Chuyện làm sao để Triệu Vĩnh phải đền tội, trả lại công bằng cho Lâm Uyển, còn phải suy xét kỹ hơn. Lý Mộ cùng đám người Hàn Triết lần nữa trở lại Triệu gia. Vợ chồng Triệu thị nghe được hồn Triệu Vĩnh đã trở về thì vui mừng khôn tả, chỉ tiếc là sự cảm kích của họ là dành cho Hàn Triết chứ chẳng ngó ngàng gì tới Lý Mộ, thế nên hắn cũng không cách nào thu hút tâm tình của họ.
Hàn Triết đứng trước mặt hai người, nói: “Hồn của lệnh công tử bị một nữ quỷ câu đi, nữ quỷ đó đêm qua đã bị ta đả thương căn cơ, hiện tại cũng đã hồn phi phách tán. Giờ ta sẽ đem hồn Triệu Vĩnh tiến nhập vào trong cơ thể hắn.”
Hàn Triết lật tay một cái, trên tay liền thấy một hồn cầu(1) xuất hiện, tiếp đó bàn tay y kết một pháp ấn, môi nhúc nhích vài cái rồi nói nhanh: “Sảng Linh quy vị!”
Hồn cầu kia chui vào mi tâm Triệu Vĩnh rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Quỷ!!!”
Hồn thứ hai vừa nhập vào cơ thể, vẻ ngờ ngệch trên khuôn mặt Triệu Vĩnh lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ kinh hãi tột cùng, gã vung loạn xạ hai tay đồng thời hét lớn:”Tránh ra, tránh ra, đừng giết ta, đừng giết ta…”
Hàn Triết vung tay tạo thế như đao chém lên khuôn mặt hốt hoảng của Triệu Vĩnh, tiếp đó lấy một lá bùa đưa cho vợ chồng Triệu thị rồi dặn: “Hắn bị dọa cho kinh sợ, trước để hắn ngủ một giấc, lá bùa này có tác dụng tĩnh tâm an thần, sau khi tỉnh lại, bảo hắn mang theo bên mình…”
“Đa tạ Hàn tiên sư!”
“Triệu Phúc, đi chuẩn bị một phần hậu lễ tặng Hàn tiên sư!”
Việc Triệu gia cuối cùng cũng giải quyết xong, khi bước ra khỏi Triệu Phủ, Hàn Triết quay đầu lại, đưa mắt nhìn Lý Mộ rồi nhìn xuống Thanh Hồng kiếm trong tay hắn trong chốc lát rồi hỏi: “Kiếm của Thanh cô nương sao lại ở trong tay ngươi?”
Trương Sơn tiến lên trước, giải thích thay hắn: “Do lần trước hắn gặp yêu tà, lão đại tạm cho hắn mượn để phòng thân.”
Hàn Triết không nói gì thêm, chỉ lườm Lý Mộ một cái rồi xoay người rời đi.
Trương Sơn giật giật khóe miệng, thì thầm: “Họ Hàn thích lão đại nhưng lão đại không để ý hắn tẹo nào. Lý Mộ ngươi ráng thêm đi, ta thấy ngươi có hy vọng hơn họ Hàn…”
Lý Mộ không đáp lời, với hắn bây giờ, chuyện quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng, nào còn tâm tư đi suy nghĩ mấy chuyện khác.
Mà cứ coi như muốn suy tính thì cũng phải chỉ có mỗi Lý Thanh để chọn.
Tuy nàng rất xinh đẹp, nhưng Liễu cô nương bên nhà cũng không kém. Hai nàng, một người chân dài, khí chất thần tiên, một người thì ngực lớn, giọng ngọt lại có tiền, nếu thật phải chọn một trong hai, Lý Mộ cũng khó mà quyết định…
Lý Thanh có thực lực, ở thời điểm mấu chốt có thể bảo vệ hắn, nhưng lhy lại là lựa chọn có quà đính kèm, tuy nàng hơn hắn ba tuổi nhưng cổ nhân đã nói: Nữ hơn ba tuổi ôm gạch vàng(2)…
Lý Mộ đột nhiên ý thức được tự mình nghĩ nhiều quá, vội lắc lắc đầu, vứt hết những ý tưởng không thực tế kia qua một bên.
