Long khiếu rung trời, thanh long bay lượn trên cao toát ra uy áp khiến cho đám người mấy tầng dưới phải biến sắc.
Trên tầng hai, Hạ Du Nhiên, Đổng Uyên và đám còn lại sắc mặt cũng nghiêm túc, hơi có vẻ kinh hãi. Thế công này của Mục Trần đã khiến họ cảm thấy bị uy hiếp.
Ma Hình Thiên cũng ngẩn lên nhìn dải tinh tú trên cao, liếc con cự long một chút, ánh mắt hơi dao động, thì thào lẩm bẩm:
- Thật là một thần quyết lợi hại, lại có thể một phỏng một tia dao động của Thánh Linh thanh long chân chính...
Liễu Ảnh thì sắc mặt khó coi nhất, lúc này đã rõ tên tiểu tử Mục Trần là con đỉa đói dai dẳng khó chơi, thực lục rõ ràng chỉ mới Thông Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng thủ đoạn bản lĩnh vô số, trong thân tâm đã cảm thấy nguy hiểm.
Cảm giác đó càng khiến sát khí của hắn tăng lên, so sánh tuổi tác Mục Trần nhỏ hơn hắn nhiều, mà theo cái đà này một hai năm sau, có lẽ đúng như Hạ Du Nhiên đã nói, sẽ vượt xa chính hắn. Điều này khiến kẻ lòng dạ hẹp hòi như Liễu Ảnh khó chịu vô cùng.
Do vậy, hôm nay tại nơi này phải cấp tốc xóa sổ tên nhóc này đi!
- Liễu Ảnh, tiếp một chiêu của ta xem nào!
Trên không trung, Mục Trần quát lên, dải tinh tú chuyển động lấp lạnh, bốn hư ảnh thần thú gầm rống luân phiên. Hắn mạnh mẽ phất tay về phía trước, hét lớn:
- Tứ Thần ấn!
Bốn thú ảnh tung hoành hóa thành bốn luồng sáng lớn đỏ lục lam trắng từ trên cao bắn xuống, thanh thế dữ dội xoắn vào nhau hướng đến Liễu Ảnh, dao động linh lực cường hãn khiến cho cả đám cường giả ở tầng ba cũng sợ hãi bất giác rụt cổ lại.
Chiêu này tuyệt đối bọn họ không đỡ nổi!
Mục Trần lại có thủ đoạn cao cường thế này, khó trách đủ can đảm tiến lên tầng hai khiêu chiến tư cách.
Bốn luồng ánh sáng rực rỡ từ trời cao giáng xuống, thanh thế khiến Liễu Ảnh cũng hơi run, hắn cười lành lạnh:
- Muốn bật lại ta, ngươi còn non lắm!
Chân giậm đất, linh lực tỏa ra ngập tràn, hắn hét to:
- Ám Ảnh thần quyết, Phược Thiên Ảnh!
Linh lực của hắn hóa thành một hư ảnh cao cả nghìn trượng, sắc màu u ám che cả ánh sáng mặt trời, mọi tia sáng đều bị cái bóng kia quỷ dị nuốt mất.
Cánh tay như ma thần giơ lên, xoay tròn tính bắt lấy bốn luồng sáng kinh người công kích.
"Đùng đùng đùng!"
Những tiếng nổ kinh hoàng liên tiếp vang trên không, lực trùng kích lan ra lập tức bị một cái bóng lớn hấp thu hết, như một cái động không đáy nuốt sạch mọi công kích, không cho nó đột phá.
- Ám Ảnh thần quyết có thể hấp thu công kích, bằng sức của ngươi đừng hòng xuyên qua!
Bốn luồng sáng càng thêm rực rỡ, như liệt nhật bùng nổ, không gian cuồn cuộn biến dạng, quỷ dị bị phá hoại, công kích vào chính cái bóng màu tro kia.
Cái bóng xám lắc lư uốn éo, hào quang lấp loáng định hấp thu sức công phá kinh hồn kia, nhưng giờ đây lực trùng kích đã vượt xa giới hạn hấp thu của nó, khiến nó mất đi màu hôn ám, trở nên sáng ngời rực rỡ.
Gương mặt đắc ý của Liễu Ảnh lập tức biến sắc.
"Bùm!"
Một tiếng nổ nhỏ vang lên nhè nhẹ, cái bóng xám vỡ tan thành vô số những thứ lấp lánh như bụi, từ trên trời rơi xuống.
Liễu Ảnh sắc mặt u ám, tên tiểu tử đáng chết quá lợi hại, ngay cả Phược Thiên Ảnh lừng lẫy của hắn cũng bị phá cấp tốc, điều mà ngay cả những cường giả ngang cấp hắn cũng khó mà làm được.
- Hừ, ta xem ngươi có thể đấu được bao nhiêu hiệp nữa!
Liễu Ảnh gằn giọng gầm gừ, bất kể Mục Trần bản lĩnh có nhiều, thì linh lực cũng không thể nào vượt qua ngưỡng thực lực Thông Thiên cảnh sơ kỳ, còn hắn đã thành công độ kiếp thân thể nan, dùng sự mạnh mẽ hùng hậu của linh lực áp bách cũng khiến đối thủ phải chết!
"Xoẹt!"
Thình lình màn hoa rơi nước chảy lấp lánh bụi bên kia bị xé toang, một cái bóng như quỷ mị lướt qua, song chỉ vươn ra, kình phong bén nhọn ào ạt ập tới cổ họng Liễu Ảnh.
- Muốn chết!
Liễu Ảnh nhìn thấy Mục Trần thừa cơ xông lên, cười gằn giận dữ, tung quyền đáp trả.
