Mọi ánh mắt vào lúc này đều nhìn theo hướng Mục Trần chỉ qua, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp ở giữa đội ngũ Thần Các, người này là Chiêm Thai Lưu Ly.
Giữa những cường giả Thần Các, Chiêm Thai Lưu Ly thực lực không xuất chúng, nhưng lúc mọi người người nhìn về phía nàng trong mắt đều có một ít vẻ kinh ngạc.
Người này tựa hồ từ đầu đến cuối rất là bình thản, thậm chí Thần Các Chủ vẫn lạc trước mắt, nàng cũng không có bất kỳ vẻ tuyệt vọng nào, thậm chí nhìn kỹ còn nhận ra nàng có vẻ vui mừng, tương phản hoàn toàn so với không khí u ám xung quanh.
Bất quá, lúc này nguyên bản vẻ mặt của nàng đang khoan thai, đã có chút kinh ngạc nổi lên khi thấy Mục Trần chỉ qua, hiển nhiên nàng cũng không ngờ rằng Mục Trần sẽ ra tay cứu nàng.
"Nàng?"
Mạn Đà La cũng là kinh ngạc liếc nhìn Chiêm Thai Lưu Ly, người này thực lực cực kỳ bình thường, đặt ở giữa đội ngũ Thần Các có thể nói là tầm thường, bất quá trên người của nàng, Mạn Đà La nhận ra một cỗ chấn động kỳ lạ.
"Chiến Ý lực lượng sao? Nàng là Chiến Trận Sư?" Mạn Đà La nhướng mi mắt lên, Chiến Trận Sư tại Bắc giới thưa thớt, xem ra nàng này đúng là có tư cách để giữ lại.
"Chớ xem thường nàng, nếu như trong thạch đảo nàng cũng xuất thủ, chỉ sợ ta không có khả năng đoạt được viên Linh Thần Dịch hoàn mỹ."
Hắn chuyện đó không phải giả, người khác có lẽ cho rằng không có quân đội ở bên cạnh, Chiêm Thai Lưu Ly chính là phế nhân, nhưng hắn biết Chiêm Thai Lưu Ly cũng có một nửa Chiến Ý Thần Bàn, nếu như Chiêm Thai Lưu Ly cũng là tế ra Chiến Ý Thần Bàn, như vậy Mục Trần không chỉ vô pháp đoạt được bình sứ, bản thân cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh.
Đương nhiên, Chiêm Thai Lưu Ly không hành động là vì nàng cùng Thần Các có cừu hận, cho nên nàng cũng không bằng lòng giúp Thần Các Chủ hoàn thành đột phá, nếu không cả đời này chỉ sợ nàng không thể báo được thù.
Mạn Đà La nghe được chuyện đó, cũng là hơi giật mình, nhìn về phía Chiêm Thai Lưu Ly ánh mắt hòa hoãn rất nhiều, tuy rằng nàng không rõ lắm tình hình cụ thể, nhưng nếu như Mục Trần nói như vậy thì Đại La Thiên Vực đều thiếu nàng một cái nhân tình.
"Đã như vậy, nàng đối với ta Đại La Thiên Vực có phần ân tình, ta đây tự nhiên sẽ bảo vệ nàng." Mạn Đà La hướng về phía Chiêm Thai Lưu Ly cười cười nói: "Hơn nữa chỉ cần nàng nguyện ý, Đại La Thiên Vực tùy thời mở rộng đại môn, đến lúc đó Đại La Thiên Vực Thập Nhất Vương sẽ thuộc về nàng."
Lời vừa nói ra, ý chiêu dụ rõ ràng vô cùng, cực hạn thế lực chung quanh nghe vậy thần sắc cũng có chút biến hóa, bọn hắn cũng rất rõ ràng một vị Chiến Trận Sư vốn có tiềm lực, bất quá lúc này cho bọn hắn một cái lá gan, cũng không dám cùng Đại La Thiên Vực tranh đoạt cho nên chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu.
