Quá trưa Diệp Hàm mới về đến An Bình vương phủ, trước hắn thỉnh an
Bùi vương phi, sau đó cùng Bùi Cảnh Duệ dùng cơm trưa. Lát sau, hắn báo
cáo tình hình hiện tại của “Bùi gia tứ môn” cho Bùi Cảnh Duệ, mới trở
về phòng nghỉ ngơi một phen, mãi đến gần giờ thân (1), mới cùng Nguyên
Lệnh và Tiểu Tương đến Lân viên.
Ban đầu Trung Thu này hắn cũng không có ý định về Trường An, mà muốn
tới Thái Nguyên(2) làm công chuyện, nhưng vì Hoàng thượng chỉ đích danh
muốn nghe hắn gảy cầm, nên đành phải nhờ đại ca Nguyên thúc Nguyên Phong cùng nhị ca Nguyên Hòa cùng đi Thái Nguyên, xem xét tình huống trước
rồi báo lại sau.
Diệp Hàm thực kinh ngạc sao Hoàng thượng muốn hắn đến đánh đàn ở tiệc ngắm trăng, vì thế lúc gặp Bùi Cảnh Duệ, tiện thể hỏi luôn nguyên
nhân, mới biết thì ra là Ngự sử đại chân tung chiêu muốn phiền toái.
Kỳ thật tháng trước Hoàng thượng đã xuống chỉ phải ở Lân viên Bùi gia ngắm trăng, lúc ấy có đại thần đề xuất nếu muốn ngắm trăng, nhất định
phải có mấy hoạt động thanh nhàn đi kèm , vì thế đã an bài ngâm thơ, ca
múa cùng gảy cầm.
Nhạc sư cùng vũ kĩ trong cung liền bắt đầu luyện tập nhảy múa cùng đánh đàn, mong biểu hiện thật tốt trong bữa tiệc.
Mỗi ngày bãi triều xong, Hoàng thượng đột nhiên rất hưng trí mời bá
quan văn võ tới hậu cung thưởng thức tài năng của nhạc sư trong cung.
Mỗi lần biểu diễn xong đều thu hút tràng vỗ tay của cả sảnh đường.
Lúc ấy Ngự sử đại nhân lại nói với Hoàng thượng: “Khải tấu Hoàng
thượng, một năm trước vi thần ở Long Đằng Hiên Thành đô từng nghe qua
Bùi nhị thiếu gia gảy đàn, tiếng đàn tuyệt đẹp động lòng người, chỉ có
thể dùng “Nhiễu lương ba ngày, bất năng ư nhĩ” (3) để hình dung, nên vi
thần nghĩ, Hoàng thượng không ngại hạ chỉ để Bùi Diệp Hàm hiến mấy khúc
nhạc tăng vui.”
Hoàng thượng nghe nói vậy, lập tức hạ chỉ bảo Bùi Diệp Hàm tham dự tiệc ngắm trăng, cũng phải gảy mấy khúc nhạc.
Điều này làm Bùi Cảnh Duệ khó xử, nhưng lệnh vua khó cãi, vì thế đành phải nói việc này cho Bùi vương phi.
“Nương từng nghe qua Hàm nhi gảy cầm?”
Bùi vương phi nghe hắn hỏi, không trả lời ngay, ngược lại hỏi: “Ngưoi còn nhớ ngươi từng mang một cây thanh ngọc tử cầm(4) không? Năm ngoái
nương đã mang nó đi tặng người rồi!”
“Đúng rồi, nhưng được tặng rồi sao vẫn còn nằm trong thư phòng?” Nói
đến chuyện này, Bùi Cảnh Duệ liền cảm thấy kì quái, nhưng hắn vẫn không có cơ hội hỏi mẹ mình rõ ràng.
Bùi vương phi lắc đầu: “Không, quả thực nương đã mang đi tặng. Cây
đàn vẫn còn ở thư phòng, vì Hàm nhi không muốn mang đi Lạc Dương, cho
nên vẫn còn đặt ở thư phòng.”
“Nương, thì ra nương mang tặng cho Hàm nhi!”
“Đúng vậy.” Bùi vương phi theo lý trả lời. “Ngươi không muốn biết vì sao ta tặng cây đàn cho Hàm nhi?”
“Dạ, nương. Đó là một cây đàn rất quý, người mang tặng cho Hàm nhi, không có chút tiếc nuối sao?”