Trương Sơn quay đầu lại nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi lắc đầu cái gì đó?”
Lý Mộ suy nghĩ một chút rồi hỏi Trương Sơn: “Nếu có hai cô gái để ngươi chọn, một cô viết võ công đạo pháp, có thể bảo vệ ngươi. Còn một cô có tiền thì ngươi chọn sao…”
“Có nhiều tiền?”
“Nhiều đến mức người xài cả đời không hết.”
Trương Sơn tặc tặc lưỡi, đáp: “Nam nhân sao có thể để nữ nhân bảo hộ, ta chọn cô có tiền…”
Lý Mộ đưa mắt nhìn Lý Tứ, hỏi: “Ngươi chọn cô nào?”
Lý Tứ nhìn hắn một cái rồi hỏi ngược lại: “Sao ta phải chọn?”
…
Sau khi đám bộ khoái rời đi, trong một căn phòng thuộc Triệu phủ, một vị phu nhân mang một chén thuốc sắc cẩn thận tới rồi gọi: “Vĩnh nhi, uống thuốc đi con. Đây là thuốc an thần dưỡng khí, mẹ đã đặc biệt cho thêm đường trắng, con mau uống cho nóng…”
Triệu Vĩnh rời giường đứng dậy xong lo lắng hỏi: “Mẹ, ác quỷ kia chết chưa?”
“Nói cái gì vậy.” Phu nhân liếc nhìn gã rồi nói tiếp: “Quỷ vốn là vật chết, còn có cái gì chết với không chết nữa…”
Triệu Vĩnh vội vàng hỏi tiếp: “Con nói là, ác quỷ kia có phải đã bị đánh hồn phi phách tán, về sau không còn xuất hiện nữa phải không?”
Phu nhân khẽ gật đầu, trấn an: “Người huyện nha nói như vậy.”
Triệu Vĩnh vẫn không thôi lo lắng, truy hỏi: “Nhưng vạn nhất nàng không chết, vậy có tìm con nữa không?”
Phu nhân nhìn gã rồi hỏi ngược lại: “Đang yên đang lành, vì sao nữ quỷ kia lại cứ bám riết không buông con?”
Triệu Vĩnh đưa mắt né tránh ánh nhìn của mẹ, hàm hồ giải thích: “Mẹ cũng biết con là Hỏa Hành chi thể, đám yêu quỷ kia đều thèm khát hồn phách của con…”
Phu nhân đặt chén thuốc xuống, khẽ nhắm hờ đôi mắt, thở dài nói: “Uyển nhi là vợ chưa cưới của con, vậy mà con nhẫn tâm xuống tay được!”
Mặt mũi Triệu Vĩnh tái nhợt, thở sâu một hơi xong lại biến thành âm trầm, gã cắn răng nói: “Con làm vậy cũng là vi Triệu gia!”
Phu nhân im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Tuy người huyện nha nói nàng đã triệt để hồn phi phách tán, nhưng để phòng vạn nhất, chúng ta vẫn phải chuẩn bị sẵn một chút, bất luận thế nào, hôn sự của con cũng không thể để xảy ra chút sơ sót nào…”
…
Chuyện hồn công tử Triệu gia ly thể được giải quyết ổn thỏa, Triệu gia vô cùng cảm kích nha môn, hơn nữa còn còn chuẩn bị một phần tạ lễ rất hậu, đương nhiên những thứ này đều là dành cho Hàn Triết chứ không can hệ gì tới đám bộ khoái nho nhỏ như Lý Mộ.
Về chuyện nữ quỷ trong hồ thì không thấy Hàn Triết nhắc tới nửa chữ.
Thứ nhất là kể ra thì mất mặt, thứ hai là người – quỷ có đạo riêng, chỉ cần đối phương không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý thì nha môn vẫn sẽ thái độ kính nhi viễn chi, hạn chế tối đa va chạm.
Khi ra khỏi Triệu gia, Trương Sơn mang vẻ mặt thấp thỏm, nói nhỏ với Lý Mộ: “Lý Mộ, chuyện bên huyện nha giao cho ngươi, ta trước phải về nhà một chuyến, cả đêm hôm qua không về, bà nương nhà ta khẳng định phát rồ, ta phải quay về giải thích…”
Lý Tứ nói: “Ta cũng có chút việc cần làm…”
“Đi đi.”
