Bên bờ vịnh Bích Thủy, Lý Mộ chắp tay hướng Tô Hòa, nói: “Đa tạ Tô cô nương truyền pháp.”
Tô Hòa nhìn hắn rồi đáp: “Sau khi Triệu Vĩnh đền tội, công tử có thể lại tới đây, thiếp thân còn một vật muốn tặng.”
Lý Mộ hiếu kỳ hỏi: “Vật gì?”
Tô Hòa mỉm cười, bí hiểm nói: “Đến lúc đó sẽ biết.”
…
Khi tỉnh lại, Hàn Triết thấy đầu đau như búa bổ.
Thông tin cuối cùng sót lại trong đầu là y đả thương căn cơ nữ quỷ, sau đấy, khi đang muốn triệt để tiêu diệt nàng thì trong hồ lại có một nữ quỷ xuất hiện, kéo cả đám bọn họ vào trong huyễn cảnh.
Cuối cùng, y không chống lại được sự dụ hoặc trong huyễn cảnh, hoàn toàn mất đi phương hướng, chìm đắm trong dục vọng.
Y nhìn xung quanh một lượt, phát hiện trời đã sáng rõ còn mấy tên bộ đầu thì đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, may mắn tất cả đều còn thở.
Bọn họ rõ ràng chưa chết, chỉ là ngủ mê cả đêm, điều này thực sự vượt khỏi dự đoán của Hàn Triết.
Dù sao, với thực lực mà nữ quỷ thể hiện tối qua, chỉ cần nàng hơi động sát tâm thì cả đám bọn họ đều phải chết ở đây.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Hàn Triết liền nghĩ thông tại sao bọn họ lại thoát chết.
Sát hại quan lại triều đình chính là trọng tội, nếu tất cả bọn họ đều chết ở đây thì triều đình nhất định sẽ không bỏ qua, trái lại, khả năng lớn là sẽ cường giả Trung Tam Cảnh, tới lúc đó mặc kệ đạo hạnh nữ quỷ kia sâu bao nhiêu cũng chỉ có một con đường chết, dù cho nàng đã từng chết một lần.
Lúc đứng dậy, y thấy được hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, thu nó lại xong liền đưa chân đá đá mấy tên bộ khoái đang nằm trên mặt đất, miệng quát: “Đừng ngủ nữa, dậy hết đi…”
Mấy tên bộ khoái kia rất nhanh liền tỉnh lại, tiếp đó lại lay tỉnh mấy tên bộ khoái khác.
Trương Sơn vừa sờ đũng quần, vừa quay đầu nói với Lý Mộ: “Lý Mộ, cả đêm qua ta nằm mơ cầy cấy, sảng khoái…”
Mấy tên bộ khoái khác cũng lộ nụ cười ngầm hiểu, chỉ có Lý Tứ một mình ngồi tựa gốc cây, ngửa mặt nghiêng góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, không biết là đang suy nghĩ gì.
Nghe cả đám xì xào, Hàn Triết cũng sờ đũng quần, thầm biết tối qua y trong huyễn cảnh đã hao tổn không ít tinh nguyên, không biết phải mất bao lâu mới hồi phục lại được. Y sầm mặt, nhìn mọi người, nói: “Còn đần người ra đấy làm gì, về huyện nha!”
Khi mọi người ra khỏi cánh rừng, bước dọc theo quan đạo trở về thành, thấy một đoàn người đang vội vã đi theo hướng lên trên núi.
Những người này thoạt nhìn đều là dân chúng bình thường, thần sắc ngoài vẻ gấp gáp còn có cả sự vui sướng, kích động khó có thể che giấu.
Theo thói quen nghề nghiệp được rèn rũa mỗi ngày, một bộ khoái ngăn một người lại, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, các người đang muốn đi đâu?”
“Tới Cam Tuyền tự!” Người nọ chỉ một ngọn núi rồi nói tiếp: “Các ngươi không biết sao, đêm qua Phật tổ hiển linh trong chùa, Phật quang chiếu sáng tận trời, phải tranh thủ thời gian tới bái Phật để Phật Tổ phù hộ ta sang năm sinh con trai…”
Lý Mộ giờ đã rõ, ở thế giới này, Phật Môn và Đạo môn có tín ngưỡng khác nhau, hệ thống tu hành khác nhau, theo đó sự ảnh hưởng cũng khác nhau.
Đạo môn chú ý vô vi(1), đại đa số các tông thuộc Đạo môn đều kiến lập tại tiên sơn động phủ có linh khí dồi dào, rất ít tiếp xúc với dân chúng tầng lớp thấp, chỉ có thỉnh thoảng phái đệ tử xuống núi rèn luyện, hàng yêu trừ mà, hơn nữa lại có không ít người thường trú tại nha môn các quận, do vậy được triều đình tôn trọng.
