Đại Chúa Tể

Chương 910: Chiến Trận Sư quyết đấu



Bốn mươi vạn Vẫn Lạc Nguyên Đan?!

Nghe tới số lượng khủng bố thế này ngay cả sắc mặt dữ tợn của Lâm Minh đột nhiên cứng ngắc, ngay sau lưng hắn vẻ mặt của Tà Vương cũng phủ lên một mảng âm trầm, Hiển nhiên là bị con số kinh thiên này hù cho bất ngờ.

Bốn mươi vạn Vẫn Lạc Nguyên Đan, số lượng này là trong vòng mấy tháng tại Vẫn Lạc Chiến Trường bọn chúng khổ công càn quét vậy mà lại dêm ra cược, mà chưa nói tới một khi thật sự là bại thua hết bốn mươi vạn Vẫn Lạc Nguyên Đan thì chẳng khác nào từ bỏ đi Địa chí tôn bí tàng.

Ai cũng không ngờ tới, cái mà Mục Trần gọi là chơi lớn một chút, lại đến mức khủng bố thế này, cơ hồ là bức đến tuyệt lộ, được ăn cả ngã về không.!

Ở giữa phiến thiên địa lúc này các thế lực khắp nơi trợn mắt há hốc mồm nhì cào cái sắc mặt bình tĩnh cùng ánh mắt bămg hàn, trong lòng đề dâng lên cảm giác tim đập thình thịch.

Sở dĩ là U Minh Cung vốn muốn đào hầm đem Đại La Thiên Vực chôn xuống, nhưng lại không nghĩ tới Mục Trần sẽ điên cuồng vứt hết mà kéo theo U Minh Cung xuống hầm chôn chung.

Vậy chẵng khác nào kẻ bị lừa chính là U Minh Cung a!, nếu bọn hắn khiếp đảm không dám chấp nhận đề nghị của Mục Trần, há sẽ lại biến mình thành trò cười, làm cho thanh danh U Minh Cung bị tổn hao, ở cái Bắc giới này, điều mà tất cả các siêu cấp thế lực quan tâm nhất chính là thanh danh, bởi vì đây là điều trọng yếu nhất khi chiêu nạp quần hùng khắp nơi, một khi thanh danh cực kém thì đừng mong nghĩ đến các cường giả sẽ hướng tới.

"Mục Trần, ngươi điên rồi phải không?!" Lâm Minh nghiến răng nghiến lợi, tuy hắn tự tin sẽ không thua Mục Trần. tuy nhiên bốn mươi vạn Vẫn Lạc Nguyên Đan này là do U Minh Cung dốc hết sức mới có chẳng may xui xẻo biến cố xuất hiện thì chỉ sợ U Minh Cung chủ một chưởng đem hắn mà tế.

Mục Trần mắt cụp xuống, thanh âm nhàn nhạt có chút trào phúng, nói: "Như thế nào? Trước kia không phải U Minh Cung các ngươi thích chơi sao? Hiện tại bây giờ ta cho các ngươi chơi một màn lớn, tại sao lại không gan dạ sáng suốt?"

Lâm Minh sắc mặt tái nhợt, hai mắt điên cuồng lóe ra hung quan, nhìn chằm chằm vào Mục Trần như muốn ăn nuốt hắn.

Trong thiên địa Thần Các, Vạn Thánh Sơn và các siêu cấp thế lực nhìn một màn này cũng có chút giật mình, đặc biệt bọn hắn nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Mục Trần. Trong lòng nhịn không được nhảy dựng lên, tiểu tử này tuổi không lớn, mà lại có tâm ý thâm sâu không thua gì các lão gia hỏa cáo già.

Quay mắt về phía Mục Trần.Những siêu cấp thế lực này nhịn không được sinh ra một kiêng kỵ, cũng may là ẩn nhẫn không xông đến nếu không với số lượng bốn mươi vạn Vẫn Lạc Nguyên Đan mà nói thì thật quá đáng sợ.