“Nương cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng Hàm nhi gảy đàn rất hay, thế nhưng chỉ có loại đàn này để đàn thôi, thật sự đáng tiếc!”
Bùi Cảnh Duệ không dám tin, lại lặp lại câu hỏi vừa nãy: “Nương từng nghe qua Hàm nhi gảy cầm?”
“Nghe qua, đương nhiên nghe qua.” Bùi vương phi cười cười, “Tuy phần
lớn thời gian Hàm nhi ở Lạc Dương, hay nói cách khác là đi kiểm tra “Bùi gia tứ môn”, nhưng ít nhất cứ hai tháng một lần hắn sẽ về Trường An
thỉnh an nương cùng cha ngươi, hơn nữa đã ba năm nay, mỗi ngày hắn đều
luyện đàn ít nhất một canh giờ.”
“Nương, việc này sao con không biết?”
“Thực ra chuyện ngươi không biết có rất nhiều. Còn nhớ rõ năm ngoái
nước Hoàng Hà tràn bờ không?” Thấy con gật đầu, bà mới tiếp tục nói:
“Lúc ấy bệnh dịch nổi lên khắp nơi, thấy thuốc của Vũ Huyền môn không
đủ, Hàm nhi cũng gia nhập hàng ngũ chẩn bệnh hơn hai tháng. Sau vì nương nhiễm phong hàn, Nguyên Lệnh biết tin báo cho hắn, Hàm nhi mới lập tức
chạy về Trường An thăm nương.” Nói đến đây, Bùi vương phi ngừng một
chút, trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Dụê một cái, “Đứa nhỏ Hàm nhi thật hiếu
thuận, thật không giống như ngươi, nương bệnh, còn không biết ngươi đang phong lưu khoái hoạt ở đâu?”
Nghe mẫu thân oán hận, Bùi Cảnh Duệ hơi bất bình, lúc đó hắn làm
chuyện Hoàng thượng sai bảo, cũng không phải đi chơi, sao lại có thể
trách hắn?
Bùi vương phi thấy con không nói gì, ngạo nghễ nhìn hắn, mới tiếp tục nói: “Không ngờ Hàm nhi về Trường An chẩn bệnh cho nương, hắn cũng bị
nhiễm bệnh dịch mà bị bệnh. Chỉ một lần bệnh mà phải nằm nửa tháng, may
mà trước khi bệnh phát, đã đoán trước được mà chuẩn bị thuốc cho Tiểu
Tương cầm, Hàm nhi vừa bị bệnh liền được cách li, để một mình Tiểu Tương chăm sóc, phòng những người khác cũng bị lây.”
“Chờ Hàm nhi khỏi, nương không đành lòng để Hàm nhi lại chạy về Lạc
Dương, cho nên bắt hắn ở lại nửa tháng. nửa tháng này, hắn tuần tra “Bùi gia tứ môn” ở Trường An, cũng bởi vì thế, Hàm nhi mới có thể chẩn bệnh
cho thiên kim của Tả Phó Xạ.”
Về chuyện này, Bùi Cảnh Duệ cũng được nghe một vị đại nhân trong
triều nói qua. Lúc ấy gia phó nhà Tả Phó Xạ đến Vũ Huyền Môn mời thầy
thuốc đến phủ xem bệnh cho tiểu thư, nhưng Hàn thấy thuốc lại đi ra
ngoài, ngay lúc tên gia phó đang không biết làm thế nào, lại gặp Diệp
Hàm đến kiểm tra, thấy hắn lo lắng cầu dược đồng, mới tiến lên hỏi.
Thì ra thiên kim của Tả Phó Xạ đã đau bụng một ngày một đêm, Diệp Hàm liền không do dự bảo tên gia phó dẫn đường, nhưng lúc này gia phó lại
ngập ngừng, vì hắn không biết vị thiếu niên trước mắt là người nào.
Dược đồng thấy thế, mới nói cho gia phó: “Ngươi yên tâm, Hàm thiếu
gia nhà chúng ta là thấy thuốc số một số hai của Vũ Huyền môn, Hàm thiếu gia tự mình xem bệnh cho tiểu thư nhà các ngươi, cũng coi như tiểu thư
nhà ngươi có phúc, ngươi còn do dự cái gì?”
