Đại Công Chúa

Chương 14: Chỉ một khắc đánh mất trái tim



Nhìn cô gái trong vườn đào Lãnh Điệp thoáng ngây người, nàng mặc một bộ váy màu hồng nhẹ nhàng bên trên có thêu những cánh đào đỏ thắm sống động như thật, dây lưng được buộc lại thả xuống nhẹ bay trong gió, mái tóc không búi lại cầu kỳ mà chỉ được bện lại hai bên rồi buộc ra đằng sau bởi một cái nơ màu trắng nhỏ( kiểu bện công chúa ấy) mái tóc đen nhánh khẽ động theo từng bước đi uyển chuyển.

Nàng đang múa, điệu múa của nàng tiên trong ngày hội, không so với các nàng tiên còn đẹp hơn. Theo điệu múa của nàng từng cánh hoa xoay chuyển tụ hội lại như một dải lụa nhẹ nhàng vắt qua cơ thể nàng, nàng rực rỡ như một đóa hoa kiều diễm khiến cho đàn bướm cũng bay đến rập rìu xung quanh, chúng bay lượn xung quanh nàng như tạo thành đôi cánh cho nàng, đôi chân nàng nhẹ nhàng dường như không chạm đất, hắn tự hỏi hắn hoa mắt nên nhìn thấy tiên tử hạ phàm hay không.

Nhưng càng bất ngờ hơn khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của nàng, khuôn mặt của nàng giống như là tác phẩm điêu khắc của tạo hóa, đẹp đến hoa ghen liễu hờn, đôi môi đỏ mọng, hai hàng mi dài cong vút khẽ lay động bao quanh đôi mắt trong suốt như pha lê không nhiễm một chút bụi trần, đặc biệt là ấn ký trên trán nàng – đó không phải là ký hiệu chỉ thuộc về tiên tử đi, nhưng vẻ xa cách trên người nàng càng khiến nàng thêm cao quý, nàng không phải là thực thể, nàng là tiên nữ là ảo ảnh về vị thần xinh đẹp cất giữ trong trái tim mỗi người.

Hắn không dám động đậy, đến đôi mắt cũng không dám chớp, hắn sợ tiếng ồn của hắn làm tiên tử giật mình, lại càng sợ hơn khi nhắm mắt rồi tiên tử trước mắt chỉ là ảo ảnh bay đi, và càng sợ hơn sẽ bỏ qua mất dù chỉ là một động tác của nàng. Hắn sợ.... đến chính hắn cũng không hiểu cảm giác lúc này của mình là gì nữa, nhưng hắn chỉ biết một điều, hắn đã đánh mất trái tim vô cảm bao năm nay chỉ vì hình ảnh một khắc này.

Những cảm xúc rối loạn trong lòng của Lãnh Điệp An Ninh hoàn toàn không hay biết, nàng đang tập trung tất cả theo động tác của mình, hoàn toàn thả lỏng cơ thể theo thiên nhiên để cảm nhận và tiếp thu thiên khí nồng đậm từ thiên nhiên mang lại. Đương nhiên nàng cũng không phải là đang múa như Lãnh Điệp nghĩ, nàng không có nhàn rỗi như vậy, nàng chỉ là đang tập luyện vũ kỹ chỉ có điều nàng không biết trong lúc này nàng dịu dàng uyển chuyển giống như đang bay nhảy trong gió vậy. Thực sự trên đời này không có gì đẹp hơn nàng lúc này.

Vũ kỹ nàng đang luyện là “ Nhật Nguyệt Khuynh Vũ” nó cũng giống như tên của mình vậy, là một điệu múa trong đó có cả nhật nguyệt, thiên nhiên đất trời như đang hòa với nàng thành một khối. Vũ kỹ này giúp cho người tu luyện hấp thụ thiên khí một cách hiệu quả nhất, còn cách nào có thể tiếp thu thiên khí thiên nhiên khi đem bản thân hoa cùng một khối với nó. Vận dụng đạo lý này ‘Nhật Nguyệt Khuynh Vũ’ được tạo lên.

Nàng cũng mới chỉ tu luyện được một thời gian ngắn nên động tác còn chưa thành thục lắm, nhưng nàng bây giờ có thể thoải mái điều khiển thiên nhiên vạn vật không chỉ vậy cách tu luyện này còn khiến hệ phong của nàng tiến bộ rất nhiều.

“ Rất đẹp đúng không?” giọng nói của lão tổ tông bất ngờ vang lên.

Lãnh Điệp giật mình, hắn lúc này mới phát hiện ra từ nãy đến giờ mải nhìn theo An Ninh hắn đã quên mất cả thời gian, hoàn toàn không có phát hiện lão tổ tông đã đứng bên cạnh từ bao giờ.

“Sư phụ.” Hắn cung kính hành lễ.

Trên đời này hắn không sợ trời không sợ đất chỉ duy nhất đối với sư phụ này thật lòng kính trọng.

“Sao ngươi lại tới đây.” Lão tổ tông hỏi nhỏ, dường như hắn cũng không muốn làm phiền đến An Ninh. Cảnh đẹp như vậy khiến cho ngay cả một lão già như hắn cũng phải động lòng, hoàn toàn không muốn làm ảnh hưởng tới An Ninh.