Chiêm Thai Lưu Ly cũng là khẽ giật mình trên mặt lộ vẻ do dự.
"Chiêm Thai cô nương, nếu là lo lắng an nguy người nhà ngươi, đợi chuyện này kết thúc, Đại La Thiên Vực sẽ phái người đến Thần Các đón về, ta cam đoan với ngươi, người nhà ngươi nhất định bình yên." Mục Trần nhìn thấy Chiêm Thai Lưu Ly trên mặt do dự, nói ra.
Nghe được Mục Trần cam đoan, Chiêm Thai Lưu Ly lúc này mới khẽ cắn răng ngà, nói: "Nếu có thể cứu người nhà ta, ta tất sẽ toàn lực cống hiến!"
"Chiêm Thai Lưu Ly!"
"Phản đồ. uổng cho Thần Các toàn lực tài bồi ngươi, giúp ngươi trở thành Chiến Trận Sư, ngươi lại trở mặt thay lòng!"
Những Thần Các cường giả nhìn thấy một màn này tức giận quát, đặc biệt là bốn vị Các chủ, ánh mắt hung ác nhìn về phía Chiêm Thai Lưu Ly, nếu như lúc này không bị Mạn Đà La phong tỏa hành động, chỉ sợ đã ra tay đem chém giết.
Mà nghe được bọn họ giận dữ mắng mỏ, cặp môi đỏ mọng của Chiêm Thai Lưu Ly nhấc lên một vẻ mỉa mai, nàng lạnh giọng nói:
"Tài bồi? Thần Các năm đó gặp ta có thiên phú Chiến Ý, liền âm thầm phái người đồ sát gia tộc của ta, làm cho ta không thể không đầu nhập vào Thần Các để được che chở, mà các ngươi vẫn không buông tha, hạ độc muội muội ta thành phế nhân, định bức bách ta thuần phục Thần Các vĩnh viễn,... ha ha.., loại tài bồi này, ta luôn ghi nhớ trong lòng, may mà trời xanh có mắt, hôm nay Thần Các nên trả nợ rồi!"
Trong thanh âm, tràn đầy hận ý oán độc, hôm nay Thần Các khó bảo toàn, nàng rút cuộc có thể phóng thích oán hận trong lòng không cần cố kỵ.
Chiêm Thai Lưu Ly oán độc nói như vậy, làm cho bốn vị Các chủ á khẩu không trả lời được, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào Chiêm Thai Lưu Ly, bất quá còn không đợi bọn hắn lên tiếng lần nữa, Mạn Đà La tay áo vung lên, Linh lực uy áp tràn ngập mà đến, trực tiếp đánh cho bốn vị Các chủ chảy máu mồm, họ lúc này mới kinh hãi không dám mở miệng.
"Khà Khà, chúc mừng Đại La Vực Chủ lại có thêm một thành viên đắc lực."
Vạn Thánh Lão Tổ nhìn qua một màn này lại cười tủm tỉm mở miệng, trong ngôn ngữ hiển nhiên là có ý tứ kết giao.
Mạn Đà La đối với Vạn Thánh Lão Tổ cũng không có khoảng cách gì, cũng quay về cười, rồi sau đó ánh mắt trực tiếp nhìn về phía mấy vị Địa Chí Tôn đang im lặng nói: "Nếu như Thần Các Chủ đã vẫn lạc, Thần Các cũng không cần tồn tại, không biết chư vị cho rằng, Thần Các ranh giới, nên chia thế nào?"
Lời vừa nói ra, năm vị địa chí tôn ánh mắt đều trầm ngâm, Thần Các đã từng là cực hạn thế lực mạnh nhất tại Bắc giới, trữ vật tất nhiên cực kỳ phong phú, tài phú thiên đại, chỉ cần có thể gặm một cái, thế lực bản thân tăng cường cũng không phải là nhỏ tí tẹo.
