Xuân Hiểu đương nhiên không thật sự rời đi, chỉ là tập làm quen với bầu không khí thay đổi, chăm chú nghe Nhạc Đình đánh đàn hát, tự mình cũng hát theo một lần, sau đó nghe Tiết Thanh và Nhạc Đình bàn luận, hai người lại tiếp tục sửa đổi điều chỉnh chi tiết.
Lúc bọn hắn nói chuyện, Xuân Hiểu ngoan ngoãn nghe theo, lúc bọn hắn không nói chuyện, Xuân Hiểu cũng không chủ động mở miệng, bởi vì biết rõ cho dù hai người này đang ngồi yên lặng cũng không cần những người khác đến khơi mào câu chuyện.
Cầm ca lại một nữa kết thúc, Tiết Thanh nói: "Với trình độ của ta thì không thấy vấn đề, Xuân Hiểu cô nương cảm thấy như thế nào?"
Xuân Hiểu hơi nghiêng đầu hình như đang nghĩ một lúc, mới nói: "Ta trước kia chưa từng nghe qua loại này… Nhưng mà nghe rất hay."
Tiết Thanh cười nói: "Cũng là bức tranh mới mẻ, về phần có thể trổ hết tài năng hay không, còn phải dựa vào bản thân Xuân Hiểu cô nương."
Xuân Hiểu nói: "Cải cách lời đã có thể thấy được tâm ý của Thanh Tử thiếu gia, Xuân Hiểu nhất định sẽ cố gắng không phụ." Dứt lời thi lễ.
Nhạc Đình nói: "Không cần lo lắng, chúng ta vừa luyện tập vừa sửa chữa, có mới lạ có lòng, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy."
Xuân Hiểu thần sắc ngạc nhiên vừa vui sướng, nói: "Nhạc Đình thiếu gia có thể làm nhạc công cho ta sao?"
Nhạc Đình nói: "Ca khúc mới như vậy ta lại đi chỉ bảo một người khác, vậy thì thật là không có thời gian nên vì để cho thuận tiện vẫn là để ta làm nhạc công."
Vậy thì quá tốt, Xuân Hiểu vừa mới lo lắng chính là vấn đề này, kiểu hát này quá mới lạ, ở bên trong Lục Ý lâu có thể tìm được nhạc công phù hợp hay không còn chưa nói đến, nàng không chắc có thể truyền đạt rõ ràng cho nhạc công đâu.
Có Nhạc Đình làm nhạc công thì không có bất cứ vấn đề gì, Xuân Hiểu vui mừng hớn hở, thấy Nhạc Đình mặc dù trả lời là lời của mình nhưng người nhìn lại là Tiết Thanh.
Tiết Thanh gật đầu nói: "Như thế rất tốt, lại thêm vài phần hi vọng." Nói xong nháy mắt mấy cái.
Lạc Đình cười, cũng gật gật đầu, nói: "Lao động là vinh quang."
Hi vọng cái gì? Cái gì mà lao động là vinh quang? Bọn hắn đang có gì bí hiểm? Xuân Hiểu có phần khó hiểu, thật là làm cho người có chút đố kỵ, rõ ràng chuyện ba người, tự dưng cái gì nàng cũng không biết… Ít nhất nàng biết không thể chỉ tạ ơn một người.
"Lần này thật sự là đa tạ Thanh Tử thiếu gia và Nhạc Đình thiếu gia." Xuân Hiểu cười hì hì thi lễ.
Tiết Thanh và Nhạc Đình gật gật đầu hoàn lễ.
"Trước tiên như vậy đã, buổi sáng ngày mai ta sẽ đi Lục Ý lâu tìm Xuân Hiểu cô nương." Nhạc Đình đứng dậy, lại nói với Tiết Thanh: "Có chỉnh sửa lại thì sẽ tới tìm ngươi."
Tiết Thanh nói tiếng được, Xuân Hiểu cũng vội vàng đứng lên theo, vội nói đa tạ rồi cáo từ, thời gian đã nhanh đến giữa trưa, Nhạc Đình đi lên trường xã, Xuân Hiểu mang theo mũ rộng vành ngồi xe rời khỏi, Tiết Thanh lại ngáp.
"Noãn Noãn, ta đi ngủ, ngươi cất kỹ đồ ăn buổi tối ta sẽ dùng… Đừng cho ai làm phiền ta."
Noãn Noãn trả lời cũng không dám lên tiếng chứ đừng nói đến chuyện khuyên thiếu gia ban ngày đọc sách tốt hơn là đi ngủ… Đó là chuyện của người đọc sách, nàng chỉ là tiểu nha đầu.