Nhìn An Ninh như vậy hắn bất giác nhớ tới Thanh An, con bé cũng rất thích đứng dưới hoa đào múa hát, tuy rằng không làm được như An Ninh nhưng cũng làm sao động không biết bao nhiêu người. Lúc đó nhị đệ tử của hắn Vũ Ninh Thành cũng chính là phụ vương An Ninh bây giờ cũng chính là giống hệt Lãnh Điệp bây giờ - chỉ một khắc đánh mất trái tim mình. Thật không ngờ bây giờ đồ đệ thứ ba của mình cũng phản ứng như vậy, đúng là không còn gì để nói mà.

“Đồ đệ chỉ là có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo sư phụ.” Lãnh điệp nói.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự yên lặng, ngước lên nhìn sư phụ của hắn hình như không có nghe thấy mà nhìn về phía An Ninh trong vườn đào, trong mắt lóe lên vẻ đau lòng khiến cho hắn nghi hoặc.

Nếu hắn nhớ không nhầm, cô gái đang múa kia là An Ninh em gái của Tử Phong đệ đệ,ấn tượng ban đầu của hắn với nàng rất đặc biệt nên chỉ vừa nhìn hắn đã nhận ra, nhưng tại sao nàng lại ở đây, chẳng phải năm hôm trước nàng vừa bị thương sao? Càng kỳ lạ hơn dấu ấn trên trán nàng là gì tại sao hắn lại thấy quen thuộc như vậy, tựa như hắn đã thấy ở đâu đó rồi vậy nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra được.

Trong lúc hắn nghi hoặc An Ninh cũng đã tập xong Vũ Kỹ của mình, nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa vương trên áo, phất nhẹ tay cho đàn bướm bay đi, nàng nhẹ nhàng đi đến chỗ hai người bọn họ đang đứng.

Phát hiện ra Lãnh Điệp cũng đang ở đây nàng khẽ giật mình nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, hắn là đồ đệ của lão tổ tông ở đây cũng chẳng có gì là lạ.

“lão tổ tông, sư huynh.” Nàng cúi người hành lễ. Đối với lão tổ tông nàng vẫn không có ý định gọi hắn là ngoại công, không phải ai cũng có thể dễ dàng thân cận với nàng.

“đều là người nhà con không cần phải làm như vậy.” Đối với sự xa cách của nàng hắn cũng không biết phải làm sao cả.

“Ân.” Nàng khẽ gật đầu.

Sáng nay dậy sớm, nhìn thấy vườn đào nơi đây nàng bỗng nhiên muốn luyện lại vũ kỹ một chút không ngờ vừa mới đây đã nhanh như vậy rồi.

“Nếu ta không nhầm, con không phải chỉ có một loại dị năng.” Hắn không hỏi và là khẳng định.

An Ninh cũng không ngạc nhiên, hắn không nhận ra nàng mới càng thấy lạ.

“Ân, là tứ hệ.” Nàng cũng không định giấu giếm, nàng biết hắn sẽ không làm hại nàng.

Lời nàng vừa nói ra khiến cho cả hai người sửng sốt.

Lão tổ tông thực sự rất vui mừng, hắn là đang vui thay cho nàng.

Còn Lãnh điệp thì sửng sốt, sau đó lại cười cười tự giễu, hắn còn tưởng hắn có ba hệ đã là đặc biệt lắm rồi, bây giờ hắn mới biết hắn vẫn thua kém cô bé tưởng chừng mỏng manh trước mặt này.

“là hệ gì?” nén lại kích động lão tổ tông hỏi.

“Băng, phong, thủy còn có hệ quang.” An Ninh đáp.

Nghe đáp án của nàng lão tổ tông giống như đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, thôi được rồi nàng là người kế nhiệm của nữ thần nên đây chẳng có gì là lạ cả.

“vậy, lúc nãy ngươi tu luyện hệ phong sao?” hắn cũng không nghĩ nàng sẽ nhảy múa vui đùa trong hoàn cảnh này.

“vâng.” Nàng biết với trình độ của hắn có thể nhìn ra.

“ Vậy ngươi tiếp tục nâng cao các hệ còn lại đi.” Nhìn hệ phong của nàng có lẽ không cần tu luyện nữa, nàng đã làm rất tốt rồi.”vậy thì tu luyện hệ thủy trước đi, ngươi phải tu luyện cho thành thục dị năng của mình trước khi tu luyện những cái khác.”

An Ninh gật đầu, cái này thì nàng cũng biết, chỉ là đôi khi không biết phải làm sao thôi.

“ Vậy thì liền bắt đầu đi.” Hắn hoàn toàn quên mất Lãnh Điệp bên cạnh.

Lãnh Điệp thấy sư phụ không nhắc gì tới mình chỉ biết cười khổ, đành bước theo sư phụ tới nơi luyện tập của An Ninh. Thôi cơ hội nhìn thấy người đẹp luyện tập ngàn năm có một này hắn cũng không muốn bỏ lỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.