Nhờ có Đại Phù Đồ Tháp giúp đỡ, Mục Trần đã luyện hóa xong 2 vạn viên Vẫn Lạc Nguyên Đan, hơn nữa điều khiến cho Mục Trần an tâm chính là chỉ cần nắm giữ việc duy trì linh lực cho Đại Phù Đồ Tháp thì việc luyện hóa vẫn diễn ra bình thường, vì vậy hắn không cần chú ý đến nó nữa.
Để tiết kiệm thời gian, thừa dịp Đại Phù Đồ Tháp luyện hóa Vẫn Lạc Nguyên Đan, hắn bắt tay vào việc nghiên cứu “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” thu thập được trong Tử Vong di tích.
Bên trong hang núi tràn ngập khói xanh, từng sợi khói xanh ẩn chứa linh lực tinh hoa, nếu có một vị Lục Phẩm Chí Tôn ở đây, chắc chắn sẽ chảy cả nước dãi.
Mục Trần lẳng lặng ngồi xếp bằng trong sơn động nơi đây, quanh thân bị đám khói xanh bao vây, vẻ mặt tựa như mặt hồ yên tĩnh, thân hình vững như bàn thạch không có bất kì động tĩnh g.
Hắn đem việc luyện hóa linh lực giao cho Đại Phù Đồ Tháp, tâm niệm khẽ động, “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quang Tưởng Pháp” hiện ra trong đầu hắn
Ầm ầm ầm.
Thời điểm “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” hiện lên, tiếng sét cũng vang vọng trong đầu Mục Trần, loại lôi âm kia cực kì quỷ dị, khiến cho ý niệm của con người dần dần trở nên mơ hồ.
Bị lôi âm quấy rầy nhưng với Mục Trần thì không bị ảnh hưởng gì cả, hắn luyện hóa U Minh Tâm Ma Lôi vô hình vô chất, dựa vào lôi âm công kích nên đối với loại lôi âm kia hắn không hề có cảm giác.
Hắn thu liễm tâm thần, ý niệm vừa quét qua “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp”, tức thì truyến đến tiếng nói phản phất như một đạo âm thanh cổ xưa khiến cho thiên địa đều rung rẩy
“Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp tổng cộng chia làm cửu kiếp, lấy ý niệm hóa lôi ngục… Chịu đựng vô cùng vô tận lôi đình, lấy lôi đình rèn luyện ý chí… Đến cực hạn, thì lại dẫn lôi kiếp… ”
“Lôi kiếp chia làm cửu kiếp, kiếp sau mạnh hơn kiếp trước. Nếu vượt qua hết cửu kiếp. Chính là đạt được cảnh giới đại thành cực hạn, có thể tùy thời khống chế ngàn tỉ chiến ý, chiến một trận với Thiên Chí Tôn cũng không phải là không được”
Âm thanh cổ xưa kia vang vọng trong đầu Mục Trần. Nhưng làm hắn chấn động là ý của câu nói đó
-“Vượt qua cửu kiếp liền có thể khống chế ngàn vạn chiến ý chiến với Thiên Chí Tôn, vậy…. Đến tột cùng là kinh khủng đến cỡ nào?”
Trong lòng Mục Trần chấn động thật lâu, khó có thể tưởng tượng được đến trình độ đó như thế nào, vì bây giờ hắn chỉ khống chế được hai ba vạn quân đội chiến ý là đã lực bất tòng tâm rồi.
Nếu như khống chế ngàn tỉ chiến ý, tình cảnh đó đến tột cùng là sẽ rung động trời đất như thế nào. Khi đó, e rằng cả Thiên Chí Tôn tồn tại tối cao trong Đại Thế Giới cũng phải nghiêm túc đối mặt.
Nếu là Chiến Trận Sư tu luyện tới cực hạn, thì có thể đứng trong hàng ngũ tối cường nhất.
Mục Trần thu lại tâm tình kích động, bắt đầu tìm hiểu pháp môn tu luyện “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp”. Cấp độ pháp môn cực kì tối nghĩa, hơn nữa cần có ý niệm mạnh mẽ hơn người mới có thể hiểu được, nếu là người bình thường e rằng phải tốn nhiều công sức.
Mặc dù Mục Trần ý niệm vượt trội, nhưng đến khi hắn xem xong một phần “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” thì đầu óc truyền đến cảm giác đau nhói, loại cảm giác đó so với việc khống chế năm nhánh quân đội chiến ý còn khổ cực hơn.
Đối với loại phản ứng như thế, Mục Trần âm thầm tặc lưỡi, chẳng trách chiến trận sư ít ỏi như vậy, không nói tới ý niệm phương pháp tu luyện có bao nhiêu quý hiếm, chỉ cần việc đòi hỏi ý niệm cấp độ này thì người thường dù cho có ý niệm tu luyện cũng chỉ sợ lực bất tòng tâm, cũng khó trách số lượng Chiến Trận Sư không có nhiều.
Tuy “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” khá phiền phức, nhưng khi quan sát xong, Mục Trần cũng không nhịn được cảm thán một tiếng, ý niệm phương pháp tu luyện này xác thực là kì diệu.
Bởi vì muốn tu luyện “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp”, nhất định phải lấy ý niệm quan tưởng ra một tòa lôi ngục, đưa ý niệm vào đó để lôi đình rèn luyện nhiều lần.
Lấy lôi đình tu luyện không phải là hiếm thấy, rất nhiều công pháp lôi thuộc tính cũng cần phải làm như thế. Nhưng để quan tưởng ra một tòa lôi ngục, đem ý niệm bản thân vay khốn vào đó, dùng lôi đình oanh kích ý niệm, khiến cho ý niệm bản thân sau mỗi lần oanh kích trở nên mạnh hơn. Loại phương pháp tu luyện kiểu này đúng là trước giờ Mục Trần chưa từng nghe nói qua.