Lý Mộ gật gật đầu, nhìn Trương Sơn chạy như điên về nhà, Lý Tứ quẹo vào thanh lâu gần nhất, xong liền một mình đi về phía huyện nha.
Vụ án Triệu gia đã kết thúc nhưng vẫn còn cần về nha môn lập hồ sơ ghi chép, loại việc vụn vặt này tất nhiên Hàn Triết sẽ không làm. Lý Mộ trở lại nha môn, tìm thấy lão Vương đang ngủ gà ngủ gật trong trị phòng.
Lão Vương đứng dậy, vuốt vuốt đôi mắt lèm nhèm rồi hỏi: “A, Lý Mộ đã trở về, có muốn làm đôi ván không?”
Lý Mộ khoát tay áo, đáp: “Rảnh rồi chơi sau, vụ án Triệu gia kết thúc rồi, lão mau ghi vào hồ sơ, làm sớm cho xong ta còn phải về nhà ngủ bù…”
Lv ngáp dài một tiếng, nói: “Ngươi tới Hộ phòng(3) lấy hồ sơ Triệu Vĩnh về đây giúp ta.”
Lý Mộ đi một chuyến tới hộ phòng, cầm hồ sơ Triệu Vĩnh quay về giao cho lão Vương, tiếp đó lại kể tóm tắt chuyện xảy ra tối qua, tất nhiên, chuyện sau khi đám Hàn Triết té xỉu thì hắn giấu nhẹm đi.
Lão Vương vừa ghi chép vừa chép miệng, nói: “Tên Triệu Vĩnh này có chút thú vị, khó trách bị quỷ vật câu hồn…”
Lý Mộ thoáng sửng sốt, hỏi: “Vậy là ý gì?”
Lão Vương chỉ vào bát tự của Triệu Vĩnh rồi nói: “Triệu Vĩnh sinh năm Bính Ngọ, trong Bát tự thì Ngũ hành thiếu bốn, Hỏa hành độc đại, dù có chút thiếu hụt nhưng chung quy vẫn là Hỏa Hành chi thể hiếm có, nếu như tu hành, chắc chắn sẽ vượt xa thường nhân, mà hồn phách của hắn cũng chính là vật đại bổ với đám yêu quỷ. Chỉ tiếc là trước kia không có ai dẫn dắt hắn vào con đường tu hành…”
“Hỏa Hành chi thể, vật đại bổ…”
Lý Mộ cau mày suy nghĩ, nhận định ban đầu của hắn giờ có chút dao động, rốt cuộc là Lâm Uyển và Tô Hòa nói dối, hay chuyện Ngũ Hành chi thể của Triệu Vĩnh chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?
Vụ án này trong lòng hắn bắt đầu biến thành khó mà phân biệt…
Tuy rằng, hắn quen biết Tô Hòa và Lâm Uyển chưa được bao lâu, nhưng nếu các nàng nói dối thì vì cái gì Lâm Uyển lại ngăn hắn đi điều tra Triệu Vĩnh, hơn nữa còn không nuốt ngay hồn của gã---- Trực giác mách bảo hắn rằng các nàng không nói dối.
Đương nhiên, hắn cũng không thể chỉ dựa vào lời của các nàng đã kết luận rằng Triệu Vĩnh có tội.
Tất cả còn phải chờ hắn tự mình điều tra, sau đó mới có thể đưa ra quyết định.
Hỗ trợ lão Vương ghi chép xong xuôi, Lý Mộ liền rời khỏi huyện nha, lên đường trở về nhà. Khi sắp về tới nơi, hắn thấy có một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi ngủ gà gật bên bậu cửa, cạnh đó còn có hộp cơm mà hắn đã rất quen thuộc…
Chú giải:
1. Hồn cầu: hồn hình cầu.
2. Gái hơn ba tuổi, ôm gạch vàng: Tương tự như câu gái hơn hai, trai hơn hơn một, ý chỉ lấy vợ hơn ba tuổi sẽ có nhiều tài lộc.