Phật môn dù xem trọng vô dục nhưng có rất nhiều tự miếu trong dân gian, tiếp đón rất nhiều hương khác nên sức ảnh hưởng trong dân chúng còn lớn hơn cả Đạo môn.
Hàn Triết là đệ tử Đạo môn nên khi thấy những tín đồ Phật môn này cuồng nhiệt như vậy, trong lòng tất nhiên không thích, đợi những người kia đi rồi mới hừ lạnh một tiếng, nói: “Một đám ngu dân, mấy tên lừa trọc kia đoạn tình tuyệt dục, bản thân không sinh con đẻ cái thì sao có thể phù hộ bọn họ…”
“Lão đại nói chí phải…”
Ba tên bộ khoái thủ hạ của Hàn Triết vội vàng lên tiếng phụ họa.
Bản thân Lý Mộ là người Hoa Hạ nên tự nhiên sẽ thích tôn giáo bản thổ hơn nhưng hắn cũng không có ác cảm gì với Phật môn, dù sao thì hòa thượng Huyền Độ của Kim Sơn tự đã từng cứu mạng hắn, lại còn đưa pháp bảo phòng thân cho hắn. Hắn thực không có lý do gì để ghét hòa thượng.
Huống hồ, song trọng thuộc tính của thần thông Phật môn cũng khiến Lý Mộ hâm mộ không thôi, không biết bản thân có thể song tu Phật Đạo hay không. Nếu có thể thì tới lúc đó, tay trái hắn kết thủ ấn Đạo môn, tay phải kết pháp quyết Phật môn, đám yêu quỷ gì đó đều phải chạy mất dép.
Có điều trước mắt không có đường để tu hành thần thông Phật môn nên Lý Mộ chỉ đành tạm nén ý nghĩ này lại.
Trương Sơn đi cạnh Lý Mộ, khó hiểu hỏi: “Ngươi nói xem, vì sao nữ quỷ kia không hại chúng ta?”
Lý Mộ thuận miệng đáp: “Có thể là sợ nha môn truy cứu.”
“Cái này cũng phải.” Trương Sơn gật đầu rồi nói tiếp: “Nhưng sao nó phải làm chúng ta mơ như thế nhỉ? Đêm qua ta kéo co mấy chục hiệp, giờ chân mềm nhũn cả rồi…”
Nghĩ tới ảo cảnh hôm qua, Lý Mộ không khỏi đưa mắt nhìn về phía Lý Tứ.
Hắn vốn cho rằng Lý Tứ là kẻ háo sắc nhất trong cả hội, nhất định là kẻ đầu tiên gục ngã trước sức mê hoặc của sắc dục, sự thật lại trái ngược, Lý Tứ háo sắc nhất khi đối mặt với mỹ nhân câu dẫn lại kiên định hơn tất cả, bao gồm cả tu hành giả Hàn Triết.
Nếu Lý Mộ không biết Thanh Tâm Quyết, kết cục cũng sẽ không khá hơn gì bọn Trương Sơn.
Mà theo Lý Mộ biết thì Lý Tứ từ trước tới giờ đều chưa từng tu hành, điểm này khiến hắn với tình cảnh diễn ra trong huyễn cảnh hôm qua, nghĩ mãi vẫn không thể giải thích được.
Lý Tứ từ khi tỉnh lại tới giờ vẫn chưa nói câu nào. Lý Mộ đi ngang, nghi hoặc hỏi: “Trong huyễn cảnh hôm qua, người làm thế nào vậy?”
Lý Tứ liếc mắt nhìn hắn rồi thản nhiên đáp: “Ta thuộc thanh lâu ở Dương Khâu huyện còn hơn cả nhà, nhắm mắt cũng có thể đi. Lão tử có gì chưa từng thấy, có thế gì chưa thử, cũng chỉ có đám gà tơ chưa trải sự đời các ngươi mới có thể bị mê hoặc…”
Lý Mộ nhất thời câm nín.
Lý Tứ lại như nghĩ tới điều gì đó, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi lại: “Không đúng, hôm qua ngươi cũng không trúng chiêu, một tên gà chíp như ngươi ở trong tình cảnh đó, làm sao có thể khống chế, không lẽ,…, không lẽ ngươi không được?”
“…”
Lý Mộ thẹn quá hóa giận, vặc lại: “Ngươi cho rằng ngươi không bị dụ hoặc?”
Lý Tứ lạnh nhạt đáp: “Sự thật đã chứng minh.”
“Thanh Thanh là ai?” Lý Mộ hỏi.
…
Lý Tứ khẽ giật mình xong liền cúi đầu, im lặng không nói gì thêm.
Trương Sơn kéo Lý Mộ qua một bên, trách cứ: “Đang yên đang lành, ngươi nhắc Thanh Thanh làm cái gì?”