Thình lình cảm giác nhạy bén khiến Liễu Ảnh dựng tóc gáy, đôi mắt nhìn thấy một ngón tay của Mục Trần khác thường đen như mực, sự nguy hiểm tràn ngập trong đó.
- Không ổn!
Liễu Ảnh cũng là kẻ cơ trí, trong lòng thấy bất an liền cấp tốc dừng ngay thế công, thân hình như cái bóng bạo lui.
- Tiểu tử, chơi thủ đoạn với ta, ngươi còn kém xa!
Liễu Ảnh cười khẩy, ngón tay đen đúa của Mục Trần có vẻ như mang kịch độc, hắn đâu phải như Ngô Động, dễ dầu gì mà mắc bẫy Mục Trần. Hơn nữa dáng vẻ sát chiêu này dường như chỉ có thể thi triển khi áp sát mà thôi.
Mục Trần thấy đối phương sợ hãi cấp lui, dường như nhìn thấu ý định của mình, nhưng lại nhếch môi cười quái đản.
- Hắc Lôi Độc chỉ!
Ngón tay độc chỉ tới, một màn sương đen ào ào tuôn ra. Ngay sau đó hắc ám tràn ngập, một luồng công kích đen ngòm từ ngón tay bắn đi nhanh như điện xẹt.
"Xẹt xẹt!"
Tia điện đen thui xuyên qua không trung, không khí cũng bị đốt thành sương trắng, không trung hư vô để lại một đường đen thui như bị ăn mòn đi mất.
Tốc độ cực nhanh, vừa lóe lên đã áp sát Liễu Ảnh. Hắn biến sắc quát lên tung quyền đón đỡ.
Nhưng tia điện đó lại chui tọt vào trong luồng linh lực công kích của hắn, nơi nơi lướt qua, tất cả linh lực đều bị ăn mòn tan nát, nhát mắt đã xuyên thủng phòng ngự, bắn vào đầu quyền của Liễu Ảnh.
Hắn hoảng sợ khựng lại, nhìn trân trân vào bàn tay, một luồng kịch độc đen thui nhanh chóng lan vào cánh tay.
- Độc thật bá đạo!
Liễu Ảnh trừng mắt, tay nắm chặt lại, một cái bình ngọc xuất hiện, hắn lập tức nuốt vội mấy viên đan dược, quát lên một tiếng, linh lực bộc phát, cả cánh tay sáng lên rực rỡ.
Hắn toàn lực áp chế, độc tuyến đen ngòm kia liền bị chặn lại, rồi từ từ lui lại, chỉ chốc lát sau luồng độc khí chui ngược trở về bàn tay. Liễu Ảnh lập tức vận dụng linh lực hình thành hộ tráo, ngăn chặn độc tuyến lan trở lên lại, dù vậy bàn tay đó đã không còn dùng đến được nữa, xem như đã bị tạm phế mất một tay.
Mục Trần thấy vậy mày cũng cau lại. Liễu Ảnh quả nhiên lợi hại, ngay cả Hắc Lôi Độc cũng áp chế được, đến khi quay trở ra nhất định Ám Ảnh thương hội sẽ có cường giả Chí Tôn ra tay khu trừ độc tính.
Khó khăn lắm mới có cơ hội, đáng tiếc là không giải quyết luôn được hắn.
Xem ra Hắc Lôi Độc cũng không phải vạn năng, thực lực đến một mức độ sẽ có thể chặn lại được.
- Mục Trần!
Cầm được độc khí, Liễu Ảnh nhăn nhó nhìn qua, ánh mắt cực kỳ tức giận. Hôm nay tự mình ra tay, chẳng ngờ không thể giải quyết được Mục Trần mà còn để hắn phế hết một tay. Chiến lực của hắn đã bị tổn thất không nhỏ.
Tình bây giờ nếu hắn muốn tranh đoạt tẩy lễ lực, thì mất một tay chẳng khác nào bị trọng thương, hỏi sao hắn không nổi giận cho được.
Mục Trần dửng dưng trước thái độ giận dữ của hắn, hỏi bâng quơ:
- Không biết bây giờ ta có đủ tư cách chưa nhỉ?
- Ta làm thịt ngươi!
Liễu Ảnh gầm lên, tức giận muốn xông lên lần nữa giết chết Mục Trần.
Mục Trần cười khẩy, giơ ngón tay ra, nó lại trở thành một màu đen.
Liễu Ảnh hoảng hồn dừng lại, nghiến răng tức tối nhìn ngón tay đó, dáng vẻ cực kỳ kiêng dè. Loại độc này rất bá đạo, hắn cũng không có cách nào bức ra khỏi cơ thể, chỉ tạm thời ngăn chặn lại, nếu còn trúng chiêu lần nữa thì không biết hậu quả ra sao.
Bây giờ không thể nào bất chấp tất cả xông lên chiến với Mục Trần nữa, đã đến đây thì hắn phải tranh đoạt tẩy lễ lực.
Liễu Ảnh sắc mặt khó coi, nghiến răng oán độc, nhưng đành chầm chậm lui bước.
Các tầng bên dưới, những cường giả đang quan sát vòng chiến nín thở tròn mắt. Tên nhóc kia lại có thể ép lui Liễu Ảnh, thật là khó tin!
Thông Thiên cảnh sơ kỳ, khiến cho cường giả vượt qua thân thể nan phải nhượng bộ.
Tiểu tử này, quá đáng sợ!
Mục Trần trở về bên cạnh Hạ Du Nhiên, nhếch môi mỉm cười.
Hạ Du Nhiên kinh dị nhìn hắn, vừa định nói gì đó thì khẽ biến sắc ngẩng lên trời, luồng sáng trên cao đang bộc phát hào quang rực rỡ, dáng vẻ nặng nề như có gì đó sắp đổ xuống.