Đại La vực chủ cất giọng không khách sáo, trong vùng có hơi ồn ào bàn tán lập tức im bặt, vô số cường giả tròn mắt khó tin.
Mục Trần và Cửu U đang co giò chuẩn bị bỏ trốn cũng sửng sốt khựng người lại.
Thậm chí siêu cường giả Liễu Thiên Đạo cũng nhất thời thất thời, trơ mắt nhìn Đại La vực chủ, gương mặt rõ ràng muốn nói phải chẳng vừa nghe lầm?
Bách Chiến vực cũng đầy những khuôn mặt ngu như cái lu.
Đâu ai ngờ, Đại La vực chủ từ chối cái giá mà Huyền Thiên điện chấp nhận trả, để bảo vệ Cửu U vương và một gã thống lĩnh nho nhỏ tầm thường...
Đại La vực chủ lãnh khốc vô tình năm nào lại trở thành một chủ nhân siêu đại nghĩa? Ai nấy cảm thấy quái đản, cứ như có kẻ nào đó vừa làm trò cười trước mặt mình.
Sau lưng Đại La vực chủ, Thiên Thứu hoàng vốn đang lo sốt vó cũng chưng hửng, rồi thở phào. Ánh mắt nhìn lên chủ nhân đầy cảm kích. Theo phò tá vực chủ bao năm nay, gần như đã tự cho rằng hiểu hết tính cách vực chủ, dĩ nhiên cũng cho rằng vực chủ sẽ bỏ mặc Cửu U và Mục Trần, nào ngờ lại tỏ thái độ thế này.
Linh Đồng hoàng thì biến sắc một chút, nhưng không nói gì. Thụy hoàng thì nhướng mày hơi ngạc nhiên, rồi thoáng nhìn sang Mục Trần và Cửu U, ánh mắt ra chiều suy nghĩ.
- Đại La vực chủ, ngươi biết ngươi vừa nói gì chứ?
Liễu Thiên Đạo là siêu cường giả Địa Chí Tôn, thất thần qua đi liền hồi tỉnh, gương mặt hờ hững trở nên nổi giận, lạnh lùng hỏi lại.
- Bổn tọa mới nói cái gì, đâu tới lượt ngươi dạy.
Đại La vực chủ vẫn mỉa mai như thế:
- Bọn họ là người Đại La Thiên vực ta, đương nhiên bổn tọa phải bảo vệ.
- Ha ha, từ khi nào mà Đại La vực chủ lãnh khốc vô tình lại nói chuyện đại nghĩa như thế? Ngươi đang nhục mạ IQ của ta đấy à?
Liễu Thiên Đạo giận quá mà cười. Trong cái Thiên La đại lục mạnh được yếu thua này, chỉ cần nói lợi ích thì người ta có thể phản bội bất cứ thứ gì, huống chi là một cường giả cấp vương Chí Tôn ngũ phẩm và một tên thống lĩnh cỏn con Chí Tôn nhị phẩm đâu đáng để Đại La vực chủ chọn lựa như vậy, Liễu Thiên Đạo hẳn nhiên cảm thấy buồn cười.
- Gần đây ta thích làm người tốt, ngươi có ý kiến à?
Đại La vực chủ cười khẩy.
Liễu Thiên Đạo gân xanh nổi đầy mặt, hít một hơi, gằn giọng:
- Hai kẻ này dám cướp bảo bối mà con ta đấu giá được, còn dám mời cường giả Địa Chí Tôn phong ấn chúng nó, hại hắn bị phế sạch linh lực. Thù này Liễu Thiên Đạo ta không báo, thì mặt mũi nào còn đặt chân ở Bắc giới.
- Hừ, ăn nói lung tung, rõ ràng Liễu Minh muốn cướp bảo bối của chúng ta, ỷ có trưởng lão hộ tống, còn định ra tay sát thủ. Chúng ta đương nhiên phải tự vệ, chỉ hắn là gieo gió gặt bão.
Mục Trần thấy Đại La vực chủ kiên định bảo vệ mình cũng trở nên dũng cảm hơn, lập tức phản bác:
- Còn vị cường giả đã phong ấn hắn, ta nói cho ngươi biết, chính là chủ mẫu Võ cảnh. Huyền Thiên điện ngươi nếu có gan thì tới Võ cảnh mà đòi nợ!
Mục Trần nói ra, nhất thời làm cho mọi người trong vùng kinh hãi không thôi, cả Liễu Thiên Đạo lẫn Đại La vực chủ cũng chấn động, hào quang quanh người dậy sóng. Danh xưng chủ mẫu Võ cảnh thật sự cực kỳ có cân lượng.
