Đại Chu Tiên Lại

Chương 5: Lựa chọn khó khăn



Dịch: Vong Mạng

Trương Sơn, Lý Tứ hai vị đồng liêu này tuy keo kiệt vẫn hoàn keo kiệt, nhưng khi Lý Mộ thực sự gặp phải khó khăn, bọn họ thật cũng không khoanh tay đứng nhìn.

Bạc vụn trong tay Lý Mộ có chừng hai tiền, chi tiêu tiết kiệm một chút thì vượt qua một tháng hẳn không có vấn đề gì.

Đương nhiên, một tháng này nếu không có đường phát tài nào khác, hắn chỉ có thể làm bạn với dưa muối, cháo loãng mà thôi.

Không có bảy phách, thân thể hắn vốn đã yếu hơn người thường, nếu cứ thế kéo dài, tình trạng cơ thể tất nhiên sẽ càng kém đi.

Việc khẩn cấp trước mắt là kiếm chút tiền, nâng cao chất lượng sinh hoạt, không cầu ngày nào cũng thịt cá nhưng phải đảm bảo dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.

Nhưng từ xưa tới nay, kiếm tiền vốn không phải chuyện dễ dàng.

Trong những năm bệnh nằm liệt giường trước đây, Lý Mộ tuy rảnh rỗi nhàm chán chỉ có thể đọc sách giết thời gian, nhưng đồng thời cũng tích lũy được một lượng kiến thức phong phú, giống như những kẻ xuyên việt trong tiểu thuyết khác, mua bán ít đồ kiếm lấy chút tiền không phải việc khó, có điều Đại Chu Luật lại quy định, phàm là quan lại Đại Chu, bất luận phẩm cấp, đều không được kinh doanh buôn bán, chỉ mỗi điểm này thôi liền khiến rất nhiều ý tưởng của hắn biến thành bọt nước.

Cái này cũng không phải là kỳ thị thương nhân, thứ nhất là quan lại nắm quyền hành trong tay, nếu dính vào buôn bán, rất khó đảm bảo không dùng quyền mưu việc tư, phá hỏng tính công bằng của thị trường, gây nhiễu loạn xã hội. Thứ hai, cũng chính là để quan lại dành sự tập trung nhiều hơn cho công việc chính của mình.

Quan viên cấp cao tự nhiên có cách lách luật. Lý Mộ lại chỉ là một tên tiểu quan lại, làm trái luật, kết quả nhẹ nhất cũng là cách chức điều tra, vì bạc mà ném đi nghề nghiệp cũng không phải việc có lợi gì.

Dù sao, lý tưởng của hắn cũng không phải là làm một tài chủ gia tài ngàn vạn. Ở thế giới đầy những điều huyền bí dụ hoặc này, không tu làm một thần tiên thì thực sự có lỗi với một lần chết đi kia.

Huống hồ, trước mắt sinh cơ duy nhất của hắn ngay ở chỗ Lý Thanh, hắn phải ở lại bên cạnh nàng thì mới có cơ hội sống sót.

Không thể kinh doanh, lấy thân phận của hắn mà đi hãm hại lừa gạt đương nhiên cũng không thể thực hiện được, khổ sở suy tính một hồi xong, Lý Mộ quyết định trước cứ đi ra ngoài đã.

Thứ nhất là đi tìm linh cảm kiếm tiền, thứ hai là cũng muốn thử thời vận, nhìn xem có thể gặp lại lão đạo kia không, chỉ tiếc, hắn đi khắp trấn cũng không hề thấy bóng dáng lão đạo đó.

Không tìm được người, cũng không nghĩ ra cách kiếm tiền, đứng ở đầu đường, Lý Mộ thở dài, bỗng nhiên bên tai hắn lại vang lên một tràng những tiếng trách mắng.

“Tháng trước nói tháng này, tháng này nói tháng sau, ngươi đùa ta à?”

“Một tháng lại chỉ viết được ba dòng chữ, chén cơm này còn ăn nổi hay không!”

“Mai mà không giao bản thảo, có tin ta xách đầu chó của ngươi đi ninh không!”



Trước cửa một tiệm sách, thư sinh trẻ tuổi đang nghe chưởng quầy răn dạy. Y lúng túng giải thích: “Chuyện viết sách này phải xem cảm hứng…”

Chưởng quầy gắt mắng: “Cảm hứng chó má gì, cho ngươi thêm thời gian ba ngày, ba ngày sau không nộp được bản thảo, ngươi cứ chuẩn bị mà bồi thường tiền đi.”

“Hữu nhục Tư văn, hữu nhục Tư văn(*)…” Thư sinh trẻ tuổi than thở hai câu xong liền gật gù đắc ý chạy đi.