Quách Tử Khiêm đến đưa cơm không thấy Tiết Thanh.
Noãn Noãn nói: "Thiếu gia đang ngủ, đừng ồn ào."
Quách Tử Khiêm liên tục gật đầu nói nhỏ giọng lại: "Ngủ ngon tâm trạng sẽ tốt, tốt cho thân thể." Liền vui vẻ rời khỏi.
Bọn người Sở Minh Huy thừa dịp nghỉ buổi trưa sang đây xem thử.
Noãn Noãn ngăn lại nói: "Thiếu gia đang ngủ, đừng ồn ào."
Sở Minh Huy nói: "Ngủ trưa sớm vậy…" Lại chỉ vào thảo đường, nháy mắt ra hiệu: "... Hắn ngủ mặc hắn, chúng ta tự tiện…"
Các thiếu niên cười toe toét, không biết lại chơi đùa cái gì.
Noãn Noãn dang tay ra ngăn lại: "Không được, thiếu gia nói không cho các người ồn ào."
Nhóm người Sở Minh Huy bất đắc dĩ hậm hực rời đi.
Nhưng cũng có người vì thế mà tức giận.
"... Tiên sinh, Tiết Thanh này quá hư rồi…"
Môn đồng ở bên trong trường xã vẻ mặt tức giận nói ra.
"... Hắn buổi sáng cùng người thổi sáo đàn hát... Còn... Còn có nữ tử ở... Buổi chiều thì ngủ say không dậy nổi… Đây là đến trường để học hay là đi chơi."
Đương nhiên là tới chơi, Thanh Hà tiên sinh thả quyển sách ở trong tay xuống, nàng đọc sách gì, những người kia dạy nàng cho rằng đọc sách chính là vì gạt người, cũng không trông mong tiến xa hơn, có thể bình bình an an trưởng thành là tốt rồi, sau này từ từ dạy, hoặc là đợi đến khi nàng biết rõ thân phận thực sự của mình thì tốt hơn.
"Vết thương của hắn mới từ từ đỡ hơn, chẳng lẽ lại thật sự trông chờ hắn sang năm thi huyện thử à?" Thanh Hà tiên sinh nói.
Ngược lại thì có, môn đồng bĩu môi nói: "Chỉ là hô bằng gọi hữu, kéo những học trò khác cũng không chịu học hành, Nhạc Đình đó, cũng mù quáng chơi theo... Cũng không suy nghĩ một chút là làm cái gì... May mà tiên sinh không để cho hắn sống trong trường xã, nếu không còn không biết sẽ làm xáo trộn bao nhiêu người nữa đây."
T.ruyện đư.ợc cập..nhật nhanh nhất tại iread.vnKhông ổn, hiện tại mới mười ba tuổi, nếu lớn chút nữa cả ngày cùng những nam hài tử này chơi chung thì không tốt lắm... Thanh Hà tiên sinh thầm nghĩ, lại khẽ nhíu mày, Tiết mẫu có lẽ không truyền đạt cho nàng ý niệm "đừng" trong đầu rồi... Tìm lang quân như ý gả vào nhà cao cửa rộng nhà giàu gì đó... Cái này nói không chừng... Bọn nữ tử...
Thanh Hà tiên sinh đứng dậy chau mày đi qua đi lại.
Nhìn thấy tiên sinh buồn, môn đồng rất đồng tình nói: "Tiên sinh yên tâm, ta sẽ coi cẩn thận cổng lớn của trường xã, không cho các học sinh tùy ý chạy ra ngoài chơi đùa nghịch ngợm."
Thanh Hà tiên sinh gật gật đầu trả lời nhưng lông mày không có dãn ra bao nhiêu, năm mới nhanh nhanh đến đi, đợi cuộc thi huyện năm tới kết thúc, tiểu tử này thi không đạt sẽ không lấy cớ ỷ lại trường xã, tiểu môn đồng thầm nghĩ.
Có người hy vọng thời gian qua nhanh một tí, ví dụ như môn đồng, ví dụ như dân chúng thành Trường An, bởi vì muốn đến mười lăm tháng tám, những năm qua hội đèn lồng mười lăm là một chuyện đại sự thành Trường An, nhưng năm nay bởi vì Tông Chu gặp chuyện, không biết còn tổ chức hay không, cấp bách muốn biết rõ tin tức.
Nhưng lại có người hy vọng thời gian qua chậm một chút, ví dụ như quan viên phủ thành Trường An, những đám quan lại kinh thành vẫn ngày đêm thêm roi đi vào thành Trường An.