Võ cảnh a, Đại Thiên thế giới không ai không biết. Đại La Thiên vực và Huyền Thiên điện ở Bắc giới này là thế lực tuyệt đỉnh, nhưng trước mặt Võ cảnh vẫn là bầy cừu trong nanh sói.
Có cho Liễu Thiên Đạo thêm 100 lá gan cũng không dám chạy tới Võ cảnh đòi công băng với chủ mẫu Võ cảnh Lăng Thanh Trúc.
Chính vì đó Mục Trần mới bạo gan nói rõ chuyện này.
- Tiểu tử ngươi còn dám nói càn. Ngươi là ai, mà dám nói rằng có thể mời được chủ mẫu Võ cảnh xuất động, thật là ngông cuồng!
Dù ngoài miệng nói cứng, nhưng trong ruột Liễu Thiên Đạo cũng quặn thắt một hồi. Vì hắn nhớ lại linh sơn trấn áp Liễu Minh kia, thực sự là bản thân hắn không phá giải nổi, đành phải xuất tài lực mời một vị đại nhân hợp lực mới cứu được con ra. Dĩ nhiên nhân vật mà hắn mời tới kia đáng sợ hơn Địa Chí Tôn rất nhiều.
Vậy thì rõ ràng, chủ mẫu Võ cảnh mới có năng lực như thế.
Liễu Thiên Đạo mắt lóe lên, vẻ hung tàn hiện rõ. Bây giờ dù cho có đúng là chủ mẫu Võ cảnh ra tay hay không, chỉ cần hai kẻ trước mặt bị giải quyết, thì mối hận trong lòng của hắn cũng đã xả được rồi.
Hắn không tin với năng lực thấp kém của Mục Trần mà có thể có mối liên hệ gì với vị chủ mẫu Võ cảnh thực lực khủng bố kia.
- Nếu Đại La vực chủ không chịu giao người, bổn tông chủ sẽ tự mình đến lấy vậy!
Liễu Thiên Đạo vừa lướt tới, thiên không tối sầm, tay hắn thò ra, bắn tới Mục Trần và Cửu U định thộp cổ.
"Ầm!"
Không gian quanh hai người trong khoảnh khắc nổ tung, rồi tạo thành lồng giam không gian như thực chất, giam hãm cả hai trong đó.
Lồng giam sáng lóa như kim loại, do linh lực thuần khiết tạo thành, không thể phá vỡ, độ cứng rắn vượt xa sức mạnh Mục Trần và Cửu U.
Bản lĩnh này chính là thứ nhận biết cường giả Địa Chí Tôn. Chỉ có những người đó mới thúc giục được linh lực thiên địa thuần khiết, búng tay cũng hơn xa thần thuật mà Mục Trần dốc sức thi triển.
Mục Trần và Cửu U biến sắc, lập tức vận linh lực đánh tới, thế nhưng công kích lên lồng giam linh lực kia cứ như muỗi đốt inox, chẳng hề làm cho nó rung lấy một cái.
Thủ đoạn của cường giả Địa Chí Tôn vượt xa sức chống cự của họ.
- Hừ, trước mặt bổn tọa mà đòi cướp người, ngay cả ngươi cũng không có được bản lĩnh đó đâu!
Âm thanh lạnh lùng của Đại La vực chủ vang vọng, dường như ngón tay búng ra, một luồng linh lực lao đi như ánh sáng, đánh mạnh vào lồng giam, khiến nó nhanh chóng nứt ra rồi "bùm" một tiếng nổ tung.
Hai người nhanh chóng tháo lui, trở về trận doanh Đại La Thiên vực. Cả hai kinh nghi chấn động, giao tranh của cường giả Địa Chí Tôn quả nhiên rất cường đại.
Liễu Thiên Đạo mặt lạnh như băng, hai tay giơ lên, linh lực giữa trời hội tụ điên cuồng.
Linh lực hỗn loạn như vậy vốn rất tạp nham, thế nhưng Liễu Thiên Đạo lại há mồm hút lấy, đưa nó vào trong cơ thể, rồi bất chợt phun ngược trở ra.
Luồng linh lực lấp lánh đủ màu như dải ngân hà bị hắn phun ra.
Linh lực ngưng tụ như thực chất, trong đó có vô số hạt linh lực nhuyễn như cát, được hắn hút vào cơ thể, chỉ chốc lát tinh luyện mà làm cho nó trở nên thuần khiết.
Chỉ bản lĩnh đó, một vị Chí Tôn cửu phẩm cũng không thể làm được, huống chi làm ngay tức thì như vậy.
