Đại Chúa Tể

Chương 97: Linh Luân cảnh hậu kỳ



"Rầm rầm!"

Linh lực cuồn cuộn như lũ cuốn tràn bờ, gào thét đổ vào tứ chi bách hài. Cái cảm giác tràn ngập bức bối khiến kinh mạch Mục Trần trướng đau, nhức nhối khắp mọi chỗ, đã vượt quá cực hạn chất chứa trong cơ thể.

Mục Trần hiển nhiên hiểu rõ tình trạng cơ thể, vận chuyển Đại Phù Đồ quyết, khu động linh lực hùng hậu này theo lộ tuyến của linh quyết.

Từng đợt sóng linh lực đều được Đại Phù Đồ quyết luyện hóa, trở thành linh lực hắc ám chui vào khí hải, dung nhập vào quang luân linh lực trong đó.

Được một lượng linh lực cực lớn hùng hậu vô cùng ào ào tràn vào, quang luân linh lực vốn kích cỡ bằng quả trứng bồ câu dần dần to lên, lóe ra hào quang hắc ám, càng lúc càng tối đen mà bóng lưỡng.

Cả khí hải rung chuyển như đất rung núi lở, động tĩnh dữ dội trong cơ thể hắn khiến cho Cửu U Tước đang bị nhốt trong đóa hoa Mandala tím cũng phải bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vào biến đổi của quang luân linh lực với cặp mắt lạnh băng và hung ác.

Chăm chú nhìn một lát, đột nhiên nó đứng dậy, đôi cánh hắc viêm hung hăng vỗ vào cánh hoa lao tù đang giam cầm nó.

"Đoooong!"

Nhận lấy công kích của nó, đóa hoa Mandala chỉ tạo thành một quầng sáng nhộn nhạo dập dờn như mặt hồ gợn sóng, không có một dấu hiệu đứt gãy hay nứt nẻ nào cả. Cửu U Tước oán hờn nhìn lại quang luân, đây là cơ hội cực tốt để đánh lén phá hoại Mục Trần, thế nhưng cái lao tù xinh đẹp đáng giận này lại phong tỏa khiến nó bó tay hết phép.

Đối với hành động ám muội của Cửu U Tước, Mục Trần cũng thể phân thần chú ý tới, toàn bộ đều tập trung khống chế linh lực mênh mông trong cơ thể, không được phép xảy ra một sai lầm nhỏ nào.

Linh lực không ngừng gào thét trong kinh mạch, cái loại vận chuyển tốc độ cao như thế này khiến kinh mạch có vẻ nóng lên nhiều, cơ hồ bị bào mòn đi không ít, đau nhức vô cùng. Lượng linh lực lần này dũng mãnh chui vào cơ thể thật sự là rất rất nhiều.

Nhưng cơn đau đó càng khiến Mục Trần tập trung tâm thần, Đại Phù Đồ quyết thúc giục chạy hết công suất, không ngừng luyện hóa linh lực cuồng bạo.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã luyện hóa được hai canh giờ. Trong khoảng thời gian đó, quang luân linh lực trong khí hải đã bành trướng lên một chút, thực lực đã đạt tới Linh Luân cảnh trung kỳ.

Nhưng trong cơ thể vẫn còn một lượng linh lực rất lớn vẫn không ngừng chuyển động.

"Nên phá luôn cửa vào Linh Luân cảnh hậu kỳ đi nào."

Mục Trần thầm nhủ trong lòng, linh lực cuồn cuộn xuôi theo kinh mạnh đột nhiên tăng tốc thêm, chạy theo lộ tuyến Đại Phù Đồ quyết với tốc độc cực nhanh.

Tốc độ tăng quá cao khiến cho kinh mạch co rút lại, nhưng Mục Trần chẳng hề đoái hoài, Đại Phù Đồ quyết đủ bá đạo để khống chế tốt đám linh lực cuồng bạo kia. Luồng linh lực cuồng bạo mà người ta cho rằng khó khống chế đó, chui vào cơ thể hắn cũng chỉ như bầy cừu non chăn đâu thả đó.

"Trở thành của ta đi nào!"

Mục Trần khẽ nói trong lòng. Quang luân phía trên khí hải lại ngưng tụ thành một hắc tháp mờ ảo, chân tháp lay động, như một cái miệng tham lam hút lấy hút để, không ngừng hấp thu luồng linh lực đang đổ về như lũ cuốn. Với một lượng lớn linh lực đổ vào đó, hắc tháp hư ảo như có thêm một chút ngưng thật, rõ ràng hơn.

Hắc tháp hấp thu cực kỳ khủng bố, chỉ hơn mười phút, luồng linh lực hùng hậu vốn ngập tràn cơ thể Mục Trần đã hoàn toàn bị nó hút đi hết thảy.

Hắc tháp trở nên rõ ràng hơn một chút xíu, Mục Trần thấy thế mà sợ run. Với lượng linh lực khổng lồ như thế chỉ có thể làm cho nó rõ thêm một chút, nếu muốn cho hắc tháp ngưng thật thành hình thì cần phải có bao nhiêu linh lực cho đủ đây chứ?

