Nghe âm thanh bất ngờ vang lên từ sau lưng, Lý Mộ quay phắt người lại, lập tức thấy một gã nam nhân dáng người thấp bé, mặt mũi vô cùng xấu xí đang đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt âm u nhìn bọn hắn.
Lý Mộ thầm chấn kinh bởi bằng linh giác hiện tại của hắn cũng không biết gã tới lúc nào, điều này cũng có nghĩa đối phương là người trong giới tu hành biết cách ẩn giấu khí tức, đồng thời pháp lực kẻ này chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Lý Mộ.
Mà căn cứ theo lời gã mới nói, Lý Mộ cũng lập tức đoán được thân phận của gã. Thực không ngờ, Triệu gia lại cẩn thận như vậy, nhanh như vậy đã có hành động, vì che giấu chuyện Lâm Uyển mà mời cả người trong giới tu hành.
Trương Sơn lộ vẻ cảnh giác, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Là người do Triệu gia phái tới.” Sau khi gã lùn xuất hiện, Lý Mộ đã biết chuyện hôm nay không cách nào rút tay lại được nữa.
Hắn lặng lẽ rút Thanh Hồng kiếm trong tay ra, đứng chắn trước người Trương Sơn rồi nói: “Ngươi đi trước đi, về nha môn tìm người…”
Đối mặt với gã nay, bản thân Lý Mộ không hề sợ hãi. Trong ba ngày này, hắn đã nghĩ thông không ít chuyện. Cảm giác mà gã lùn trước mặt mang lại cho hắn biết, thực lực kẻ này không khác mấy so với Hàn Triết, so với Lý Thanh thì kém một chút. Hắn có pháp khí trong tay, lại có mấy bí pháp kỳ chiêu áp rương, chỉ cần không đụng phải cao thủ Trung Tam Cảnh thì dù không thắng địch cũng có thể tự vệ.
Nghe Lý Mộ nói xong, Trương Sơn lập tức xoay người bỏ chạy. Là một bộ khoái đã nhiều năm, nhiều lần thân rơi hiểm cảnh, y biết rõ lúc này nên làm gì, ở lại chỗ này cũng chỉ là vướng tay, vướng chân Lý Mộ.
“Chạy, các ngươi có thể chạy đi đâu?”
Thân thể gã lùn nhoáng cái liền xuất hiện trước người Trương Sơn, chặn đường đi của y.
Trương Sơn còn chưa kịp lách người né tránh thì gã lùn đã khoát tay, cầm một lá bùa bùa màu vàng đập lên ngực Trương Sơn.
Tiếp đó, Trương Sơn liền cảm giác chân mình nặng tựa ngàn cân, cơ thể tựa như bị thứ gì đó giam cầm, ngay cả việc nhúc nhích ngón tay cũng không được.
Không chỉ có vậy, thị giác, thính giác của y cũng như bị phong bế, trước mắt chỉ thấy một mảnh đen kịt, tai không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Gã lùn tiếp tục xài lại chiêu cũ, ném một lá bùa về phía Lý Mộ. Lá bùa này bay cực nhanh nhưng Lý Mộ đã có phòng bị, hắn nhẹ nhàng vung Thanh Hồng kiếm lên, lá bùa kia lập tức bị chém thành hai mảnh giữa không trung.
Hắn tuy rằng đạo hạnh không cao nhưng từ sau khi đã hoàn toàn quen thuộc với thân thể mới này thì xem như vẫn còn thân thủ cơ bản của một bộ khoái.
Một kích không trúng, gã lùn kia cũng không tức giận mà đứng nguyên tại chỗ, dùng ánh mắt tham lam nhìn Thanh Hồng kiếm trong tay Lý Mộ, thèm thuồng liếm môi, nói: “Không ngờ một tiểu lại như ngươi lại có pháp khí như thế trong tay, vụ làm ăn này có lời lớn rồi…”
Lý Mộ không đáp lời, chỉ nắm chặt Thanh Hồng kiếm trong tay, dồn hết sự tập trung lên người gã lùn.
Từ cách thức chiến đấu của mà suy thì gã lùn này hẳn cũng là tu đạo. Đạo môn có đủ loại thần thông pháp thuật, trong đó phù lục đem lại hiệu quả đặc biệt kỳ diệu, chỉ không ngờ rằng đây là đạo của gã nên Lý Mộ nhất định phải cực kỳ cẩn thận.
Nhìn pháp khí lợi hại trong tay Lý Mộ, gã lùn cũng không buông lỏng cảnh giác, duy trì khoảng cách nhất định với hắn. Người tu đạo chưa tới Trung Tam Cảnh, chưa tu luyện ra Nguyên thần thì vẫn có khả năng bị phàm nhân giết chết, nếu gã bị thanh kiếm kia chém trúng, e là hôm nay cũng phải để lại một cánh tay.
Gã lùn đưa mắt nhìn chằm chằm Lý Mộ, tay đột nhiên móc một xấp giấy đen từ cái túi vải bên hông ra rồi vung lên không trung, hướng về phía Lý Mộ…
Nhìn kỹ lại mới phát hiện xấp giấy kia đều là người giấy màu đen. Khói đen trên người giấy tỏa ra quỷ khí dày đặc, lơ lửng trên không trung rồi nhanh chóng vây quanh người Lý Mộ.
“Tà tu!”
Lý Mộ càng thêm cảnh giác, thủ đoạn của gã lùn hiển nhiên không phải Đạo môn chính tông, dù không biết đám người giấy kia lợi hại ra sao nhưng nhất định không thể để chúng tới gần người.
