“Đại nhân, cầu xin ngày giúp đỡ dân phụ, chỉ có người mới giúp được dân phụ thôi!”
Phu nhân lộ vẻ lo âu, muốn túm cánh tay Lý Mộ nhưng hai tay lại xuyên qua thân thể hắn. Lý Mộ thấy thế rùng mình một cái, không chút nghĩ ngợi, lập tức vọt thẳng theo hướng mà Lý Thanh mới rời đi.
Biết thế giới này có yêu quỷ và việc bản thân thấy được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Lý Mộ còn đang có phiền toái quấn thân, không cho rằng hắn có thể giúp gì cho yêu quỷ. Một hơi chạy thật xa, hắn lấy dũng khí quay đầu nhìn lại, phát hiện nơi xa trên con đường phố xá sầm uất không còn thấy bóng dáng người phụ nữ kia nữa.
Từ rất xa đã thấy Lý Mộ chạy tới, Lý Thanh bước tới cạnh hắn, hỏi: “Sao thế?”
Khi thấy Lý Thanh, Lý Mộ bất giác thấy an tâm nhiều nhưng trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi, đáp: “Lão đại, ta vừa mới thấy quỷ!”
Lý Thanh dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Ở đâu?”
“Là ở đó!” Lý Mộ chỉ chỉ phía xa xa, nói tiếp: “Mới rồi còn thấy ở đó, giờ không biết đi đâu rồi.”
Lý Thanh đưa mắt nhìn về phía hắn chỉ xong nói: “Nàng ta vẫn ở chỗ đó.”
“Cái gì? Sao ta không thấy nữa?” Lý Mộ kinh ngạc hỏi lại.
Lý Thanh đáp: “Dẫn pháp lực di chuyển lên mắt.”
Lý Mộ lúc này mới nhớ ra, lúc vừa nãy nhìn thấy người đàn bà kia, pháp lực vừa vặn di chuyển tới mắt, hắn lại lần nữa dẫn pháp lực tới mắt, quả nhiên lại thấy được người đàn bà kia.
Nàng ta vẫn như trước, không ngừng tìm cách ngăn người qua đường, lại chỉ có thể xuyên qua người bọn họ, dẫu vậy, nàng vẫn kiên trì làm hết lần này tới lần khác, không chút nề hà thoái ý…
Lý Thanh nhìn hắn rồi nói: “Không phải sợ, nàng ta chỉ là âm linh cấp thấp nhất, hẳn là vừa mới chết không lâu, không thể làm tổn thương người, cũng không thể hiện ra trước mặt con người.”
Lý Mộ lập tức yên tâm, giải thích: “Ta không có sợ, chỉ là, chỉ là có hơi bất ngờ…”
Lý Thanh cúi đầu nhìn nhìn cổ tay nàng, Lý Mộ lập tức buông, lảng sang chuyện khác: “Lão đại, con người sau khi chết đầu sẽ biến thành âm linh sao?”
Lý Thanh lắc đầu, giảng giải: “Cũng không phải tất cả mọi người sau khi chết đều biến thành âm linh, nếu tự nhiên chết già hoặc là bệnh chết, ba hồn dần bị thân thể liên lụy, không có lực để ngưng tụ lại thành âm linh, trừ phi nàng khi còn sống có chấp niệm lớn lao không lắng xuống được, hoặc là có tâm nguyện chưa hoàn thành mới có một cơ hội rất nhỏ trở thành âm linh.”
Lý Mộ suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Nàng vừa rồi xin ta giúp đỡ, không lẽ là có tâm nguyện chưa làm xong?”
Lý Thanh bước về phía người đàn bà kia, đồng thời nói: “Qua hỏi một chút sẽ rõ.”
Đối phương dù sao cũng không phải là người, Lý Mộ tuy lòng vẫn còn chút sợ hãi bản năng nhưng vẫn đi theo sau Lý Thanh.
Vị phu nhân kia thấy hắn quay lại liền im lặng quỳ xuống đất, khẩn cầu: “Đại nhân, cầu xin ngài hãy giúp dân phụ, dân phụ kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của ngài!”
Có Lý Thanh bên cạnh, lòng Lý Mộ đã an định hơn nhiều, hắn đứng đằng xa, nhìn người đàn bà rồi hỏi: “Ngươi muốn ta giúp chuyện gì?”
Phu nhân kia vội vàng dập đầu mấy cái, đáp: “Cầu xin đại nhận cứu lấy đứa con của dân phụ…”
…
Dương Khâu trấn, thành Bắc, tại một chỗ dân cư thưa thớt tiêu điều.
Trên giường, người phụ nữ mặc váy vải gai đã không còn hơi thở, ôm một đứa bé, người vẫn còn thấy chút hơi ấm đang ngủ say sưa.