Gia phó vừa nghe ba chữ “Hàm thiếu gia”, lại nghĩ nhầm thành vị Hàn
thầy thuốc kia, vì thế vội vàng mang Diệp Hàm về phủ. Trở về phủ mới
biết hắn lầm, nhưng may là “Hàm thầy thuốc” hắn mang về y thuật hơn
người, cứu một mạng của tiểu thư.
Xem mạch cho thiên kim Tả Phó Xạ, Diệp Hàm mới phát hiện nàng mắc một bệnh hiếm thấy “kim tuyến trùng phúc giảo đau” (5), hắn lập tức kê đơn
thuốc, bảo gia phó đi bốc thuốc. Vì giúp người bệnh giảm đau đớn tạm
thời, Diệp Hàm còn giúp nàng xoa bóp một lúc.
Bùi Cảnh Dụê nhớ rõ Tả Phó Xạ nói với hắn: “Không ngờ Bùi nhị thiếu
gia tuổi còn nhỏ, đã có y thuật cao minh như thế, phương thuốc đơn giản
mà hữu hiệu, còn giúp người bệnh xoa bóp chỗ đau, cẩn thận lịch sự. Bùi
nhị thiếu gia vì sợ tiểu nữ xấu hổ, phái người hầu mang đến một mảnh vải cùng kim châm cứu, bao vào tay mới xoa bóp cho tiểu nữ, làm nha hoàn
hầu hạ bên cạnh không khỏi bội phục.”
“Không ngờ Bùi vương gia có hai đứa nhỏ, một người văn võ song toàn,
một người vừa tinh thông võ thuật cùng y thuật, không biết cô nương nhà
nào có thể có phúc khí được bước vào Bùi gia làm thiếu phu nhân?”
Bùi Cảnh Duệ nghe xong chỉ biết cười trừ, giả vờ không hiểu Tả Phó Xạ ám chỉ cái gì.
Hắn biết Hàm nhi học y, lại không biết y thuật của hắn cũng cao siêu, không biết tài gảy đàn của hắn còn cao thâm hơn cả nhạc sư trong cung.
Hắn biết phục sức trong Phượng tường các đều do một mình Hàm nhi thiết
kế, nhưng hắn không biết Hàm nhi có thể may vá thêu thùa, mãi đến gần
đây hắn mới nghe từ miệng mẹ, hai năm nay, quần áo của cha mẹ và hắn đều do Hàm nhi tự mình may. Đến tột cùng Hàm nhi còn có những chuyện gì mà
hắn không biết?
………………
Chú thích:
(1) Khoảng 15- 17h.
(2) Một thành phố thuộc tỉnh Sơn Tây của Trung Quốc. Xem thêm ở đây:
(3) Đại ý là nghe rất lâu (ba ngày chỉ để ám chỉ thôi) mà vẫn còn nghe thấy tiếng đàn văng vẳng bên tai.
(4) Cây Cổ cầm làm bằng đá Sapphire
màu tím.Những từ “Cầm” ta dùng ở trên là Cổ cầm đó, không phải một nhạc
cụ bất kì đâu.(Ôi tiếng Trung của đời ta!!!!!!!!!!!!) Kiểu màu thế này
này:
(ta quên mất đá Sapphire trong tiếng Việt gọi là gì rồi, các TY có ai nhớ không?)
Lân viên có một hồ nước, Bùi Cảnh Duệ nhìn màu nước mà đặt tên là “Hồ Phỉ Thúy”(1), chín viện của Lân viên được xây bao quanh hồ. Bốn phía
của hồ đều trồng những loại cây quanh năm tươi tốt, cảnh sắc vô cùng mê
hoặc lòng người.
Chín viện của Lân viên lần lượt là: chủ viện Dao Trì viện, nơi ở của
vợ chồng Vương gia, chính viện Khai Dương viện để tiếp đón khách khứa,
Bắc Thần viện là nơi ở của Bùi Cảnh Duệ cùng Bùi Diệp Hàm, Thiên Xu viện là thư phòng, Thiên Tuyền viện là nơi chế thuốc cùng luyện võ, Thiên Ki viện là phòng bếp cùng nơi chứa củi, Thiên Quyền viện cùng Dao Quang
viện lần lượt là phòng khách của nam và nữ, Ngọc Hành viện là nơi người
hầu ở.
Tuy rằng chín viện vẫn có đường nối với nhau, nhưng nếu muốn đi
tới viện khác nhanh nhất, tốt hơn hết vẫn nên đi lối Phỉ Thúy đình.
