể mình, tiếp đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tập trung tư tưởng, nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thâm sâu về trí tuệ Bát Nhã Ba la mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau ách nạn. Nầy Xá Lợi Tử, sắc chẳng khác gì không, không chẳng khác gì sắc, sắc chính là không, không chính là sắc, thọ tưởng hành thức cũng đều như thế…(1)”
Trong đêm tối, bên bờ vịnh Bích Thủy, chỉ có tiếng tụng kinh của Lý Mộ đều đều vang lên.
Đột nhiên, sắc mặt Tô Hòa đại biến, tức tốc phất tay áo cuốn hồn Lâm Uyển lui ra sau mấy trượng.
Nàng đứng xa xa nhìn Lý Mộ, mặt tràn ngập vẻ kinh sợ.
Giờ phút này, sau lưng Lý Mộ, kẻ đang ngồi nhắm mắt khoanh chân trên bãi cỏ, có một quang luân(2) màu vàng từ từ xuất hiện.
Đêm khuya, trong tất cả các ngôi chùa nằm rải rác khắp các nơi của Bắc quận, vô số hòa thượng đang ở Phật điện niệm kinh nhất loạt mãnh liệt ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy kim thân Phật tượng trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên tỏa Phật quang rực rỡ, chiếu cả tòa Phật điện sáng như ban ngày.
…
Niệm một lượt Tâm Kinh xong rồi mà vẫn không phát giác ra có dị tượng gì, Lý Mộ cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng khi hắn mở mắt ra, thình lình bị một đạo ánh sáng chói lòa chiếu vào làm hắn không mở nổi mắt, đồng thời miệng không khỏi kinh hãi kêu lên: “Cái gì sáng quá vậy trời?”
Chú giải:
1. Vì Kinh Phật hay giáo lý Đạo gia rất thâm thúy, cần phải có trình độ và cả quá trình nghiên cứu, hơn nữa là việc dịch hay không không gây ảnh hưởng lớn tới việc nắm bắt cốt truyện nên mình xin không dịch mà giữ nguyên gốc hoặc sẽ đưa bản dịch được công nhận từ những người có chuyên môn. Như đoạn ở (1) là mình lấy từ bản dịch của hiệp hội Phật giáo Việt Nam chứ bản thân mình không có trình độ để dịch các tác phẩm kinh điển như vậy.