Lý Mộ đứng trước giường, quay đầu nhìn Lý Thanh, hỏi: “Lão đại, nàng còn cứu được không?”
“Nàng khác ngươi.” Lý Thanh lắc đầu rồi nói tiếp: “Nàng đã chết, ba hồn cũng chỉ dựa vào một chấp niệm mà chèo chống, khi chấp niệm này tan đi thì cũng chính là lúc nàng ta tiêu tán.”
Một thân ảnh mờ ảo đứng ở đầu giường, dùng ánh mắt trìu mến nhìn đứa trẻ đang ngủ say sưa, nàng vươn tay muốn sờ mặt con minh nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể nó.
Lý Mộ nhìn cảnh này, trong lòng khẽ thở dài.
Nhà này mẹ góa con côi, người mẹ bất ngờ mất, dưới tình huồng không có người phát hiện, đứa nhỏ cũng không sống được bao lâu.
Cái này chính là điều lo lắng khiến nàng ngăn trở người qua đường, tìm Lý Mộ xin giúp.
Đối mặt với âm linh như nàng, lòng Lý Mộ đã không còn chút sợ hãi nào, hắn nhìn về phía thân ảnh mờ ảo kia, hỏi: “Chồng ngươi đâu?”
Phu nhân lắc đầu không đáp.
Nghĩ tới chồng nàng có lẽ cũng không có ở đây, Lý Mộ lại hỏi: “Trong nhà còn có người nào không?”
Người đàn bà kia đáp: “Bố mẹ chồng nửa năm trước đã qua đời, trong nhà chỉ có dân phụ và tiểu nhi, dân nữ có một vị huynh trưởng, tên Vương Đông, nhà ở Vương gia thôn phía Tây thành, xin đại nhân báo tin cho huynh ấy, dân phụ vô cùng cảm kích…”
Lý Mộ khẽ gật đầu, đáp: “Ta sẽ báo tin giúp ngươi, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Phu nhân lắc đầu, đáp: “Điều dân phụ lo lắng chỉ còn đứa con nhỏ còn nằm nôi này, giờ dân phụ có thể yên tâm ra đi rồi…”
“Dân phụ Trương Vương Thị, cảm tạ đại ân đại đức của đại nhân, ân tình này, kiếp sau dân phụ xin báo đáp…”
Phu nhân cuối cùng thi lễ với hắn, ánh mắt thâm tình nhìn đứa con trên giường, thân ảnh liền biến mất giữa thiên địa.
Một tia sáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện từ chính chỗ nàng biến mất rồi nhanh chóng chui vào trong người Lý Mộ.
Tinh thần Lý Mộ chấn động, hắn lại một lần nữa cảm nhận được Hỉ tình. Hỉ tình từ vị phu nhân kia còn hơn xa tất cả chỗ Hỉ tình mà Lý Mộ thu thập được trước đó cộng lại.
Lý Thanh đứng bên cạnh hắn, tựa hồ cũng đã nhận ra chút khác thường, từ tốn giải thích: “Cái này là cảm ân chi hỉ của nàng, xuất phát từ tình yêu thương bao bọc của một người mẹ dành cho con mình, dù nàng đã chết cũng không buông bỏ chấp niệm đó, ngươi hoàn thành tâm nguyện của nàng, nàng tặng cho ngươi cảm ân chi hỉ(1), đã báo đáp ngươi rồi…”
Lý Mộ nhìn hai mẹ con trên giường, thở dài, nói: “Ta đi báo tin cho huynh trưởng nàng…”
Vương Đông thoạt nhìn là một hán tức rất hiền lành chất phác, nghe tin em gái mất xong cứ buồn bã không thôi. Lý Mộ giao đưa bé cho y xong liền rời khỏi nơi đó.
Vốn tưởng rằng các loại quỷ hồn là thứ đáng sợ, không ngờ lần đầu tiên hắn gặp được lại là tình cảnh như vậy.
Quỷ hồn trên thực tế so với tưởng tượng của hắn dường như có chút không giống lắm.
Lý Mộ hỏi Lý Thanh ở bên cạnh: “Lão đại, âm linh và quỷ hồn không sợ ánh mặt trời sao?”
Lý Thanh đáp: “Ai nói chung sợ ánh mặt trời thế?”
“Ta thấy trong sách…”
“Lời nói hoang đường, không đáng để tin.”
Lý Mộ không tiếp tục chủ đề này nữa, sau khi nhớ lại chuyện hôm nay, lại hỏi: “Lão đại, ngươi mới nói Trương Vương Thị là âm linh cấp thấp nhất, lẽ nào quỷ cũng có thứ bậc?”