Linh lực phun ra, bất thần hóa hình thành Tinh Tú Kiếm ngàn trượng. Thân kiếm dày đặc kiếm văn cổ xưa thần bí, kiếm khí lăng lệ bộc phát, nơi nơi lướt qua làm cho không gian hư vô rách một đường ngọt sớt.
- Bao nhiêu năm không giao đấu, bổn tọa xem hôm nay ngươi tiến được bao xa!
Liễu Thiên Đạo cười khẩy lạnh lùng, hay ngón tay chỉ tới:
- Thiên Đạo chi Kiếm!
"Roẹt!"
Cự kiếm như hội tụ từ ngàn vì tinh tú xuyên qua không gian, chém xuống Đại La vực chủ. Không gian bị nó lướt qua tạo thành một khe nứt rộng lớn đen ngòm.
Lực phá hoại đáng sợ làm cho tất cả cường giả lạnh gáy.
Trên vương tọa, Đại La vực chủ ngẩng nhìn Tinh Tú Kiếm chém xuống, mồm khẽ há ra, một luồng khí tức u ám bắn lên trời, rồi sau đó, một nhánh gai đen quỷ dị xuất hiện, đâm ra tua tủa, lớn lên cực nhanh ngay giữa bầu trời.
"Ầm!"
Tinh Tú Kiếm chém vào đám gai góc, nhưng lại không dễ chém đứt nó. Những sợi gai uốn éo vươn ra, quấn chặt cự kiếm, khiến nó như chém vào bùn nhão, khựng lại, rồi không nhúc nhích được gì trong đám gai.
Đại La vực chủ lại búng ngón tay, những sợi gai góc vang lên những tiếng động sởn gai óc, đám gai như hóa thành một con Cự Xỉ Long cuộn tròn, quấn lấy Tinh Tú Kiếm, cắn nát làm cho kiếm vỡ tan.
Quỷ chiêu đáng sợ làm cho người ta kinh hãi.
Liễu Thiên Đạo thấy một kích của mình thất thủ dễ dàng, sắc mặt hơi trầm xuống, bước chân lướt tới, hai tay đánh ra. Chiêu thức nhìn thì thấy đơn giản, nhưng mọi người đều cảm nhận được không gian nơi đó đang bắt đầu run rẩy.
Song chưởng kình này của Liễu Thiên Đạo tuy nhẹ nhàng mà sức mạnh vẫn hơn xa công kích Tinh Tú Kiếm trước đó.
Đại La vực chủ vẫn bình thản như không, song chưởng đầy hào quang vững vàng nghênh tiếp.
Chưởng ấn trùng trùng điệp điệp xông lên đối chiến.
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng đám khán giả bên dưới tròn to cái mồm nhìn lên, không gian vạn trượng quanh hai người đã hóa thành cái lỗ đen không gian khổng lồ, rõ ràng không gian nơi đó đã bị công kích của hai người chấn tan nát.
Cả hai đều là siêu cường giả, sức thao khống năng lượng đạt tới đỉnh cao siêu đẳng, do vậy hoàn toàn khác với cái kiểu chiến đấu đầy thanh thế như đám loi nhoi Mục Trần. Thế nhưng uy áp phát ra dư sức khiến mọi cường giả ở đây phải run sợ, chỉ cần có một chút sức mạnh mất khống chế lọt ra ngoài, đám nào xui xeo dính phải thì không chết cũng tàn phế.
"Đùng!"
Lỗ đen trống rỗng, hai người run lên, cả hai văng ngược ra.
Liễu Thiên Đạo nhảy lùi 13 bước.
Đại La vực chủ chỉ vẻn vẹn bước lui 5 bước. Có điều, sức bộc phát của linh lực quá mạnh đã làm cho hào quang bao phủ vực chủ bị đánh tan.
Ánh sáng tan đi, một cái bóng hiện rõ.
Mọi người háo hức nhìn lên, rồi cái mồm đang há to lại càng thêm rộng, hai con mắt đã tròn càng thêm trợn, vẻ khó tin kinh ngạc hiện rõ không phai.
Mục Trần thì cũng đang há hốc mồm, mặt ngu thấy rõ. Chỗ kia, có một bóng người nhỏ nhắn và xinh xắn.
Cô bé diện áo đen, tóc phủ ngang gối, gương mặt xinh đẹp, tuy không có thái độ gì nhưng cũng toát ra vẻ đáng yêu đẹp đẽ.
Và cái dáng người quen thuộc đó, đương nhiên đó là người đi theo Mục Trần khi trước, cô bé thần thần bí bí, Mạn Đà La!