Lý Mộ thắc mắc: “Thanh Thanh là ai?”
Trương Sơn kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi quên rồi?”
Lý Mộ đáp: “Ta có phải nhớ không?”
“Ta quên mất ngươi không còn nhớ…” Trương Sơn vỗ vỗ đầu, rốt cuộc nhớ tới việc Lý Mộ từng mất trí nhớ, xong lại nói: “Tóm lại, tuyệt đối không thể ở trước mặt Lý Tứ nhắc tới cái tên Thanh Thanh, thậm chí chỉ một chữ Thanh cũng không được viết, không được nói…”
“Thế Lý Thanh thì sao?”
“Ngươi dám đứng trước mặt lão đại rồi gọi tên nàng sao?”
“Không dám!”
…
Lý Tứ đi phía trước, Trương Sơn cố ý đi tụt lại phía sau mấy bước, sau đó mới thở dài, nói với Lý Mộ: “Kỳ thực hắn trước kia cũng không phải như bây giờ, hồi đó khi đi ngang thanh lâu hắn còn chẳng liếc mắt nhìn hai lần…”
Lý Mộ cắt ngang: “Việc đó có liên quan tới vị cô nương gọi là Thanh Thanh kia?”
Trương Sơn khẽ gật đầu rồi kể tiếp: “Thanh Thanh là thanh mai trúc mã, cũng là vợ chưa cưới của hắn. Bọn họ cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ đã định hôn ước, sau này, sau này…”
“Sau này Thanh Thanh chạy theo kẻ có tiền?”
Trương Sơn kinh ngạc đáp: “Ngươi nhớ ra rồi…”
Không phải là Lý Mộ nhớ ra mà sáo lộ trên thế gian cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi. Nếu không phải bị vợ chưa cưới ruồng rẫy, một kẻ từng là thiếu niên ngây thơ như Lý Tứ có thể thay đổi tình khí rồi trở thành kẻ khác hẳn như bây giờ.
Chẳng có ai sinh ra đã kẻ đê tiện, mỗi một người sống buông thả, dù là nam hay nữ, thường thường cũng đã từng có thời điểm chỉ quan tâm tới duy nhất một người(2).
Dù Lý Tứ đi dạo thanh lâu giống như về nhà, nhưng trong mắt Lý Mộ, y vẫn cao thượng hơn gấp ngàn lần Triệu Vĩnh, kẻ vì tiền đồ mà đang tâm sát hại vợ chưa cưới.
Nghĩ tới Triệu Vĩnh, Lý Mộ liền có chút đau đầu.
Sở dĩ hắn trợ giúp Lâm Uyển, vừa là vì hắn thực sự thấy cảm thương cho nàng, thứ nữa là vì mạng nhỏ của hắn, nói mấy lời hiên ngang lẫm liệt thì dễ nhưng để làm được chuyện này lại hết sức khó khăn.
Nếu như Lâm Uyển chỉ muốn báo thù rồi Tô Hòa trực tiếp diệt hồn thứ hai của Triệu Vĩnh, vậy thì Triệu Vĩnh dù không chết nhưng nửa đời sau cũng chỉ có thể sống như một kẻ ngu đần.
Nhưng hậu quả nếu làm vậy chính là cả nàng và Tô Hòa đều sẽ bị triều đình truy nã, kết cục cũng sẽ không tốt đẹp gì.
Dùng pháp luật để báo thù, trông qua có vẻ hợp tình hợp lý nhưng Lý Mộ là bộ khoái, hắn hiểu rõ luật pháp Đại Chu. Từ ngoài trông vào, luật pháo là để bảo vệ kẻ yếu, nhưng trên thực tế thì người mà luật pháp có thể trừng trị cũng chỉ có kẻ yếu.
Tất cả các quận của Đại Chu có quyền tự trị rất cao, quan lớn một quận có quyền quyết định sống chết của dân chúng trong quận. Nếu muốn trừng trị Triệu Vĩnh, lập tức sẽ chọc tới Quận thừa, án tình loại này, e là cả huyện lệnh đại nhân cũng không dám nhận…
Chuyện hắn quyết định quản tối hôm qua chính là một rắc rối cực lớn.
Chỉ là hắn không có lựa chọn nào khác.
Chú giải:
1. Vô vi: Là tư tưởng của triết gia Lão Tử, ý chung là làm mọi việc thuận theo Đại Đạo tự nhiên.
2. Đoạn này tác giả dùng từ khá hay nhưng với độc giả sẽ hơi khó hiểu. Câu gốc đại ý rằng một kẻ lạm tình(người sống buông thả, lăng nhăng) dù nam hay nữ thì cũng từng có thời điểm chuyên tình(là chỉ chuyên chú thích một người).