Lý Mộ từng thấy hòa thượng Huyền Độ ra tay nên trong lòng biết thủ đoạn đối phó với quỷ vật loại này thì không có gì hơn được thần thông Phật môn.
Hắn khẽ mấp máy môi, dùng thần thông cấm ngôn niệm Tâm Kinh, trên người lập tức tỏa kim quang. Đám người giấy kia chạm vào kim quang thì khói đen quay cuồng loạn xạ rồi từng cái, từng cái bốc cháy, chỉ thoáng chốc, tất cả đã biến thành tro bụi.
“Phật quang!”
Thấy kim quang trên người Lý Mộ, gã lùn kia lui về sau miệng, kinh hãi thốt lên: “Ngươi lại biết chiêu số của mấy con lừa trọc kia!”
Gã dù coi khinh mấy vị đầu trọc kia nhưng cũng không thể phủ nhận, thần thông Phật môn trời sinh có tác dụng khắc chế yêu quỷ và đám tà tu như gã. Gã không thể ngờ tên tiểu lại trước mặt lại biết thần thông Phật môn, kể từ đây, đại bộ phận thủ đoạn ma quỷ của gã đều không thể dùng được nữa.
Gã vốn tưởng rằng chỉ phải đối phó với hai tên tiểu lại cùi bắp, không nghĩ được trong đó lại có một tên khó chơi như vậy. Gã lùn đang nhìn Lý Mộ, trên mặt đột nhiên hiện lên nét tàn nhẫn, tiếp đó hai tay tức tốc kết ấn, miệng thì thầm tụng niệm.
Lý Mộ loáng thoáng nghe được thứ gã đang niệm chính là: “Thiên Ảnh thần chích, Huyết Sát tinh quân, Huyết nhận tinh quân, Huyết Độc tinh quân, máu kiểm tinh quân, tứ tinh trắng bóc lớn, nhật nguyệt dài minh...”
Mặt Lý Mộ lộ chút kinh ngạc.
Lý Mộ cũng không lạ gì chú ngữ này, đây chính là Huyết Sát, một pháp thuật của Đạo môn được ghi chép trên bản thư tịch nhập môn kia.
Thuật này có uy lực cực mạnh, thi triển xong có thể khi huyết dịch toàn thân người trúng thuật lập tức sôi trào, bỏ mạng tại chỗ.
Nó dù là pháp thuật Đạo môn lại có uy lực to lớn nhưng vì ác quá mức tàn nhẫn nên trước giờ bị Đạo môn bài xích, cũng chỉ nhưng gã tà tu cấp thấp mới đi tu tập.
Sở dĩ nói chỉ có tà tu cấp thấp mới chịu tu luyên là bởi chú ngữ thuật này quá dài, chú ngữ pháp thuật thần thông bình thường chỉ có mấy câu, Chân ngôn Đạo thuật thậm chí rút gọn chỉ còn mấy chữ trong khi chú ngữ của thuật Huyết Sát có tới hơn mười câu với hơn ba trăm chữ, cơ bản không thể dùng để đấu pháp trực diện với người có cùng cấp bậc.
Nói chung, chú này bình thường chỉ dùng trong tình huống tập kích có chuẩn bị trước hoặc là tấn công người có thực lực thua xa kẻ thi pháp.
Gã lùn rõ ràng không để Lý Mộ vào mắt, hoặc tối thiểu là gã không cho rằng Lý Mộ có thực lực có thể giết gã.
Lý Mộ thong thả thu Thanh Hồng kiếm lại, bình tĩnh đứng yên tại chỗ nhìn gã niệm chú.
Chú ngữ Huyết Sát có hơn ba trăm chữ, niệm một hơi hết là không thể nào. Nếu hôm nay gã lùn có thể sử dụng chú ngữ dài hơn ba trăm chữ này giết được hắn, vậy Lý Mộ sẽ ở đây gặm hết Thanh Hồng kiếm.
Gã lùn vẫn nhìn chằm chằm Lý Mộ, thấy hắn không có hành động gì thì càng cảm thấy phấn chấn, thở dốc một hơi xong liền mấp máy môi niệm liên tục: "Mộc lang nhất chí, phích lịch oanh phi. Ngã kim hữu sắc, bất đắc cửu đình..."
"
Vốn đã sớm thuộc hết chú ngữ Huyết Sát, đợi tới khi gã lùn niệm tới mấy câu cuối cùng, Lý Mộ điềm tĩnh bấm thủ ấn, nhỏ giọng nói một chữ.
“Lâm!”
Oành!
Gã lùn còn chưa niệm xong chú ngữ, một tia sét sáng lòa từ trên trời đánh xuống, bổ không chệch li nào lên đầu gã.
Sấm sét tới, thân thể gã bị đánh thành than cốc, linh hồn cũng lập tức tiêu tán.
Một cơn gió thổi qua, thi thể gã lùn hóa thành tro tàn, tan biến hoàn toàn vào trong trời đất.
Lý Mộ thu thủ ấn lại, thở nhẹ một hơi.
Thần thông Đạo thuật, ngắn một tấc, mạnh thêm một tấc.
Nhiều khi, ngắn, chưa hẳn đã là một chuyện xấu.
Các chương trước mình hay dùng "gã" để gọi Trương Sơn, do chương này xuất hiện thêm một gã lùn nữa nên đổi sang gọi là y.