Sợ hãi táp lưỡi, tâm thần vừa động, hắc tháp chậm rãi tiêu tán hóa thành một hào quang hắc ám chui vào quang luân linh lực.

"Đoong!"

Tia hắc ám chui tọt vào quang luân linh lực khiến cho nó kịch liệt rung chuyển, một lớp linh lực hắc ám trào ra bên ngoài, quang luân linh lực tăng trưởng thể tích với tốc độ mắt thường cũng thấy rõ.

Chỉ ngắn ngủi vài giây, quang luân linh lực đã to như bàn tay trẻ con, xung quanh nó, linh lực quang hiện ra, đen tối mà thâm thúy, như tinh vân bao quanh các ngôi sao.

Dao động linh lực hùng dũng dập dờn từ cơ thể Mục Trần tuôn ra. Cảm giác tràn trề sức lực khiến hắn thoải mái nói không nên lời.

Mục Trần mang theo vui sướng cảm nhận quang luân linh lực, độ mạnh mẽ của nó đã chân chính đạt tới Linh Luân cảnh hậu kỳ!

Một thời gian không ngắn không dài chịu đau nhức áp chế linh lực, nhờ Cửu Tu Huyết Sâm và Đại Phù Đồ quyết hỗ trợ, rốt cuộc đã có thể thành công tiến tới cảnh giới này. Hiện tại chỉ cần cố gắng kiên trì thêm một thời gian nữa, nhanh chóng bước thêm một bước, thì hắn đã có thể trở thành cường giả Thần Phách cảnh!

Giai cấp đó, chính là sự biến đổi chất lượng đầu tiên trong quá trình tu luyện. Trong Bắc Linh cảnh, thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ khá lợi hại, nhưng thật ra số lượng không ít không nhiều, đều có thể tự mình thành lập một phương thế lực. Nhưng chân chính muốn có một thế lực hùng hậu nhất lưu hàng đầu, phải là cường giả Thần Phách cảnh mới đủ tư cách.

Bởi vì tất cả mọi người biết, năng lực một gã cường giả Thần Phách cảnh hoàn toàn hơn xa Linh Luân cảnh hậu kỳ. Càng có nhiều thủ hạ Linh Luân cảnh hậu kỳ, ngươi càng phải chân chính bước vào cảnh giới Thần Phách cảnh mới khiến cho chúng nhân tin phục.

Hai cấp bậc hoàn toàn bất đồng, uy tín dựng được cũng bất đồng.

Mục Trần hưởng thụ cảm giác cơ thể mạnh mẽ cũng hài lòng gật đầu, tâm thần chuyển động liền tiến tới Cửu U Tước đang bị nhốt trong khí hải.

Lúc trước, dù hắn toàn bộ tinh thần tập trung luyện hóa linh lực, không nhìn tới hành động mờ ám của Cửu U Tước, nhưng cũng không có nghĩa là không hề hay biết.

Cửu U Tước cũng ngay lập tức nhận thấy sự chú ý của Mục Trần, thế nhưng ánh mắt lạnh lẽo vẫn chỉ liếc một cái, rồi biếng nhác nằm xuống nghỉ ngơi.

- Con gà xấu xí kia, nói gì ngươi bây giờ cũng là hổ lạc đồng bằng, không chịu an phận thủ thường đi.

Mục Trần cười khẩy trêu chọc.

- Ngươi muốn chết!

Nghe Mục Trần mắng dòng máu Cửu U Tước cao quý trở thành con gà xấu xí, Cửu U Tước đùng đùng nổi giận, hai cánh hắc viêm hung hăng vỗ lên, một ý niệm dữ tợn truyền ra.

- Ta mà chết bây giờ, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, tốt nhất là hiền lành một chút cho ta!

Mục Trần lạnh lùng nói.

- Bằng cái thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ của ngươi sao? Trong mắt ta, một con trùng đất cũng không bằng, còn cả gan quát tháo với ta?

Cửu U Tước nổi cáu, sát khí lạnh lẽo khởi động lên.

- Ngươi thật cho rằng ta tạm thời bị nhốt ở đây là đã thắng được ta sao? Đóa hoa Mandala này ngươi cũng không thể khống chế!

Mục Trần nghe nó nhạo ngược lại mình, bất giác giận dữ, tâm thần khẽ động bay đến lao tù hoa Mandala, chậm rãi chạm lên nó.

Ngay khi hắn đụng vào, tâm tình của hắn cũng trở nên cực kỳ căng thẳng, đúng là bản thân không có biện pháp khống chế cả tờ giấy đen lẫn đóa hoa lung, nhưng mặc kệ chuyện gì, đó cũng là thứ duy nhất hiện tại có thể khắc chế Cửu U Tước, nên cũng muốn thử một chút. Nếu không thì Cửu U Tước sẽ chẳng thèm coi hắn ra gì.

