Từ nội thành đến trường xã, ngồi xe cũng không bao xa, xe đưa đến gần phủ học thì dừng lại, Trương Liên Đường xuống xe, gã sai vặt quay đầu ngựa trở về, chờ chạng vạng tối lại đến đón.
Tuy sáng sớm nhưng mặt trời đã rất gay gắt, Trương Liên Đường mở quạt giấy ra che trên đỉnh đầu đi vào trường xã, xa xa thấy trên núi đá ven đường có một bóng dáng thiếu niên đang ngồi, nhìn thấy bóng dáng này Trương Liên Đường không khỏi tăng tốc bước chân, thiếu niên kia cũng đã đứng lên.
Tiết Thanh nói: "Liên Đường thiếu gia."
Trương Liên Đường tới gần nói: "Ngươi chờ ta sao?"
Tiết Thanh gật đầu, vừa muốn nói chuyện, Trương Liên Đường đã mở miệng nói trước: "Vừa lúc ta cũng muốn tìm ngươi." Nói xong lui lại một bước, chợt vươn người thi lễ.
Tiết Thanh giật nảy mình, nói: "Lễ từ đâu đến?"
Trương Liên Đường ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Thanh Nga hoàn."
Tiết Thanh ngạc nhiên chợt cười, suy nghĩ một chút nói: "Thì ra ban đầu Dương lão đại phu cho nhà ngươi dùng thuốc."
Trương Liên Đường nói: "Dương lão đại phu cũng không nói là ngươi, là ta thấy được đơn thuốc, hôm đó lại thấy được chữ của ngươi, ngay từ đầu không dám nhận, mấy ngày nay về nhà suy nghĩ kỹ lại so sánh một chút, ừm, chữ khó coi như vậy hẳn là không sai được."
Tiết Thanh cười ha ha, thi lễ với Trương Liên Đường, nói: "Làm phiền làm phiền, giữ bí mật, giữ bí mật nhé."
Trương Liên Đường gật đầu cười nói: "Là sợ uống nhầm thuốc liên lụy đến ngươi sao?" Cười ha ha một tiếng phe phẩy quạt: "Ta giữ bí mật thay ngươi, như thế là hòa nhau."
Tiết Thanh cười gật đầu.
Trương Liên Đường thu cây quạt nói: "Được rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tiết Thanh nói: "Ta muốn nhờ ngươi hỏi thăm một chút, những nữ hài tử trước kia bị Tông đại nhân chọn trúng bây giờ thế nào."
Trương Liên Đường khẽ giật mình, nói: "Không phải không có Bảo Nhi tiểu thư Quách gia ư..."
Tiết Thanh nói: "Quách gia được chọn là hàng xóm của ta, việc đã đến nước này không còn cách nào, cũng chỉ có thể xem tiền đồ nên ta muốn biết một chút sau khi những nữ hài tử này vào kinh sẽ được sắp xếp như thế nào, có thể cho cha mẹ người thân thăm viếng hay không, có nói mấy năm sau thả ra khỏi cung hay không?"
Trương Liên Đường cười, dùng quạt gõ đầu của nàng nói: "Nhất định hàng xóm này không bình thường với ngươi." Gật đầu quay người: "Vậy hôm nay ta sẽ trốn học một ngày."
Ngày mai những nữ hài tử được chọn chúng kia sẽ phải rời khỏi thành Trường An, tất nhiên hắn muốn trước khi bọn họ rời đi lên tiếng hỏi những chuyện này để cho Tiết Thanh an tâm.
Tiết Thanh ở phía sau gọi hắn lại.
Trương Liên Đường xua tay, nói: "Không cần khách khí."
Tiết Thanh nói: "Không phải khách khí...Ta còn chưa nói xong."
Trương Liên Đường bật cười xoay người, đứng ở trên đường núi ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh nói: "Xin Tiết thiếu gia phân phó."
Tiết Thanh tiến lên một bước nói: "Kỳ thật, ta muốn biết, vì sao Tông Chu có tiếng xấu, nghe tới hắn thì tránh như bọ cạp, chỉ là bởi vì không muốn đưa nữ nhi vào trong cung ư?"
Trương Liên Đường nhìn hắn một lúc, cười một tiếng, không nói gì nữa xua tay quay người rời đi.
Tiết Thanh đứng trên đường núi nhìn Trương Liên Đường đi xa mới quay người đi vào trường xã... Không tới lớp học của Nghiêm tiên sinh mà đi vào một gian học đường khác, các thiếu niên ở đây lớn tuổi hơn bên Nghiêm tiên sinh một chút, lúc này ngồi không ít người. Vì sang năm phải thi huyện nên cũng không dám lười biếng.
Tiết Thanh mới xuất hiện ở cửa ra vào, liền nghe bên trong có người gọi Tam Lang, người nói Tiết Thanh cũng không nhận ra, chẳng qua hiện nay có rất nhiều người nhận ra nàng, nàng cười một tiếng thi lễ, nói: "Sở Minh Huy ở đây sao?"
Tiếng Sở Minh Huy từ sau truyền đến: "Tiết Thanh ngươi tìm ta?"
Tiết Thanh quay người thấy hắn cùng hai ba người bạn đi tới, lên tiếng đáp.
Sở Minh Huy chống nạnh cười to nói: "Khó có khi ngươi chủ động tìm ta." Nói xong đưa tay nắm bả vai Tiết Thanh: "Nói chuyện gì, không cần khách khí."
Tiết Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, kéo cánh tay của hắn xuống nói: "Bước ra kia nói chuyện." Kéo hắn đi mấy bước qua bên: "Nhà các ngươi người nào bị Tông đại nhân chọn vậy?"