Xưa nay sau mỗi lần Đại Thú Liệp Chiến, cực hạn thế lực bại vong, địa bàn cũng không quy ra xác thực, căn bản là nắm tay người nào lớn thì giành được nhiều, cho nên đều là Thần Các lấy được lợi ích tối đa.
Hôm nay đại cục tuy đổi người nhưng tình huống vẫn như cũ, Đại La Thiên Vực đã vượt qua rất xa các cực hạn thế lực khác, cho nên nếu đám người Vạn Thánh Lão Tổ còn tưởng rằng Mạn Đà La sẽ phân chia đầy đủ, quả thật là quá mức ngây thơ rồi.
Mấy vị Địa Chí Tôn liếc nhau, cuối cùng vẫn còn Vạn Thánh Lão Tổ ôn hòa mở miệng nói: "Không biết Đại La Vực Chủ có ý nghĩ gì?"
Mạn Đà La nhìn thái độ bọn họ, cũng mỉm cười mở miệng, nhưng không chút khách khí: "Mỗi thứ một nửa."
Một nửa?!
Nghe được Mạn Đà La há miệng sư tử, bọn họ sắc mặt cũng khẽ biến, nói như vậy bọn hắn cũng chỉ còn có phân nữa để chia nhau sao.
Mục Trần cùng Cửu U cũng âm thầm tặc lưỡi, một nửa trong kho của Thần Các, chỉ sợ không dưới ngàn vạn Chí Tôn Linh Dịch, đây chính là thu nhập cực kì khủng bố, đủ để cho Đại La Thiên Vực mập béo ra.
Hơn nữa một nửa địa bàn, so với tất cả địa bàn của Đại La Thiên Vực đều hơn nhiều, nếu như nuốt vào, Đại La Thiên Vực tất nhiên sẽ bành trướng trở thành thế lực mạnh nhất Bắc Giới.
"Đại La Vực Chủ, miệng ngươi cũng rộng quá a?" U Minh Cung chủ nhướng mày, trầm giọng nói.
"Chư vị à, quy củ của Bắc giới chẳng lẽ còn cần ta nói rõ ràng hơn sao?" Mạn Đà La giơ nắm tay hướng về phía những ánh mắt chất vấn hờ hững nói.
Năm vị Chí Tôn nghe vậy cũng trầm mặc lại, chẳng qua ánh mắt vẫn còn có chút không cam lòng.
"Chư vị cũng không cần xụi lơ như thế, ta còn có một sự tình cùng các ngươi thương thảo." Mạn Đà La nhìn đến năm vị Địa Chí Tôn, lại lần nữa cười cười, mở miệng nói ra.
"Còn có chuyện gì?"
"Ta định cùng chư vị thành lập một cái hiệp nghị đồng minh."
"Hiệp nghị đồng minh?" Năm vị Địa Chí Tôn sắc mặt nhất tề biến đổi, đều là nhịn không được cười lạnh, nói: "Thế nào? Chẳng lẽ Đại La Vực Chủ cũng học Thần Các Chủ? muốn nhất thống Bắc Giới?"
“Chị không có rãnh"
Nghe được chuyện đó, năm người lặng lẽ thở dài một hơi, nếu Mạn Đà La thật sự định thống nhất Bắc Giới, Bắc giới tất nhiên sẽ rung chuyển, đến lúc đó bọn hắn cũng không có lòng tin sẽ bình an vô sự.
Mạn Đà La cong ngón tay búng, Tinh Thần Trấn Ma Tháp dần hiện ra, nàng thản nhiên nói: "Các ngươi nên biết, Tinh Thần Trấn Ma Tháp có thể dò được Viễn Cổ Thiên Cung "
"Bất quá ta nghĩ các ngươi cũng biết, Viễn Cổ Thiên Cung một khi hiện thế, tất nhiên là long trời lở đất, đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ Thiên La Đại Lục đều chen chúc tới, cái bánh ngọt đó Đại La Thiên Vực không có năng lực nuốt trôi"
Năm vị Địa Chí Tôn trái tim đều là mãnh liệt nhảy dựng, trong đôi mắt càng là có hào quang tỏa ra nóng hổi, gắt gao nhìn thẳng Mạn Đà La.