Phỉ Thúy đình là mái đình hai tầng ở chính giữa hồ được Bùi Cảnh Duệ
đích thân sai người dựng lên, nối với các viện bằng chín cây cầu.
Hôm nay có người tới dự tiệc ngắm trăng, nên xung quanh Lân viên đều được treo đèn lồng đỏ, ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy.
Bùi vương gia thiết đãi Hoàng thượng cùng khách khứa ở Khai Dương viện, còn nữ quyến đi cùng được sắp xếp ở Dao Quang viện.
Lát nữa nhạc sư sẽ diễn tấu tại lầu trên của Phỉ Thúy đình, rồi đến lượt vũ kĩ trổ tài nghệ.
Ánh đèn càng thêm rực rỡ, khách khứa lục tục đề đạt, mọi người ai
cũng hiếu kì về vị tiểu thiếu gia chỉ nghe tên chưa thấy mặt bao giờ.
Lúc bọn họ tới Phỉ Thúy đình, thấy bên trong đã đặt sẵn cây đàn cầm,
trong lòng đều hiểu ra đàn này của ai, nhưng đến khi nhìn kĩ lại, mới
phát hiện đó chỉ là một cây đàn bình thường chỗ nào ở chợ cũng có bán,
căn bản cũng không phải một cây đàn nổi tiếng, quý giá gì cho cam. Ai ai cũng thấy khó hiểu, hay tài nghệ của Bùi Diệp Hàm chỉ như đàn kia?
Đúng vậy. Đàn của Diệp Hàm chỉ là đàn bình thường, nhưng hắn lại quý nó như mạng, chỉ vì cây đàn này, Bùi Cảnh Duệ mua cho hắn.
Nhưng một năm trước, Diệp Hàm cứu một người ở Thành Đô mà làm hỏng
đàn, tự trách không thôi. Để cảm tạ ân cứu mạng, người nọ lấy nửa đời
kinh nghiệm chế đàn mà quyết sửa cho được đàn của hắn, từ một cây đàn
không tên không tuổi, hiện giờ gảy lên âm thanh thúy du dương, không hề
tục.
Tiệc ngắm trăng chính thức bắt đầu, nhạc sư cùng vũ kĩ trong cung đến biểu diễn trước.
Lúc Diệp Hàm bước ra khỏi sương phòng đến Phỉ Thúy đình, Tiểu Tương
đột nhiên nói với hắn: “Tiểu thiếu gia, đêm nay ngươi phải cẩn thận đó!”
“Vì sao?” Diệp Hàm không hiểu hỏi.
Tiểu Tương nhìn vẻ mặt khó hiểu của tiểu thiếu gia, lập tức kéo ống
tay áo hắn nói: “Ai nha! Tiểu thiếu gia, sao ngươi chẳng để ý chút gì
vậy? Ngươi không biết vừa có người yêu lại có người hận ngươi?”
Diệp Hàm chỉ hơi nghiêng đầu một chút, nhưng trong mắt Tiểu Tương lại thành ra vẻ không hiểu.
“Tiểu thiếu gia, chẳng lẽ ngươi không biết các thiên kim đều tụ tập ở Dao Quang viện sao? Các nàng tới đây vì mê phong thái của ngươi. Mà ở
Khai Dương viện, ngoài Vương gia cùng Vương phi, còn có các thiếu gia
các phủ khác cũng đến nhìn ngươi, xem ngươi có ba đầu sáu tay hay có gì
khác người thường, bằng không vì sao ngươi không ở Trường An, lại có thể có phong thái hơn bọn họ, mặt khác, nhạc sư ở Phỉ Thúy đình cũng đang
chờ phân cao thấp với ngươi.”
“À, phải không?” Diệp Hàm không để ý hỏi. Hắn luôn không hề để ý mấy
chuyện thường ngày đó, hắn chỉ cần hết tâm hết sức làm tốt chuyện của
Đaị công tử, về những chuyện bàn tán, cho tới bây giờ hắn chưa từng đế
ý, càng không đặt trong lòng.
Tiểu Tương khó tin nhìn Diệp Hàm, nghĩ thầm, nhìn bộ dáng tiểu thiếu
gia thế kia, chỉ sợ vừa ra ngoài sẽ bị những người đó ăn tươi, vì thế
nàng tiếp tục níu áo Diệp Hàm, cố gắng dặn dò “kế sách ứng địch.”