Tiệm sách này xem ra có vẻ làm ăn khấm khá. Lý Mộ đứng ở cửa ra vào, mặt lộ vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tuy hắn không thể buôn bán nhưng bằng thể lực và trí tuệ của mình đi kiếm chút thu nhập bên ngoài lương bổng cũng hợp lý mà lại không phạm pháp.

Viết sách trái lại là một cách tốt để kiếm tiền, không trái pháp luật, đồng thời rất có thể diện. Vấn đề ở chỗ, Lý Mộ tuy đọc qua không ít sách nhưng hắn không giống nhưng tiền bối xuyên việt khác, hắn không có năng lực đã thấy là không quên, trong đầu cũng không có Đồ Thư quán, dưới tình huống không dốc sức để ghi nhớ, chỉ bằng vẻn vẹn ký ức từ một lần đọc, cơ bản không có năng thuật lại toàn bộ nội dung đã thấy trước đó được.

Hắn chỉ có thể thông qua việc cố gắng nhớ lại mạch truyện chính, sau đó tự mình biên thêm một phen, hơn nữa trước đó, hắn còn phải đi nghiên cứu thị trượng một lượt nữa.

Lý Mộ thư thả bước vào trong tiệm sách. Cửa tiệm này không nhỏ, bên trong bày một loạt giá sách, các loại thư tịch được phân loại đặt trên những giá khác nhau.

Thấy có người vào tiệm, một tên tiểu nhị chạy ra chào đón, cười hỏi: “Khách quan, ngài muốn mua sách gì?”

Lý Mộ hỏi thẳng vào vấn đề: “Chỗ các ngươi sách gì bán chạy nhất?”

“Đó đương nhiên là những loại thoại bản tiểu thuyết rồi.” Tiểu nhị dẫn Lý Mộ tới trước dãy giá sách lớn nhất, nói tiếp: “Nơi đây đều là những cuốn mới nhất, được hoan nghênh nhất, mời khách quan xem qua một chút…”

So với những thư tịch kinh sử khác, tiểu thuyết gần gũi hơn với đời sống sinh hoạt, thêm nữa đọc nó không tạo cảm giác khô khan nhàm chán. Khi Lý Mộ tới, cũng đã có không ít người đi lại quanh quẩn trước giá sách.

Lý Mộ dùng một khắc đồng hồ xem xét kỹ càng một lượt các thư mục trên giá sách, trong lòng gần như đã nắm chắc.

Các mục sách dễ bán ở tiệm này hầu như đều là tiểu thuyết chí quái liên quan đến thần tiên yêu quỷ, mà nội dung miêu tả trong sách cũng đa phần là cố sự huyền bí linh dị hoang đường, thỉnh thoảng xen lẫn một chút cảnh xuân diễm hoặc yếu tố tình cảm, dùng nó làm mồi thú hút người đọc.

Rời khỏi tiệm sách, trong đầu Lý Mộ đã có ý tưởng sơ bộ.

Hắn tới chợ bán thức ăn mua ít gạo, mỳ và rau quả. Khi đi về nhà, từ rất xa hắn liền thấy Lý Thanh đang đứng sẵn ở đó.

Lý Mộ rảo bước đi tới, khẩn khoản hỏi: “Lão đạo, đã tìm được cách sao?”

Lý Thanh khẽ gật đầu, đáp: “Đi vào rồi nói.”

Hai người bước vào trong sân nhỏ. Lý Thanh quay đầu lại nhìn hắn, nói tiếp: “Bẩy phách là nền móng của cơ thể, mất đi bẩy phách, thân thể sẽ từ từ suy bại, ba hồn cũng sẽ bị thân thể làm cho mệt mỏi. Ngày thân chết cũng là lúc hồn tiêu, đến khi đó thì hết cách xoay chuyển, thần tiên khó cứu. Ngươi may mắn mất phách cách đây chưa lâu, muốn sống sót thì có hai con đường để chọn, cụ thể là chọn đường nào thì cần chính ngươi quyết định.”

Lý Mộ vội vàng hỏi: “Hai con đường nào?”

“Đầu tiên chính là tu Đạo, mọi sinh linh trên thế gian đều có thể tu hành. Việc tu hành, yêu có Yêu Đạo, quỷ có Quỷ Đồ, phương pháp tu hành của Nhân tộc cũng có đủ loại, như ta tu là Đạo môn chi pháp. Đạo môn tu hành đệ nhất cảnh, chính là Luyện Phách.”