Mạn Đà La cười nhạt nói: "Cho nên ta nghĩ cùng các ngươi lập thành một cái đồng minh, đợi ta dò xét ra Viễn Cổ Thiên Cung, chúng ta cùng liên thủ, hi vọng có thể kiếm được chút bánh, các ngươi nghĩ như thế nào?"
Lúc Mạn Đà La nói xong, đám người Vạn Thánh Lão Tổ đều đỏ mắt lên, bọn hắn nhìn chằm chằm vào Mạn Đà La, rồi sau đó có chút khó tin mà nói: "Ngươi cho phép chúng ta kiếm một chén canh?"
Viễn Cổ Thiên Cung có bao nhiêu cơ duyên? Địa Chí Tôn tầm thường căn bản là vô duyên, nhưng mà trước mắt, Mạn Đà La đem cơ duyên bực này chia đều ra?
"Bánh dù có ngon, bất quá cũng phải tự mình biết rõ, Đại La Thiên Vực không mạnh mẽ đến có thể một mình nuốt được." Mạn Đà La cười cười, Bắc giới trong Thiên La Đại Lục chỉ là một góc mà thôi, bởi vậy dựa vào Đại La Thiên Vực bọn hắn, càng không có tư cách cùng những thế lực cao cấp nhất tranh giành sống mái, cho nên nàng cần lôi kéo những cực hạn thế lực ở Bắc giới, mới có thể chống lại những cực hạn thế lực trên Thiên La Đại Lục.
"Thế nào? Đề nghị của ta, các ngươi có hứng thú không?" Mạn Đà La lại lần nữa hỏi.
Đám người Vạn Thánh Lão Tổ nghe vậy liếc nhau, rồi không chút do dự nói: "Chỉ cần Đại La Vực Chủ chịu để cho ta kiếm một chén canh, ta đây tất nhiên toàn lực tương trợ!"
Mạn Đà La nghe vậy, lúc này mới cười khẽ một tiếng, nàng thoả mãn gật đầu, nói: "Vậy cứ thế mà làm... Mặt khác, Thần Các phân phối thế nào?"
"Liền theo Đại La Vực Chủ!" đám người Vạn Thánh Lão Tổ quyết đoán nói, không có chút bất mãn nào, bảo khố của Thần Các so với Viễn Cổ Thiên Cung di tích, quả thực không đáng giá nhắc tới!
" đa tạ."
Mục Trần nhìn thấy đám người Mạn Đà La chia chác Thần Các vô cùng đơn giản, lúc này cũng thở dài, hắn đã tận mắt nhìn thấy Địa Chí Tôn cường giả nói chuyện, nghĩ đến mạnh mẽ như Thần Các, một khi chủ nhân vẫn lạc, trực tiếp từ mãnh hổ biến thành dê béo, không có sức phản kháng, tàn khốc bậc này làm cho người ta có chút cảm thán.
Mà đồng thời cũng làm cho Mục Trần dần dần nghiêm nghị, xem ra lực lượng của hắn còn kém quá xa, con đường của hắn còn rất dài, bất quá hắn cũng thủy chung tin tưởng, sớm muộn có một ngày, hắn cũng sẽ bước vào cấp độ này. Chẳng qua là hắn cần có thời gian.
Haizzz.
Mục Trần ngẩng đầu lên, lúc này đây Đại Thú Liệp Chiến, cuối cùng đã kết thúc, Đại La Thiên Vực bọn hắn, vẫn đứng sừng sững trong Bắc giới. Hơn nữa về sau, nó còn ngày càng lớn mạnh!