“Đương nhiên.” Lý Thanh nhìn hắn, nhắc nhở: “Người đừng nghĩ quỷ vật đều giống như hôm nay ngươi thấy, nếu thứ ngươi gặp không phải âm linh mà là oán linh, hoặc là ác linh thì hôm nay ngươi không chắc đã còn mạng. Oán linh có thể sử dụng âm khí để công kích. Ác linh lại có thể ngưng tụ thành thực thế, người tu hành mà pháp lực kém cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn chúng…”
Lý Mộ thầm ghi nhớ trong lòng, về sau gặp phải yêu quỷ gì đi nữa, tốt nhất là trốn xa chừng nào hay chừng đó.
Lý Thanh sau khi nhắc nhở hắn một hồi, lại nói tiếp: “Có điều yêu quỷ cũng không phải toàn bộ đều là tà mị hại người, trong đó không thiếu kẻ thiện lương, ngươi không cách nào phân biệt được chúng đối với ngươi có ác ý hay không, nếu ngày thường gặp phải, cứ kính nhi viễn chi(2) là được.”
Coi như nàng không nhắc, Lý Mộ cũng muốn kính nhi viễn chi đối với mấy thứ này, có điều hắn lại luôn gặp trong lúc vô tình, như Trương Vương Thị âm linh, còn có cả hồ ly rất biết nói chuyện kia nữa…
Lúc này, Lý Thanh lại nói: “Ta không nghĩ nhanh như vậy ngươi đã tìm được cách thu thập Thất tình. Hôm nay vừa đúng ngày rằm, mỗi tháng, ngày mùng một, mười lăm, và ngày cuối tháng chính là thời điểm tốt nhất để luyện hóa bảy phách. Giờ ta dạy ngươi khẩu quyết Tạo phách, bắt đầu từ đêm nay người liền có thể thử ngưng phách… ”
Lý Mộ trong lòng vui vẻ, vội nói: “Cảm ơn lão đại…”
Giờ Tý đêm đó.
Lý Mộ khoanh chân ngồi trên giường, ngũ tâm hướng thiên(3), vừa dẫn dắt pháp lực di chuyển, vừa nhỏ giọng thì thào: “Tố khí cửu hồi, chế phách tà gian, thiên thú thủ vệ, kiều nữ chấp quan, thất phách hòa nhu, dữ ngã tương an, bất đắc vọng động, khán sát hình nguyên…(4)”
Trong thân thể hắn, ánh sáng màu đỏ chập chờn ẩn hiện, cuối cùng triệt để tan vào cơ thể, biến mất không thấy gì nữa.
…
Sáng sớm, Lý Mộ đang ngủ say, chợt có hồi tiếng ca hát truyền đến bên tai, liên tiếp mấy đợt, dù hắn có trùm chăn che đầu cũng không có tác dụng gì.
Ngày hôm qua tu luyện tới quá nửa đêm, mới vừa ngủ được một chút, dù tiếng hát của cô nàng kia có du dương thánh thót, dễ nghe thế nào thì lọt vào tai Lý Mộ cũng chẳng khác gì tạp âm.
Hắn từ trên bật dậy, mơ mơ màng mạng chạy ra sân, đứng chỗ tường viện, hướng sang phía bên kia hô: “Vừa sáng đã hát hò cái gì, có để cho người khác ngủ yên hay không!”
Nói xong, hắn thoáng sửng sốt rồi rất mau tỉnh táo lại.
Từ sau khi mất bảy phách, thân thể mất đi sự cảnh giác, hắn mỗi ngày đều ngủ tới giữa trưa, bên ngoài dù ồn ào cỡ nào, hắn cũng không phát hiện ra được, hôm nay là lần đầu tiên bị người khác đánh thức.
Nói thế chẳng phải đồng nghĩa với việc phách thứ nhất của hắn đang dần dần ngưng tụ sao?
Không để Lý Mộ kịp cao hứng, một âm thanh tức tối từ bên kia bức tường vọng tới: “Giờ gì rồi còn mà còn ngủ, ngươi là heo sao?”
Chú giải:
1. Cảm ân chi hỉ: Hơi khó để diễn đạt ngắn gọn, đại ý là niềm vui từ việc nhận được trợ giúp.
2. Kính nhi viễn chi: Đứng xa mà trông, nghĩa hiểu là có vài việc nên biết kính sợ/tôn trọng mà cách xa.
3. Ngũ tâm hướng thiên: Ngũ tâm gồm đỉnh đầu, hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân. Ngũ tâm hướng thiên là năm bộ phận kia đều hướng lên trời.
4. Đoạn này chỉ là khẩu quyết tu luyện, cơ bản không quá quan trọng hay ảnh hưởng gì tới mạch truyện nên mình xin không dịch.