Một khi khâm sai thái giám triều đình chết ở trong nội phủ Trường An, Trường An phủ tất nhiên phải đối mặt với áp lực rất lớn, cũng may thích khách chủ động đầu thú. Nhưng mặc dù như thế trong lòng mọi người cũng không có gì lo lắng, bởi vì nghe rằng quan viên hình bộ Ti Lễ giám từ kinh thành phụng mệnh điều tra đã một mạch vào ở trong Song Viên, còn ngăn dân chúng ở bên ngoài Song Viên không cho nhìn thấy, trong lòng mọi người tuy bất mãn nhưng không ai dám phàn nàn.
"... Xem ra rất tức giận à..."
"... Cái này không ổn..."
"... Sớm nói thái hậu đối với Tông Chu thái giám rất là không giống..."
"... Thời điểm này ngươi còn nói cái này làm gì... Ngại chưa đủ loạn sao?"
Đám quan lại thấp giọng nghị luận, thấy binh lính kinh thành đang đứng trang nghiêm trước cửa Song Viên tránh đường ra, Lý Quang Viễn bước ra... Bất luận thế nào đi nữa, cũng phải cho tri phủ một chút mặt mũi, không vào phủ nha thì thôi, không gặp tri phủ vậy thì thật là trở mặt.
"Đại nhân, làm sao đây?"
"Ai tới vậy?"
Đám quan lại bận rộn nghênh đón liên tục hỏi thăm.
Bởi vì sự tình đột ngột xảy ra, động tác của người kinh thành cũng nhanh, chỉ biết là triều đình lệnh cho Ti Lễ giám và hình bộ điều tra rõ việc này, về phần hai bộ chủ sự này giao việc xấu này cho thuộc hạ nào đến xử lý cụ thể lại từ đầu đến cuối thì không có được tin tức cụ thể. Hai người này ngày hôm qua nửa đêm đột nhiên đến, mang theo một đám quan binh doanh trại ở kinh thành, âm thầm đến Song Viên, đuổi quan sai, binh lính trong Song Viên ở Trường An phủ đi, Trường An phủ vừa mới biết.
Nhất phủ tôn sư Lý Quang Viễn đối với loại người như bọn chúng tỏ ra rất không hài lòng, lúc này sắc mặt nặng nề, nói: "Ti Lễ giám Liêu Thừa, hình bộ Đoàn Sơn."
Danh tánh hai vị này có chút lạ lẫm, cũng không phải thị lang thiếu khanh hay là phó chức các loại quan viên sao?
Chúng quan viên hơi nghi hoặc một chút nhưng có người đọc hai danh tánh này, chợt ngạc nhiên, thần sắc khẽ biến đổi.
"Đoàn Sơn? Chính là chưởng quản hình bộ ngục phủ Đoàn Sơn đó sao?"
Lý Quang Viễn hắng giọng, nói: "Đúng vậy."
Đoàn Sơn đó rất nổi danh sao? Đám quan lại không ngừng nhìn các quan viên nói chuyện, họ nhìn sắc mặt quan viên nói chuyện, sợ hãi vài phần, tặc luỡi nói: "Người này, có thể ác đây..."
...
Bên trong Song Viên, đứng trong đại sảnh nơi Tông Chu bị giết hại có một thị vệ áo đỏ, một thị vệ áo xanh và hai vị quan viên, ở trước mặt bọn họ, hai thị vệ áo đỏ khiêng một bộ quan tài để xuống.
Quan viên áo đỏ da mặt trắng nõn, hơn 40 tuổi, trong tay nắm một cái khăn lụa, che che mũi miệng cúi người dò xét quan tài, đây là một bộ quan tài bằng băng, xuyên thấu qua tầng ngoài óng ánh có thể nhìn thấy Tông Chu bên trong vẫn diễm lệ như còn sống.
"Tông đại nhân này cũng là hồng nhan vĩnh cửu." Hắn nói ra, thò tay tự sờ sờ mặt, mang theo vài phần ước ao.
Loại hồng nhan vĩnh cửu này cũng không ai muốn, nghe được lời này không tính là dễ nghe, bọn thị vệ áo đỏ lại cúi đầu không dám nói.
Một bên mặt đường quan viên mặc lục bào, da ngăm đen, dáng người gầy còm, chừng ba mươi tuổi cười, nói: "Việc này không khó đâu, Liêu đại nhân muốn thì nói ta, ta có thể giúp ngài."
Âm thanh của quan viên áo đỏ này, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Cũng không dám làm phiền Đoàn đại nhân đâu."