"Nếu không dám ứng chiến, vậy thì thả người, xéo đi." Mục Trần nhìn qua U Minh Cung đang có sắc mặt tái nhợt cao giọng, cười lạnh nói: "Cái gọi là U Minh Cung. Cũng chỉ là một đám vô năng."

hắn lại liếc qua Lâm Minh. Thản nhiên nói: "Vọng tưởng là một bước lên được trời sao, thế nhưng phải có được số mệnh mới được, nếu không thì tự rước lấy nhục!"

Lâm Minh trừng mắt tơ máu nổi lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục Trần, rồi sau đó khóe miệng có dữ tợn tươi cười nhấc lên, điềm nhiên nói: "Mục Trần, xem ra ngươi thật đúng là một lòng tìm chết!"

"Đã như vầy, cái trò chơi lớn kia ta hôm nay sẽ phụng bồi!"

Lâm Minh mãnh liệt tiến lên một bước, trong thanh âm tràn đầy sát ý.

Các cao tầng của U Minh Cung nhìn thấy Lâm Minh thật sự đáp ứng Mục Trần, sắc mặt biến đổi, tuy nhiên trong khoảng thời gian này Lâm Minh thế như chẻ tre, không một thua trận, nhưng việc này dù sao nguy nan quá lớn vạn nhất xuất hiện biến cố, chỉ sợ không ai gánh được.

Thiên Tà Vương cùng U Minh Hoàng Tử ánh mắt cũng biến đổi, bọn hắn đương nhiên bị Mục Trần làm cho tức giận, cũng thấy được cục diện hiện tại U Minh Cung đã bị Mục Trần ép cho nhục nhã.

Chuyện do bọn hắn gây lên, nhưng lại bị phía Đại La Thiên Vực phản kích, nhưng lại sợ đầu sợ đuôi, việc này nếu là truyền đi thì U Minh Cung sợ là sẽ phải trở thành trò cười.

Mà đến lúc đó, cung chủ mà tức giận truy cứu, thì sẽ lôi bọn hắn ra tuyên phạt, nghĩ đi nghĩ lại thì tốt nhất là nên đứng ra mà ứng chiến.

Hơn nữa, trận chiến này đối với Đại La Thiên Vực đồng dạng có nguy hiểm thật lớn, vạn nhất Mục Trần lệch một nước cờ thì sẽ bại thua, thì Đại La Thiên Vực cũng sẽ bị hắn hủy diệt, lần Đại Thú Liệp Chiến này cũng sẽ tay không mà quay về, khi đó toàn bộ Đại La Thiên Vực sẽ gặp phải diệt vong.

Trận chiến này, tuy nói phong hiểm cực lớn, nhưng thu hoạch cũng cực kỳ mê người.

Cái bọn hắn quan tâm nhất là Lâm Minh và Mục Trần ai sẽ có phần thắng cao nhất.( còn ai nữa:)) đụng vào nvc thì có nước kêu tác giả ra đánh thôi =)).)

"Tuy Mục Trần ở Tử Vong di tích đánh bại Tiêu Thiên nhưng căn bản thì Tiêu Thiên không phải là Chiến Trận Sư nên không thể so sánh. "

"Về phần Chiêm Đài Lưu Ly, lúc trước cũng chưa chính thức là Chiến Trận Sư nên mới có thể chiếm chú tiện nghi, mà Lâm Minh bây giờ ngay cả Chiêm Đài Lưu Ly cũng không nắm chắc cùng hắn giao chiến thì có thể chiếm được thượng phong."

"Hơn nữa, Lâm Minh cũng đạt được truyền thừa thuộc về vị tại thời kỳ viễn cổ rất có hung danh lưu lại "

U Minh Hoàng Tử cùng Thiên Tà Vương ánh mắt trao đổi, cuối cùng ánh mắt của hai người đột nhiên hung ác, đã có nhiều thượng phong như vậy, Lâm Minh có xác suất thắng cao hơn Mục Trần.