Lý Thanh nhìn Lý Mộ rồi chậm rãi tiếp: “Bảy phách chủ thân thể, luyện hóa bảy phách là làm chủ được thân thể, bách bệnh bất xâm, vạn tà bất nhập…”

Lời Lý Thanh nói thâm ảo huyền diệu, phần sau Lý Mộ nghe không hiểu nổi nhưng kết hợp với kiến thức về bảy phách mà hắn nắm được, mấy câu đằng trước, hắn cơ bản có thể lý giải.

Người có bảy phách mang chức năng khác nhau.

Thi Cẩu phách, chủ đề phòng, nhận biết. Sau khi luyện hóa được Thi Câu liền có thể dễ dàng nhận biết nguy hiểm, thấy được nguy cơ, dù đang trong giấc mộng cũng có thể lập tức tỉnh lại.

Phi Độc phách, chủ giấc ngủ. Sau khi luyện hóa được Phi Độc có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào, hơn nữa còn có thể trong giấc ngủ bài trừ hàn nhiệt chi độc.

Thôn Tặc phách, chủ quản hệ thống miễn dịch. Luyện hóa Thôn Tặc, bách bệnh bất xâm, vạn tà khó nhập.

Xú Phế phách, chủ nội tức. Luyện hóa Xú Phế, có thể điều tiết nhịp tim, hơi thở, giảm cơ năng thân thể xuống, đạt tới hiệu quả tích cốc thời gian dài.

Tước Âm, chủ sinh sản. Luyện hóa Tước Âm rồi, năng lực một phương diện nào đó sẽ tăng vọt, ngày quản vạn cơ, đêm ngự thập nữ không phải nói chơi…



Lý Thanh sau khi giới thiệu sơ lược về vấn đề tu hành cho hắn, lại lần nữa nhìn hắn rồi nói: “Người bình thường tu luyện cần luyện hóa bảy phách, ngươi mất hết bảy phách, vậy nên trước cần phải ngưng tụ bảy phách. Độ khó của việc ngưng tụ bảy phách còn lớn hơn luyện hóa, nhưng chỗ tốt là bảy phách kia sau khi ngươi tự mình ngưng tụ liền có thể tự nhiên khống chế, không cần phải luyện hóa nữa…”

Nói xong, Lý Thanh lại nhắc nhở thêm: “Con đường này vô cùng gian nan, rất có khả năng sẽ thất bại, một khi thất bại, ngươi sẽ không còn cơ hội.”

Tuy ngày quản vạn…, tuy bách bệnh bất xâm, vạn tà bất nhập nghe khá mê người nhưng cũng không thể không cân nhắc rủi ro, Lý Mộ vẫn quyết định so sánh một chút rồi mới quyết định. Hắn hỏi: “Con đường thứ hai đâu?”

Lý Thanh đáp: “Trước khi ba hồn bị thân thể liên lụy, dứt khoát vứt bỏ thân thể, chuyển thành Quỷ tu, từ này về sau lấy trạng thái linh hồn tồn tại trong thế gian…”

“Cái này chính là thành quỷ rồi hả?”

“Ít nhất cũng là một cách để có thể tiếp tục tồn tại, ngưng tụ bảy phách thực quá khó khăn, vạn nhất thất bại, người sẽ triệt để hồn phi phách tán, cả cơ hội thành quỷ cũng không còn…”

Lý Mộ trầm ngâm một hồi lâu rồi khẽ thở dài, đáp: “Ta chọn cách thứ nhất.”

Vất vả lắm mới sống lại một lần, dưới tình huống còn có cơ hội làm người, hắn tất nhiên sẽ không chọn làm quỷ.

Lý Thanh nhìn hắn rồi lại nói: “Một lần nữa cô động bảy phách rất khó, chuyện này liên quan tới tính mạng của người, ta cho người ba ngày để suy nghĩ.”

Lý Mộ kiên định đáp: “Không cần suy nghĩ, ta thích khiêu chiến khó khăn…”

Lý Thanh gật đầu tiếp lời: “Người đã chọn tu Đạo, ta tôn trọng quyết định của người. Bảy phách sống trong Thất tình, cách ngưng tụ mỗi phách đều không giống nhau, ngươi muốn ngưng tụ phách nào trước?”

Lý Mộ gãi gãi đầu, đáp: “Mấy ngày nay ngủ rất kém, cảm giác như nhiễm phong hàn, cả người thấy không khỏe…”

Lý Thanh cắt ngang: “Vậy ngươi muốn ngưng tụ Phi Độc hay là Thôn Tặc trước?”

“Tước Âm…”

Chú giải: Hữu nhục Tư văn: Câu này của thư sinh có thể hiểu là: Xin/ chớ sỉ nhục/ coi thường người có văn hóa/học thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.