Bạn đang đọc tru.yện tại. iREAD.vn..Sở Minh Huy cười to lần nữa nói: "Một người cũng không chọn, thật là đáng mừng."
Tiết Thanh nói một tiếng thật đáng mừng: "Làm phiền ngươi nghe ngóng giúp ta, lần này được chọn là nhà ai, thân phận cô gái là gì."
Sở Minh Huy ừ một tiếng, nói: "Không phải Bảo Nhi không bị chọn sao? Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"
Tiết Thanh thi lễ nói: "Hàng xóm Thiền Y của ta bị chọn, lần đầu nàng đi ra ngoài, lại tới dưới chân thiên tử, ta muốn dò nghe những người bạn đồng hành này, không để cho nàng phải rời nhà trong hoảng sợ."
Sở Minh Huy cười ha ha, nắm bả vai nàng lần nữa, nháy mắt ra hiệu, nói: "Hàng xóm?... Hàng xóm gì... Có phải người có tình hay không... Lá gan tiểu tử ngươi đủ lớn... Cẩn thận Bảo Nhi đánh ngươi."
Tiết Thanh cười đáp: "Ta cũng không có cửa gì đến hỏi những thứ này, cũng chỉ có thể xin ngươi giúp một tay."
Sở Minh Huy cười khanh khách: "Ngươi quan tâm nữ hài tử khác đương nhiên không thể hỏi Quách gia, nếu không Bảo Nhi đánh cho ngươi tàn phế..." Vỗ vỗ bả vai nàng: "Yên tâm yên tâm, việc rất nhỏ, cái này cũng không khó, chắc chắn người trong nhà ta biết, chuyện này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm... Ta sẽ tới hỏi."
Nói xong xoay người rời đi, Tiết Thanh nói cám ơn lần nữa, nhìn hắn lắc lư rời khỏi nàng mới quay người... Vẫn không có qua học đường của Nghiêm tiên sinh mà là qua một gian học đường khác.
Liễu Xuân Dương đi vào học đường liền được các bạn học vây quanh.
"Ngươi bị bệnh thời gian không ngắn a."
"Xuân Dương thiếu gia cuối cùng ngươi cũng đi học rồi."
Mọi người nhiệt tình như cũ, giữa hai lông mày cũng không có vẻ khinh bỉ gì, Liễu Xuân Dương thở phào.
"Xuân Dương thiếu gia, Tiết Thanh kia ngươi đã tận mắt nhìn thấy đúng không?" Có người chợt nói.
Liễu Xuân Dương nhất thời cảnh giác: "Thấy cái gì?"
Người kia cười nói: "Nghe nói Tiết Thanh này gặp Tông đại nhân nơm nớp lo sợ không dám làm thơ, thật sự vô sỉ vô cùng."
Liễu Xuân Dương thở phào, biết chuyện ở Song Viên đã truyền ra, hắn có thể đi ra gặp người rồi.
"Đúng vậy, từ trước đến nay chưa từng nghe qua chuyện bị quan viên dọa đến không làm được thơ." Hắn nói: "Chẳng lẽ tương lai tiến vào trường thi gặp phải giám khảo Đốc Học đại nhân chữ cũng không viết ra được hay sao? Vậy cần gì phải đọc sách."
Chúng học sinh đều cười rộ lên.
"Đua thuyền ca dịp Đoan Ngọ hẳn là Quách gia dùng tiền mua được, vì để người con rể này thành danh."
"Quả thật là tức cười."
Liễu Xuân Dương cũng cười rất vui vẻ, chợt tiếng cười của hắn ngừng lại, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người.
"Xuân Dương thiếu gia." Tiết Thanh nói, đứng ở cửa ra vào.
Những người nói đùa trong phòng đều ngừng lại nhìn sang, người này giống như là...
"Tiết Thanh?" Có người nói.
Tiết Thanh gật đầu với hắn xem như chào hỏi, lại vẫy Liễu Xuân Dương nói: "Đi theo ta." Nói xong quay người đi ra.
Lúc này đám học tử trong phòng mới lấy lại tinh thần, nhất thời ồn ào.
"Cái gì, kiêu căng như thế."
"Tìm đến xuân Dương thiếu gia làm gì?"
"Lại còn phải gọi đi ra…"
"Sao Xuân Dương thiếu gia lại… Ủa… Xuân Dương thiếu gia đâu?"
Đang nói ồn ào bên trong đã không nhìn thấy Liễu Xuân Dương bên cạnh, mọi người kinh ngạc, Liễu Xuân Dương đã đi ra cửa, chớp mắt đã đi ra ngoài.
Đi ra… Gọi cái là đi…
…
Liễu Xuân Dương đi ra nhìn thấy Tiết Thanh đứng ở sau một cây đại thụ bên cạnh học đường, nơi này tránh những người khác ở trong học đường nhìn trộm, cảm thấy buông lỏng, sở dĩ hắn đi ra chính là sợ tiểu tử này gọi hắn là tiểu đệ trước mặt mọi người.
Bây giờ nhìn Tiết Thanh tới một mình lại cố ý đến chỗ tránh người, coi như hắn biết điều, Liễu Xuân Dương tiến lên trầm mặt nói: "Gì vậy?"
Tiết Thanh thi lễ nói: "Có một chuyện muốn nhờ xuân Dương thiếu gia hỗ trợ."
Liễu Xuân Dương thấy hắn thi lễ, chần chừ một chút nói: "Chuyện gì?"
Tiết Thanh nói: "Xin xuân Dương thiếu gia hôm nay dẫn ta tới Song Viên."