Cái này Mục Trần, tự cho là tại Long Phượng Thiên nội nhặt được cái tiện nghi, tựu khinh thường thiên hạ này quần hùng, dưới mắt phải lại để cho hắn hiểu được, cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn!

Trong lòng có lập kế hoạch, Thiên Tà Vương cùng U Minh Hoàng Tử cũng không hề mở miệng, mà cường giả U Minh Cung nhìn thấy hai người chưa từng phản đối, cũng dần dần lắng xuống, dù sao đến lúc tính toán đã thất bại, ít nhất còn có Thiên Tà Vương cùng U Minh Hoàng Tử ở phía trước chống đỡ.

Hơn nữa, nếu như Lâm Minh thật có thể đả bại Mục Trần, như vậy Đại La Thiên Vực sẽ phải chịu trọng thương, đến lúc đó, tất nhiên là đã lập được thiên đại công lao, cung chủ đại hỉ sẽ ban phát các loại quý hiếm Thần Thuật, Thần Khí cùng với đại lượng Chí Tôn Linh Dịch, Linh Đan các loại.

thượng đánh cuộc a!

Cường giả U Minh Cung mãnh liệt cắn răng một cái, cũng không do dự nữa. Đồng thời cũng không dám nói lời nào phải đối, sự tình diễn biến đến bước này, bọn hắn cũng đã không cách nào ngăn trở.

ở phía trước U Minh Cung, Lâm Minh tự nhiên cũng đã nhận ra phía sau dần bớt đi tiếng phản đối, lúc này trong mắt của hắn tơ máu càng thêm nồng đậm, hắn dữ tợn nhìn về phía Mục Trần, mà nói: "Đợi đến khi ta đem ngươi đánh bại, về sau nhìn cái Đại La Thiên Vực thế nào có thể thu nhập một tên phế vật như ngươi!"

"Đến lúc đó, ngươi sẽ biết thế nào là việc tự cho mình là đúng sẽ nhận cái giá đắt."

"Vậy ngươi cũng phải có có cơ hội trông thấy mới được." Mục Trần mỉm cười, đáp.

"Vậy sao?!"

Lâm Minh mắt âm trầm. Chợt hắn dữ tợn cười cười, bàn chân mãnh liệt lăng không, hai tay lập tức kết ấn. Hét to thanh âm ầm ầm vang vọng: "U Minh quân!"

Oanh!

Ngay tại Lâm Minh hét to thanh âm vang vọng phía chân trời, chỉ thấy được ở phía sau, Hắc Vân trùng trùng điệp điệp. Mênh mông chiến ý giống như hải dương gào thét. Cường hãn vô cùng chiến ý uy áp, trực tiếp là bao phủ phiến thiên địa.

Lâm Minh lăng không mà đứng, phía sau, thì u hắc giống như là Mặc Hải, bàng bạc chiến ý, gào thét gian, trực tiếp nghiền áp nát không gian bắt đầu vặn vẹo.

Nhìn về phía chiến ý hung hãn bọn người Cửu U cũng biến sắc, uy ấp này đến Lục phẩm Chí Tôn cũng e ngại.

Ở phía sau Hắc Vân, mơ hồ lộ ra trong đó rậm rạp chằng chịt quân đội. Thô sơ giản lược nhìn lại, sợ là trực tiếp vượt qua năm vạn, hơn nữa ở phía sau, hiển nhiên còn có U Minh Cung cũng những quân đội khác.

Phần đông thế lực sắc mặt ngưng trọng nhìn một màn này, khó trách Lâm Minh gần đây có thể hung danh đại thịnh, dựa vào chiến ý bực này, coi như là Lục phẩm Chí Tôn cũng khó khăn chế phục hắn.

Lâm Minh tất nhiên đã là chân chính Chiến Trận Sư, mà dưới mắt của mọi người không biết Đại La Thiên Vực Mục Trần phải chăng cũng là như thế, bằng không thì dựa vào thực lực Ngũ phẩm Chí Tôn, căn bản không có khả năng chống lại lúc này Lâm Minh!