Cái gọi là quan tưởng kì thực là giống như nằm mơ, Tự đắp nặn ra một thứ đồ vật vốn không tồn tại, rồi dung nói để tu luyện ý niệm. Loại phương thức tu luyện này làm Mục Trần sửng sốt nửa ngày, rồi hắn lắc đầu cười khổ, không biết vị tiềm bối kia đến tột cùng là như thế nào mới nghĩ ra được phương pháp cổ quái này.
Mặc khác, muốn tu luyện “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” còn cần ý niệm phải cùng cấp độ với lôi đình, vì chỉ có mức độ hòa hợp nhất định mới có được hiệu quả rèn luyện của lôi ngục.
Mà bên trong lôi ngục quan tưởng ra lôi đình cũng không giống nhau, chỉ có sự hòa hợp cao với lôi đình mới đem lại hiệu quả rèn luyện cao nhất.
Khi nhìn thấy điểm này, Mục Trần rốt cục rõ rang tại sao hắn và “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” có độ hòa hợp cao, bởi vì hắn từng dung hợp qua U Minh Tâm Ma Lôi.
Đúng là ở trong lôi ngục, hắn có thể trực tiếp quan tưởng ra U Minh Tâm Ma Lôi. Dù sao hắn cũng đã từng dung hợp qua U Minh Tâm Ma Lôi nên độ hòa hợp hẳn là không cần nói đến, đối với việc tu luyện đúng là làm chơi ăn thật. Hơn nữa, U Minh Tâm Ma Lôi vốn vô hình vô chất, công kích bằng sóng âm nên đối với lôi đình rèn luyện ý niệm cũng không khác nhau lắm, dung nó để rèn luyện ý niệm hiệu quả sẽ rất tốt.
Nghĩ đến đó, Mục Trần không nhịn được cảm thấy may mắn, xem ra “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” đúng thật là để cho hắn tu luyện. Có điều, ngẫm nghĩ lại mới thấy,để quan tưởng ra được lôi ngục cũng cực kì phức tạp, mà để lưu lại trong đầu càng khó khăn hơn, nếu không lưu lại thì mỗi lần tu luyện cũng không có cái mà luyện.
Mà muốn đem một thứ trong tưởng tượng lưu lại, đích thực là vô cùng khó khăn, càng lên cao thì lại càng khó, nên cho dù là Mục Trần cũng khổ não một phen, đúng là con đường Chiến Trận Sư này không dễ đi chút nào.
Có điều đã phóng lao thì phải theo lao, Mục Trần hiểu nhiên không cách nào từ bỏ được. Đùa sao, “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” khó khăn lắm mới chiếm được, nếu mà vứt đi như vậy đúng là phun phí của trời.
Nghĩ đến đây, Mục Trần cũng không do dự nữa, đợi khi tâm tình dần ổn định lại, hắn giữ chặt tâm thần, đem đầu óc từ từ thanh tĩnh, không để lại chút tạp niệm nào.
Không biết đã trải qua bao lâu, đầu óc của Mục Trần phiêu dạt trong một trạng thái vô ý thức, thậm chí có chút lãng quên luôn bản than, điều này cực kì nguy hiểm, bởi vì theo như “Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp” từng nói, bước này nếu triệt để quên đi bản thân, ý niệm sẽ biến mất, một khi không còn ý niệm nữa thì đời này Mục Trần cũng đừng mong tỉnh lại.
Có đều may mắn chính là Mục Trần đã sớm có chuẩn bị, một khi ý thức của hắn dần trở nên trống không, đạo ý niệm được hắn lưu lại sâu trong ý thức sẽ đánh thức hắn dậy.
Lần thứ hai khống chế ý niệm bản thân, Mục Trần bắt đầu quan tưởng…
Ầm ầm!
Trong trạng thái vô thức, đột nhiên có tiếng sấm vang vọng trong bóng tối mờ mịt.
Có lôi âm, vậy sẽ xuất hiên ánh chớp.
Ý niệm Mục Trần lấp lóe, bắt đầu sáng tạo ra một thế giới giống như vậy, ánh chớp lóe lên từng trong bóng tối.
Ánh chớp xuất hiện, ứng với việc xuất hiện lôi đình.
Ầm ầm ầm!
Ánh chớp lấp lóe, ngay khi Mục Trần muốn quan tưởng ra lôi đình thì tiếng sét bất chợt tăng lên, trục tiếp đem Mục Trần đánh văng ra khỏi trạng thái ấy.
Ý niệm bị đánh ra, Mục Trần lần thứ hai khôi phục lại ý thức, hết thảy tin tức đều tràn vào trong đầu, hắn bất đắc dĩ cười khổ, lần thứ nhất quan tưởng lôi ngục, hiển nhiên là thất bại, xác thực việc này không dễ chút nào.
Bất quá đối với lần thất bại này, Mục Trần không ủ rủ chút nào, vì nếu dễ dàng quuan tưởng ra lôi ngục thì thật sự quá khinh thường Chiến Trận Sư rồi.
-“Nếu thất bại, vậy tiếp tục đi”
Mục Trần không hề do dự chút nào, trực tiếp làm tâm tình bình tĩnh lại, lần thứ hai tiến vào loại trạng thái kia
Nếu một lần vô dụng, như vậy hắn làm đến mười lần, trăm lần, ngàn lần. Hắn không tin thất bại đến ngàn lần mà vẫn không thể quan tưởng ra lôi ngục.
“Cửu Kiếp Lôi Ngục Quan Tưởng Pháp”, ta cùng ngươi tiêu hao!