Mặc kệ Tiểu Tương tốt bụng dạy bảo, nhưng Diệp Hàm vẫn quyết tâm
chuyện hắn hắn làm, những chuyện khác mặc kệ. Đến lúc hắn tới Phỉ Thúy
đình, ngồi xuống, biết rõ tất cả ánh mắt đều hướng về mình, Diệp Hàm vẫn tiếp tục công việc đầu tiên của mình – chỉnh âm vực của đàn.
Dao Quang viện, các phu nhân cùng thiên kim vừa nhìn thấy Diệp Hàm xuất hiện, đều không khỏi tròn mắt cứng lưỡi:
“Không ngờ hắn còn trẻ như vậy!”
“Đúng rồi! Thật sự là hiếm có, các ngươi nhìn hắn xem, phong độ khí khái, văn nhã lễ độ,…”
“Tần phu nhân, nghe nói năm nay hắn mới mười lăm, mà con gái của
ngươi đã mười tám rồi đúng không? Thật sự là rất đáng tiếc! Nhưng Tú Tú
nhà chúng ta, năm nay vừa vặn mười lăm, ta thấy hai người chúng nó đứng
với nhau rất đẹp đôi, …”
“Cái gì? Tú Tú nhà ngươi năm nay đã mười lăm rồi? Ai nha, Ngọc Trân
nhà ta, năm nay mới mười bốn, nếu năm nay Bùi Vương gia kiếm con dâu
vàng, sang năm tới đón dâu, mới đúng là lương duyên trời cho.”
“Các ngươi cũng đừng vội vã mừng thầm, nói không chừng người ta lại
thích cưới nương tử hơn tuổi, biết chăm lo cho cuộc sống của hắn thì
sao? Hừ!”
“Đúng rồi! Đúng rồi, nhìn hắn như vậy, nhất định muốn cưới…”
Đám phu nhân bảy miệng tám lưỡi bàn luận sôi nổi, các tiểu thư cũng không kém cạnh.
“Hắn sao có thể tuấn mĩ như vậy?”
“Đúng, các ngươi nhìn hắn ngọc thụ lâm phong thế, rất đáng nhìn!”
“Này, các ngươi nhìn kìa, hắn vừa cười lên, cho dù là Phan An sống lại cũng vẫn kém!”
Dao Quang viện náo nhiệt ầm ĩ, còn Khai Dương viện lại là một khung cảnh khác,
“Thì ra hắn mới chỉ là một tiểu tử!?
“Hắn vẫn còn trẻ, đối mặt với trường hợp này, không biết có bị doạ cho không?”
“Tuổi còn nhỏ mà đã nổi danh như vậy, công tử của Bùi vương gia thật là anh hùng xuất thiếu niên!”
Nhưng mặc kệ xung quanh bàn tán thế nào, Bùi Diệp Hàm ngồi trong Phỉ Thúy đình một chữ cũng không vào tai.
Lát sau, tiếng đàn du dương vang lên thu hút mọi sự chú ý, thanh
thanh thúy thúy, âm âm chuyển chuyển, khúc nhạc càng lúc càng kéo lòng
người xuống thấp, bỗng hắn nhấn vào dây đàn, bốn phía trừ bỏ tiếng côn
trùng kêu không còn bất cứ thanh âm nào khác, mọi người nín thở, tiếng
đàn lại vút lên, như tiếng giao long trở mình, lại như tiếng phượng kêu
không ngừng.
Lúc Diệp Hàm gảy đàn, các nhạc sư đều trợn mắt há hốc mồm, mấy người trong số bọn họ từng tận mắt thây tài nghệ như thế?
Xem bàn tay mười ngón của hắn, mười ngón lại như trăm ngón ngàn ngón, đạn, chọn, niệp, bát, nhu, như mây bay nước chảy, dù người nhìn không
dời mắt, cũng khó có thể nhìn thấy rõ hết các động tác, khó trách Ngự sử đại nhân khen ngợi hết lời, quả thực nhân tài hiếm thấy.
Mọi người còn đang chìm đắm, tiếng đàn đột ngột ngừng lại, Diệp Hàm đứng lên, mọi người mới kinh ngạc, thì ra khúc nhạc đã hết.
Lúc này lại có tiếng nói, “Hay! Đàn lại một khúc, trẫm phải tự mình đến Phỉ Thúy đình tận tai nghe.”