"Ngon giết ta điiiii!"

Lâm Minh ánh mắt âm Lệ, lành lạnh cười cười, xuất thủ trước, một tiếng hét to, chỉ thấy được phía sau chiến ý hải dương gào thét mà lên, bàng bạc chiến ý ngưng tụ không gian, đúng là biến thành một đạo cự đao khổng lồ ước chừng ngàn trượng, mà ở trên cự đao, che kín bởi chiến văn, chiên ý bành trướng mà ra, trực tiếp xé rách hư không.

Hưu!

Chiến ý cự đao, đối với Mục Trần bạo trảm mà xuống.

Lâm Minh vừa ra tay, thì một ít Lục phẩm Chí Tôn sắc mặt đều ngưng trọng lên, hiển nhiên cũng đã nhận ra thế công bực này lợi hại đến mức nào, đối với thế công này, bọn hắn đều dốc toàn lực ứng phó, mà không biết dưới mắt Mục Trần sẽ ứng đối như thế nào.

Vì vậy trên không vô số ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía đạo quân của Đại La Thiên Vực ở phía sau đạo thân ảnh đang lăng không mà đứng kia.

Hô.

Một đoàn bạch khí theo miệng Mục Trần chậm rãi phun ra, mà thần sắc của hắn lúc này trở nên ngưng trọng, hai tay của hắn nhẹ kết ấn, lăng lệ ác liệt quát vang lên: "Chư quân theo ta đánh một trận chiến!"

"Chiến!"

Tiếng quát chỉnh tề đinh tai nhức óc như là mông âm thanh vang vọng tại trong thiên địa, chờ tiếng quát lắng xuống, Thiên Địa như đều run rẩy một phát, lại nói tiếp, Đại La Thiên Vực, năm chi quân đội phóng lên trời, tư thái hạo hạo đãng đãng, che khuất bầu trời, lộ ra đồ sộ.

Năm chi quân đội lơ lửng, phía sau Mục Trần, bàng bạc chiến ý cũng vào lúc này như phong bạo mang tất cả mà lên, mênh mông cuồn cuộn chiến ý hải dương hội tụ sau lưng Mục Trần, dẫn tới không gian chấn động.

Mục Trần sắc mặt băng hàn, bàn chân mãnh liệt đạp mạnh, lập tức không gian phảng phất rung động có thể nhìn được ở phía sau bàng bạc chiến ý lại ngưng tụ mà lên, đồng dạng là biến thành một đạo chiến ý chi thương cự đại vô cùng, ở trên chiến thương, chiến văn tràn ngập.

Ông!

Chiến thương vù vù chấn vỡ không gian, nháy mắt sau đó đã xuyên thủng lao ra, sau đó vô số đạo ánh mắt ngưng trọng nhìn soi mói, trực tiếp cùng chiến văn cự đao, nổ tung với nhau.

Ầm ầm!

Cuồng bạo vẫn như phong bạo xung kích tàn sát bừa bãi, không gian chấn động, phiến không gian trực tiếp đã nứt ra từng đạo vết rạn.

Trong thiên địa thế lực khắp nơi đều nhìn qua ánh mắt chờ đợi, sau một lúc lâu, đợi đến phong bạo tán đi, bọn hắn nhìn thấy, hai đạo thân ảnh, phần mình sừng sững phía chân trời, vẫn như bàn thạch bình thường, không chút sứt mẻ.

Tê!!

Một ít cường giả nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh như băng, trong nội tâm bắt đầu có chút chấn động, Mục Trần phô diễn thực lực, làm cho bọn hắn triệt để kinh sợ.

Không chỉ có Lâm Minh là một vị Chiến Trận Sư.

Mà Mục Trần, đồng dạng cũng đã trở thành Chiến Trận Sư!

Đây sẽ là một hồi Chiến Trận Sư quyết đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.