Mục Trần thật cẩn thận chạm vào đóa hoa, sửng sốt nhận thấy nó không hề phản kháng chấn hắn bay ngược ra như trong đầu tưởng tượng, mà dường như tinh thần lại dễ dàng dung nhập vào đóa hoa lung.

Mơ hồ cảm nhận bản thân dường như có một chút khả năng khống chế hoa lung.

Cảm giác kỳ lạ khiến Mục Trần sửng sốt, bất giác sự mừng rỡ dâng lên trong lòng khiến hắn cười vang, sau đó đưa cặp mắt gian xảo nhìn Cửu U Tước.

Cửu U Tước bắt gặp đôi mắt của hắn, cũng nhận ra cái gì đó hơi bất an, rút cánh lại, ánh mắt cảnh giác.

- Gà con xấu xí, muốn hại ta à, cho ngươi biết tay!

Mục Trần cười đắc thắng, tâm thần vừa động liền thấy đóa hoa Mandala cực đại duỗi ra như một tay hung hăng vỗ tới Cửu U Tước.

"Chát!"

Không kịp phòng bị, Cửu U Tước bị một tát méo mỏ, quát lên oang oác kêu đau, hắc viêm trên cơ thể nhạt đi một chút, hai mắt thì cực độ kinh hoàng.

Thực sự không ngờ được nhân loại kia lại có thể điều khiển hoa lung thần bí này.

Mục Trần thấy thế, trong lòng cũng khoái trá ra mặt. Thời gian vừa qua chịu không ít tức khí với con Cửu U Tước khó ưa này, trước sau vẫn chẳng làm gì được nó. Bây giờ thì tốt rồi, đã có thủ đoạn xử mi. Ngay lập tức hắn thúc giục hoa Mandala tát tới tát lui như chơi bóng bàn với gương mặt đau đớn méo mó của Cửu U Tước.

Cửu U Tước chật vật tránh né, nhưng hầu như chẳng tránh được mấy trong cái lồng giam chật hẹp này. Mỗi lần bị đóa hoa kia đánh trúng, hắc viêm trên người lại nhạt đi một chút khiến nó vô cùng hoảng sợ. Đóa hoa lung kia dường như có thể hấp thu năng lượng của nó, cực kỳ quái đản.

- Mục Trần, đừng có quá đáng, có tin ta liều mạng với ngươi!

Chật vật thê thảm một chặp, Cửu U Tước nổi khùng, lông chim trên cơ thể dựng thẳng, đùng đùng nổi giận quát tháo.

- Hừ, hư đốn thì phải chịu giáo huấn, ở trong này ngoan ngoãn cho ta, nếu mà còn có ác tâm thì đừng trách.

Mục Trần cũng chẳng nể mặt, nhưng hắn cũng không dám ép nó vào chân tường, dù sao cũng là một sinh vật siêu đẳng, dù là hổ lạc đồng bằng thì cũng còn hai trăm cân thịt, ai biết được nó còn bản lĩnh gì chưa giở ra. Ép hổ nhảy tường, cá chết lưới rách, mấy chuyện đó hắn cũng am hiểu, cũng không ngu dại gì để nó xảy ra ngay bên trong cơ thể mình.

Cửu U Tước hung tợn nhìn hắn, bất quá cũng không còn biểu hiện khinh thường trào phúng nữa, thân thể rung lên mấy cái, ổn định lại bộ lông, chầm chậm nằm xuống an tĩnh. Hiện tại Mục Trần đã có thể khống chế hoa lung, cũng không nên kích động hắn quá mức mà ăn khổ.

Mục Trần nhìn thấy Cửu U Tước rốt cuộc chịu thua, thở nhẹ một hơi, tâm thần rời khỏi đóa hoa. Bất chợt ngay khi rời khỏi đó hắn lại ngay lập tức cảm thấy một sự mê man mãnh liệt ập đến, cơ thể vô cùng mệt mỏi khiến hai mắt buồn ngủ díp lại.

- Không ngờ điều khiển hoa lung kia lại tiêu hao linh lực nhiều như thế....

Mục Trần cảm nhận một chút cũng giật mình, áp chế mỏi mệt trong người. Đóa hoa Mandala kia quả nhiên kỳ dị, hắn chỉ đơn giản vận dụng điều khiển vài thao tác sơ sơ đơn giản đã suýt nữa bất tỉnh mê man, nếu mà muốn dùng nó làm cái gì phức tạp hơn, không lẽ phải ngủ li bì luôn sao?

- Xem ra cái thứ này cũng không nên tùy tiện sử dụng thường xuyên a!

Mục Trần lẩm bẩm, tâm thần lặng lẽ rời khỏi cơ thể. Dù tiêu hao lớn như thế, nhưng nói chung đã có thể khiến cho Cửu U Tước e ngại một chút cũng tốt.

- Con gà kia, đợi ta đạt được Thần Phách cảnh, lúc đó xem ta làm thế nào dọn dẹp ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.