“Hoàng thượng, chỗ đã bị nhạc sư cùng vũ kĩ chiếm, chỉ sợ không có chỗ ngồi.” Bùi vương gia thành thật nói.
“Không sao, không có chỗ ngồi, trẫm đứng nghe.”
”Hoàng thượng, này…”
“Cha, không bằng phái người mời Hàm nhi tới đây, hắn còn chuẩn bị hai khúc nhạc nữa, hẳn là chưa trở về phòng.” Bùi Cảnh Duệ đề nghị.
“Tốt lắm. Người tới…” Bùi vương gia cao giọng phân phó.
“Ngừng, không nói nữa.” Hoàng thượng đột nhiên nói.
Thì ra Diệp Hàm đã chỉnh lại dây đàn xong, bắt đầu tấu thêm hai khúc nhạc khác.
Từ lúc tiệc ngắm trăng bắt đầu, Bùi Cảnh Duệ đã tấu lên Hoàng thượng, đêm nay Diệp Hàm sẽ tấu ba khúc nhạc, hết ba khúc, hắn phải nhanh chóng phi ngựa chạy về Lạc Dương xử lý hai việc.
Một là, việc đặt hàng gấm thêu của khách ở Phượng Tường các, vừa
được đặt ba ngày trước, kêu hắn nhanh chóng trở về, giảm bớt mẫu mã, để
có thể giao hàng trước mùa đông, hai là tin tức do Vũ Huyền môn đưa
tới, tiểu thư của thái thú Lạc Dương đêm qua đau bụng không rõ nguyên
nhân, thầy thuốc của Vũ Huyền môn bó tay không có biện pháp, đành phải
mời hắn lập tức chạy về xem bệnh.
Hoàng thượng không ngờ tài nghệ của Diệp Hàm lại cao siêu như thế,
chỉ một cây đàn bình thường lại có thể tấu lên khúc nhạc giống như âm
nhạc của thần tiên, vậy nếu đổi thành một cây đàn thượng hạng thì thế
nào?
Khúc nhạc thứ hai cũng làm cho mọi người chìm vào mê muội, trầm sâu xuống, không thể dứt bỏ.
Khúc nhạc thứ ba tấu xong, Diệp Hàm nhân lúc mọi người còn chưa kịp
định thần lại đã ôm đàn về Bắc Thần viện. Gia phó của Bùi vương gia phái đến còn chưa kịp chạy tới Bắc Thần viện, hắn đã chuẩn bị hành lí cùng
dược thảo đi đến chuồng ngựa, tên gia phó lại chạy tới chuồng ngựa, chỉ
thấy bụi đất bay lên, bóng dáng Diệp Hàm đã biến mất vô tung.
Gia phó đành phải về Khai Dương viện bẩm báo lại.
“Cái gì? Đi rồi?” Bùi vương gia kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, Vương gia. Tiểu nhân chạy đến chuồng ngựa, chợt nghe đứa
nhỏ trông ngựa nói tiểu thiếu gia đến Lân viên đã ra lệnh chuẩn bị ngựa
cho tốt, đợi diễn tấu xong, tiểu thiếu gia phải nhanh chóng chạy về Lạc
Dương, nên…”
“Này… này nên giải thích với Hoàng thượng thế nào?” Bùi Vương gia khó xử.
Nhưng Hoàng thượng ngồi trên cao cũng nghe rõ rành rành chủ tớ hai
người nói chuyện, cảm thấy rất tiếc nuối, nếu sớm biết đã tự mình đến
Phỉ Thúy đình, thứ nhất có thể nghe rõ hơn, thứ hai có thể tận mắt thấy
Bùi Diệp Hàm.
Đương nhiên, không chỉ có một mình Hoàng thượng thấy thế, mọi người
ai cũng như ai, đều thấy đáng tiếc. Vì thế lúc tàn tiệc, mọi người đề
nghị với Bùi Vương gia, hy vọng sang năm có thế tổ chức một tiệc ngắm
trăng khác.
Nhưng Trung thu năm sau, Diệp Hàm lại có việc bận, phải cùng Nguyên
Lệnh đến Lũng Tây xử lí việc cung cấp tơ lụa, tiện chữa trị bệnh bị bọ
cạp cắn đang lan ra , tiệc ngắm trăng năm đó, mọi người không có cơ hội
thưởng thức tiếng đàn của Diệp Hàm lần nữa.
Đợi Diệp Hàm trở lại Trường An, đã là một ngày xuân của năm sau nữa.